Thiên Trường Chi Cửu

Chương 128: Dạ oanh gãy cánh



Người đàn ông chỉ vào ly rượu vang đã được rót sẵn ở trên bàn: “Đây là rượu vang mà bạn tôi đã ủ lâu năm, cô Diêu hãy thử xem sao.”

Diêu Mộng Đồng hiểu ngay, có một vài người đàn ông thích cảm giác mới lạ và nghi thức, cô ta vui vẻ ngồi xuống bên cạnh bàn rồi cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm: “Rượu ngon.”

Người đàn ông ngồi bắt tréo chân, cúi đầu nghịch ngón tay, anh cười dịu dàng: “Hôm nay tôi tìm cô Diêu đến đây là muốn nghe ngóng về một thứ.”

Diêu Mộng Đồng tỏ vẻ hứng thú, cô ta nở nụ cười xinh đẹp: “Mời anh nói.”

“Tôi rất có hứng thú với một một loại thuốc có tên là ‘mê tình điệp’, nghe nói cô Diêu có đầu mối, muốn nhờ cô Diêu giới thiệu.”

Chỉ nghe đến ba chữ “mê tình điệp”, trong đầu Diêu Mộng Đồng đã vang lên tiếng chuông báo động, ánh mắt cô ta bắt đầu có sự cảnh giác, cô ta chỉ đưa mê tình điệp cho Thẩm Thiên Vũ, sao người này lại biết được?

“Là Thẩm Thiên Vũ bảo anh đến tìm tôi sao?”

“Cứ coi là như vậy đi.”

“Chắc là tôi phải nói xin lỗi anh rồi, lúc đưa cho Thẩm Thiên Vũ tôi cũng đã nói với cô ấy, đầu mối để mua loại thuốc này rất kín đáo, Thẩm Thiên Vũ khổ sở cầu xin lắm tôi mới đồng ý với cô ấy một lần đó.” Diêu Mộng Đồng từ chối thẳng thừng.

“Tôi muốn tiếp xúc trực tiếp với bên bán loại thuốc này, tiền không thành vấn đề.”

“Xin lỗi, chuyện này tôi không thể nói được!” Diêu Mộng Đồng vẫn kiên quyết từ chối.

“Bộp bộp” Đột nhiên người đàn ông vỗ tay.

Một cánh cửa khác trong phòng bị mở, ba người đàn ông to cao lực lưỡng từ bên trong đi ra.

Diêu Mộng Đồng sợ hãi xê dịch người về phía cửa: “Các anh muốn tra tấn bức cung sao?”

“Cô Diêu, tôi không phải người loại người tàn nhẫn như thế, nhưng nếu như cô Diêu không phối hợp thì tôi cũng không ngại dùng thử cách làm tàn nhẫn này đâu.” Người đàn ông vẫn nở nụ cười nhã nhặn, nhưng trong nụ cười đó lại mang theo sát ý.

“Các người đang phạm pháp đấy, tôi phải báo cảnh sát.” Diêu Mộng Đồng vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi xách ra.

“Cô Diêu đừng tốn công tốn sức nữa, ở trong này không có sóng, không gọi được ra ngoài đâu.”

“Cô Diêu muốn bắt đầu từ đâu trước nhỉ, khớp ngón tay nhé, bẻ gãy từng cái một chắc sẽ không đau lắm đâu.”

Diêu Mộng Đồng sợ đến mức bật dậy khỏi xô pha, vội vàng chạy đến cửa sau muốn mở cửa chạy ra ngoài nhưng phát hiện cửa đã bị khóa ngoài.

Cô ta nhìn ba người đàn ông lực lưỡng đang tiến về phía mình thì hoàn toàn sợ hãi. Cô ta ngồi bệt trước cửa cầu xin: “Tôi nói, tôi nói hết, các người đừng qua đây.”

Người đàn ông đó ra hiệu cho ba người đàn ông lực lưỡng kia đứng lại, Diêu Mộng Đồng vừa lau nước mắt vừa nói rõ nguồn gốc của thuốc.

“Những gì nên nói và không nên nói tôi đều đã nói cả rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

“Được rồi…”

Nghe thấy thế, Diêu Mộng Đồng lập tức đứng dậy, nhưng vừa đứng lên đột nhiên hai chân cô ta mềm nhũn, lập tức lại ngã ngồi xuống đất.

Cuối cùng cô ta cũng nhận ra sự bất thường trong cơ thể mình, không chỉ hai chân mềm nhũn mà tay của cô ta cũng dần mất hết sức lực, một cảm giác vừa đau vừa ngứa và khô nóng từ bụng dưới bắt đầu lan ra toàn thân.

Cô ta ngồi dựa vào cửa, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông từ góc nghiêng, ánh sáng của chiếc đèn trên trần nhà khiến cô ta gần như không thể nào mở mắt ra được: “Anh… ly rượu đó…”

“Đúng rồi, quên không nói cho cô Diêu biết, ngoại trừ việc nhờ cô Diêu giúp tôi thử rượu thì còn có một loại thuốc khác cần cô Diêu thử giúp nữa. Có lẽ cô Diêu đã từng nghe thấy rồi, tên tiếng Trung của nó là Dạ oanh gãy cánh.” Người đàn ông tiếp tục cúi đầu nghịch ngón tay, làm như đang nói đến chuyện gì đó chẳng hề quan trọng vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.