Tần Phong đưa Giang Mộ Tuyết đến một quán bar yên tĩnh mà anh thường đến, mới dừng xe xong thì điện thoại của anh đổ chuông, không ngờ lại là Thẩm Thiên Trường gọi tới, Tần Phong vừa tháo dây an toàn vừa bắt máy.
“Trợ lý Tần, xin lỗi vì muộn thế này rồi còn làm phiền anh, Lục Chi Cửu nói với tôi là hôm nay về nhưng đến giờ rồi vẫn không thấy anh ấy đâu, tôi cũng không gọi được cho anh ấy, nên tôi muốn hỏi anh có biết thời gian chính xác anh ấy lên máy bay là mấy giờ không?” Ai nghe máy thì cũng có thể nhận ra sự sốt ruột của Thẩm Thiên Trường ở đầu dây bên kia.
Tần Phong nhíu mày, Lục Chi Cửu không hề nói với anh là hôm nay sẽ về, nhưng điều duy nhất mà Tần Phong có thể chắc chắn đó là Lục Chi Cửu sẽ không bao giờ thất hứa, nhất là khi đối phương còn là Thẩm Thiên Trường.
“Cô Thẩm đừng lo lắng, nếu như Tổng Giám đốc Lục đã nói với cô là hôm nay về thì chắc chắn anh ấy sẽ về, có lẽ là do đang trên máy bay nên không nhận được tin nhắn của cô.”
Thẩm Thiên Trường kết thúc cuộc gọi với Tần Phong, cũng không biết có phải Tần Phong đang an ủi cô hay không nữa, cô ngồi trên ghế xô pha trong phòng khách ở Cẩm Viên bấm điều khiển ti vi trong vô thức, nhưng tục ngữ có câu “Lời nói của đàn ông có thể tin tưởng được…”
Càng nghĩ càng tức, cô cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Lục Chi Cửu, anh là đồ lừa đảo!]
Không làm được thì đừng có cho người nhà hy vọng!
[Còn nữa, đổi tên WeChat đi, tên lừa đảo như anh không được đặt tên trùng với tên trên mạng của em!]
Thẩm Thiên Trường bực bội túm tóc, dứt khoát tắt ti vi rồi đi về phòng. Tắm xong, cô nằm trên giường lướt điện thoại, chẳng thấy có tin nhắn chưa đọc nào, tối nay lại không mở phiên, cô không thèm nhớ đến người đàn ông không giữ chữ tín nào đó nữa.
Cô đi ngủ!
Nửa tiếng sau…
Thẩm Thiên Trường lại mở mắt, nhỡ Tần Phong nói thật thì sao, Lục Chi Cửu thật sự đang trên máy bay, bởi dù sao bay từ nước M về cũng mất mười mấy tiếng đồng hồ, có thể chỉ là lúc Lục Chi Cửu lên máy bay đã quên không gửi tin nhắn cho cô mà thôi.
Nghĩ thế, Thẩm Thiên Trường vùng dậy khỏi giường, cô nhìn đồng hồ, mười giờ tối, dù sao cũng không ngủ được, hay là đến sân bay chờ anh nhỉ?
Thẩm Thiên Trường không nhịn được đưa tay vỗ vào đầu mình, nhất thời không dám tin là bản thân lại có thể đưa ra một chủ ý ngu ngốc như thế. Cô lại bất lực nằm xuống giường.
Trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng cô vẫn ngồi dậy, bởi vì cô muốn đi làm chuyện cô cho rằng là ngu ngốc kia.
Cô lại mặc quần áo rồi ra khỏi cửa. Vú Trần thấy cô cầm theo chìa khóa xe trong dáng vẻ muốn đi ra ngoài thì không khỏi có hơi kinh ngạc: “Cô Thẩm, cô muốn ra ngoài sao?”
“Vâng, cháu đến sân bay, hơn mười hai giờ cháu sẽ về, để đèn hành lang cho cháu là được.” Cô thề cô chỉ đợi người đàn ông nào đó đến mười hai giờ! Nếu anh không xuất hiện thì anh chính là tên lừa đảo danh xứng với thực!
Thẩm Thiên Trường ra khỏi Cẩm Viên, cô lái xe khoảng nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến sân bay. Cô đi tháng máy đến cửa đón người, nhìn màn hình hiển thị, trước mười hai giờ chỉ có ba chuyến bay là bay về từ nước M, cũng không biết Lục Chi Cửu có ngồi trên một trong ba chuyến bay đó không.
Thẩm Thiên Trường đến cửa hàng cafe bên cạnh mua một cốc cafe, đứng ở cửa đón người nhìn đoàn người từ bên trong đi ra. Thời gian dần trôi qua nhưng vẫn không thấy Lục Chi Cửu xuất hiện. Chớp mắt chỉ còn lại một chuyến bay cuối cùng.
Ở Cẩm Viên, vú Trần làm xong mọi công việc trong nhà thì đã là mười một rưỡi rồi. Nhìn ngoài cửa vẫn không có dấu hiệu Thẩm Thiên Trường trở về, bà bèn làm theo lời dặn của Thẩm Thiên Trường, tắt hết đèn trong phòng khách đi, chỉ để đèn ngoài hành lang rồi chuẩn bị về phòng nghỉ. Vừa mới vào phòng còn chưa kịp đóng cửa phòng thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách, vú Trần tưởng là Thẩm Thiên Trường về, vội vàng ra bật đèn, phát hiện một người đàn ông cao lớn đang đứng trong nhà, vú Trần giật nảy mình: “Cậu Chín, cậu về rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
“Ừm.” Lục Chi Cửu nhàn nhạt đáp lại rồi nhìn khắp xung quanh.