Thiên Trường Chi Cửu

Chương 156: Cô ấy không phải người ngoài



Vậy phải có bao nhiêu cuốn sách đây? Thẩm Thiên Trường kinh ngạc nhìn Lục Chi Cửu, đột nhiên cảm thấy áp lực giống như bị núi đè: “Anh đọc hết rồi sao?”

Lục Chi Cửu lắc đầu cười: “Chưa, sau đó anh đến nước M.”

Thẩm Thiên Trường bất giác thở phào, nếu như Lục Chi Cửu thật sự đã đọc hết số sách này, vậy có phải cô sẽ càng… kém cỏi hơn không? Bởi vì mấy năm qua, ngoại trừ một số sách về chuyên ngành và tổng kết số liệu phân tích, cô thật sự là rất ít đọc những cuốn sách về văn học, lịch sử, địa lý, thiên văn.

“Lục Chi Cửu, bố mẹ anh đều ở nước M sao?”

“Ừ, sau khi anh đến nước M thì họ cũng sang theo, sau đó lấy được học hàm Giáo sư ngành Xã hội học của Đại học T nên vẫn luôn ở bên đó, nhưng Lục Chi Vũ thì trưởng thành ở bên cạnh ông.”

Nghe tới đây, Thẩm Thiên Trường cũng cảm thấy hơi bất ngờ, không ngờ Lục Chi Vũ lại không sống cùng bố mẹ từ nhỏ.

“Thật ra em cảm thấy hơi lạ, tại sao thái độ ngày hôm nay của chị Tiểu Vũ đối với em lại có thay đổi lớn như thế.” Bởi vì trong lần đầu gặp mặt, Lục Chi Vũ cho cô cảm giác còn khó giải quyết hơn cả Lục Diệu Nhung.

“Bởi vì trong lòng chị ấy còn có thứ quan trọng hơn, chỉ cần chị ấy có được thứ mình cần, những thứ khác đều không thành vấn đề.” Lục Chi Cửu mỉm cười.

Đột nhiên Thẩm Thiên Trường phát hiện Lục Chi Cửu rất biết lợi dụng điểm yếu của người khác, từ Cố Ngôn Quyết đến Lục Chi Vũ.

“Lục Chi Cửu, điểm yếu của anh là gì?”

Đáy mắt của Lục Chi Cửu như đang nổi sóng gió, nhưng lúc quay lại nhìn Thẩm Thiên Trường thì chỉ còn lại sự chăm chú và dịu dàng.

Dưới cái nhìn chăm chú của Lục Chi Cửu, Thẩm Thiên Trường như nhìn ra được đáp án, khuôn mặt của cô cũng bắt đầu nóng bừng lên, chỉ đành cố ý lảng sang chuyện khác: “Chắc là ông ăn xong cơm rồi đấy, hay là chúng ta đi vào lập bàn đi.”

Hai người lại quay trở lại phòng khách của biệt thự, Lục Chi Vũ kéo Lục Diệu Nhung ra khỏi phòng, tuy Lục Diệu Nhung vẫn tỏ vẻ không tình nguyện nhưng khi nhìn bàn mạt chược, hai mắt ông cụ lại như phát sáng.

Vì thế, một người già đang tỏ vẻ không vui, một cặp chị em có ngoại hình sắc sảo đẹp đẽ và một Thẩm Thiên Trường có kỹ thuật chơi non kém đã lập thành một bàn mạt chược bốn người đầy kỳ dị.

Mấy ván đầu, bởi vì kỹ thuật của Thẩm Thiên Trường còn non kém nên bị Lục Chi Vũ ăn liền mấy quân rồi ù, bởi vậy cũng khiến Lục Diệu Nhung thua rất nhiều. Sắc mặt của Lục Diệu Nhung còn đen hơn ban nãy. Nhìn thấy vẻ mặt xin lỗi của Thẩm Thiên Trường, Lục Diệu Nhung âm thầm mắng mấy câu “Sao thằng nhóc kia lại tìm một cô vợ ngu ngốc như thế chứ”. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com

Lục Chi Cửu nhìn Lục Diệu Nhung một lòng muốn thắng và Thẩm Thiên Trường luôn trợ giúp để ông thua thì cảm thấy đau đầu, anh nhìn ván bài trên bàn, đôi mắt đen láy bắt đầu có sự tính toán.

Quả nhiên bắt đầu từ ván thứ năm trở đi, tình thế bắt đầu có sự thay đổi, từng ván bài trôi qua, Lục Chi Vũ bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai, ngoại trừ việc thua hết số tiền mà cô thắng được ở những vòng đầu, cô còn thua thêm không ít tiền nữa, hơn nữa bắt đầu từ ván thứ bảy trở đi, ván nào cô cũng giống như đang bị hút máu!

Cô nhìn Lục Chi Cửu ngồi đối diện mình bằng ánh mắt nghi ngờ, chỉ thấy sắc mặt anh bình thản không có cảm xúc gì, lại nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Thẩm Thiên Trường đang ngồi bên cạnh anh, cuối cùng là nhìn Lục Diệu Nhung đang cười tươi roi rói. Cô ngửi thấy mùi âm mưu đang quanh quẩn đâu đây!

Cuối cùng, sau khi thua Lục Diệu Nhung một ván “cửu tử liên hoàn” và thua Lục Chi Cửu một ván “thất tiểu đôi”, cô không nhịn được muốn lật bàn, ném cho Lục Chi Cửu một ánh mắt giết người, miệng lẩm bẩm: “Đậu xanh, bà đây không chơi nữa!”

Lục Diệu Nhung đang vui vẻ vì thắng, thấy Lục Chi Vũ muốn rời bàn thì không khỏi tức giận: “Tiểu Vũ, đâu có ai chơi thua xong bỏ chạy như cháu chứ, bài phẩm(*) tệ quá rồi đó.”

(*) Bài phẩm: tính nết khi chơi bài, tương tự như tửu phẩm. Có câu, tửu phẩm cũng giống như nhân phẩm, nếu nhân phẩm tốt thì khi uống rượu say cũng sẽ không mượn rượu làm càn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.