Nhóm người lại nâng ly lên, Trần Tử Nhiễm cực kỳ thỏa mãn khi cuối cùng cũng có thể uống rượu, nhưng chưa được bao lâu cô lại bắt đầu buồn bực khó chịu, bởi vì rõ ràng là chỉ một ly rượu đó thì không đủ.
Thẩm Thiên Trường nhìn cô bằng ánh mắt “lần này tớ không giúp được nữa đâu”, Trần Tử Nhiễm tiu nghỉu, chỉ đành cầu xin Trần Tử Mặc: “Anh Tử Mặc, cho em uống thêm một chút nữa đi mà, chỉ một chút nữa thôi.”
Trần Tử Mặc tỏ ra như không: “Em quên lần trước em được Thiên Trường đưa về kiểu gì rồi à?”
“Lần này không giống, hôm nay thành lập công ty, em vui nên uống một chút, chỉ một chút thôi cũng không được sao?” Trần Tử Nhiễm lắc cánh tay Trần Tử Mặc đến mức sắp gãy ra rồi.
Trần Tử Mặc day trán: “Đừng buông thả như thế, lát nữa anh còn phải đưa chú Lâm về, em uống nhiều quá thì về thế nào đây?”
“Có A Tống, A Tống đưa em về! Cô ấy không uống rượu, A Tống, cô nói có đúng không?”
Tống Ngưng Y nghe thấy Trần Tử Nhiễm gọi mình bèn vội vàng đi đến chỗ hai người: “Tổng Giám đốc Trần, tôi không uống rượu, tôi có thể đưa Tổng Giám đốc Tiểu Trần về.”
Thẩm Thiên Trường cũng chen vào nói giúp: “Trần Tử Mặc, anh cho Tiểu Nhiễm uống đi, có tôi ở đây rồi, sẽ không giống như lần trước đâu.”
Trần Tử Mặc tỏ vẻ bất lực, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trần Tử Nhiễm nhận được sự cho phép bèn vui mừng chạy đến khu vực chọn nhạc và chọn liền một lúc mười bài, sau đó khui một chai rượu, chơi xúc xắc với Thẩm Thiên Trường, Ninh Trạch Tây và Tôn Vũ Hinh của bộ phận nhân sự. Tống Ngưng Y không uống rượu bèn ngồi một bên nhìn họ chơi.
Nhất thời, trong phòng có người hát, có người chơi, có người ngồi nhìn, còn có người nhíu mày nhìn điện thoại vì chưa xử lý hết công việc của tập đoàn.
Lâm Vân đã hơi lớn tuổi, không quá quen với kiểu giải trí của thanh niên bây giờ, ông chỉ ngồi chưa được nửa tiếng đã xin về, Trần Tử Mặc cũng đứng dậy đích thân đưa ông ấy về.
Thấy Trần Tử Mặc đi rồi, Trần Tử Nhiễm càng không còn kiêng nể gì nữa, Thẩm Thiên Trường thấy cũng không ngăn lại được nên cũng theo cô ấy luôn, nhưng vẫn dặn Ninh Trạch Tây rằng lúc rót rượu cho cô ấy thì chú ý rót ít lại một chút.
Hai tiếng sau, lúc này đã gần mười hai giờ đêm rồi, bởi vì uống rượu mà khuôn mặt Thẩm Thiên Trường cũng hơi đỏ lên. Không khí trong phòng quá ngột ngạt, lại do đã ngà ngà say nên đầu óc cô hơi choáng váng, cô đứng dậy ra khỏi phòng cho thoáng khí.
Cô đứng ngoài cửa mấy phút rồi lấy điện thoại ra xem, vậy mà không có lấy một tin nhắn nào, người đàn ông Lục Chi Cửu này quên cô rồi sao?
Tính trẻ con trong cô lại bắt đầu trỗi dậy, cô gõ mấy chữ gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu: [Lục Chi Cửu, em uống say rồi, anh đến đón em đi.]
Hai phút sau, không thấy có tin nhắn trả lời lại. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
[Tại sao không trả lời tin nhắn, anh vẫn đang tăng ca à?]
[Người ta nói đàn ông có bận cỡ nào thì cũng không thể không có thời gian trả lời tin nhắn đâu, trừ khi là anh ta không muốn trả lời.]
Cô gửi liền một lúc mấy tin, tin nhắn giống như ném đá xuống biển, chẳng chút hồi âm.
[Này này này, nếu anh mà không đến thì em đi đêm không về nhà thật đấy!] Thẩm Thiên Trường đe dọa.
Cô nhíu mày nhìn chiếc điện thoại không có phản ứng gì, đúng lúc không nhịn được mà gọi thẳng cho Lục Chi Cửu thì cũng là lúc Ninh Trạch Tây ra khỏi phòng, đụng trúng vào Thẩm Thiên Trường đang đứng ngoài cửa.
“Đàn anh, sao anh lại ra đây vậy?” Thẩm Thiên Trường hỏi.
Ninh Trạch Tây nhìn khuôn mặt hơi đỏ của Thẩm Thiên Trường, yết hầu hơi chuyển động: “Bọn họ nôn rất ghê gớm trong nhà vệ sinh, anh ra ngoài dùng nhà vệ sinh công cộng.”
“Rẽ phải bên này có một cái.” Thẩm Thiên Trường chỉ theo hướng nhà vệ sinh rồi nói với Ninh Trạch Tây.
“Được.” Ninh Trạch Tây đi theo hướng vào nhà vệ sinh mà Thẩm Thiên Trường chỉ.
Cuối cùng điện thoại của Thẩm Thiên Trường cũng rung lên thông báo có tin nhắn được gửi đến, cô mở hộp thư, chỉ thấy Lục Chi Cửu gửi hai chữ: [Em dám.]
[Anh cứ thử xem em có dám hay không.] Thẩm Thiên Trường trả lời xong thì cảm thấy hơi sợ sợ, cô bèn bổ sung thêm một câu: [Em đến ngủ với Tiểu Nhiễm.]