Thiên Trường Chi Cửu

Chương 178: Các người coi diệp thị chúng tôi là gì?



Cố Ngôn Quyết dừng bước nhìn Lục Chi Cửu: “Vậy cậu nói phải làm sao, giờ anh ta đã đánh đến cửa rồi, tôi ở đây làm rùa rụt đầu à?”

Lục Chi Cửu hờ hững quét mắt qua Cố Ngôn Quyết rồi nói với Tần Phong: “Liên lạc với Diệp Vĩnh An.”

Tần Phong nhìn Lục Chi Cửu, mấy giây sau đã hiểu ý của anh, bèn quay người ra khỏi phòng Tổng Giám đốc.

Cố Ngôn Quyết cũng hiểu được chút gì đó rồi nịnh nọt Lục Chi Cửu: “Cậu nắm được điểm yếu của ông già nhà họ Diệp à? Chia sẻ một chút với tôi đi!”

Lục Chi Cửu híp mắt nhìn Cố Ngôn Quyết rồi chậm rãi nói: “Chuyện thương trường, cậu không hiểu.”

Mấy giây sau Cố Ngôn Quyết mới phản ứng lại: “Má, cậu coi thường tôi đúng không?”

“Bác trai đã nói với tôi rất nhiều lần, bảo cậu sớm về tiếp quản Cố Thị.”

“Được lắm, ngay cả cậu cũng trở thành thuyết khách của ông ấy, tôi đã nói tám trăm lần rồi, nếu như ông ấy muốn tìm người thừa kế Cố Thị thì có thể sinh thêm một đứa con trai nữa, tôi chỉ thế này được thôi, thích làm gì thì làm.” Cố Ngôn Quyết dứt khoát nằm dài trên xô pha, tỏ vẻ “cậu làm gì được tôi”.

“Cậu muốn bố cậu tìm mẹ hai cho cậu à?”

Cố Ngôn Quyết trợn mắt, người bị vợ quản chặt như bố anh, muốn tìm vợ lẽ là chuyện không thể nào. Trước đây vì thương mẹ anh sinh anh quá vất vả nên mới chỉ sinh một đứa là anh.

“Hoặc là cậu có thể sinh cho họ một đứa cháu trai cũng được.” Lục Chi Cửu nhìn anh đầy ý tứ.

“…”

Cố Ngôn Quyết cạn lời rồi.

***

Ở một bên khác, Tần Phong ra khỏi phòng làm việc Tổng Giám đốc bèn gọi thẳng cho trợ lý Thiệu Khôn của Diệp Vĩnh An.

“Giám đốc Thiệu, liên quan đến quyền sử dụng miếng đất ở thành phố Cẩm, Tổng Giám đốc Lục của chúng tôi mở lời rồi, không biết bây giờ phía tổng Giám đốc Diệp có thời gian đến Tập đoàn Lục Đạt bàn bạc hay không?”

Vừa nghe thấy những lời này của Tần Phong, Thiệu Khôn giật mình kinh ngạc, phải biết là, do phía Lục Đạt giữ rất chặt nên miếng đất đó ở thành phố Cẩm gần như đã trở thành tâm bệnh của Diệp Vĩnh An rồi.

“Trợ lý Tổng Giám đốc Tần đợi tôi vài phút nhé.”

Thiệu Khôn cúp điện thoại của Tần Phong xong, gần như là chạy một mạch đến cửa phòng làm việc của Diệp Vĩnh An, cũng mặc kệ Diệp Vĩnh An có phải đang tiếp khách hay không mà cứ thế gõ cửa: “Tổng Giám đốc Diệp, tôi có chuyện rất quan trọng cần báo cáo.”

“Vào đi.” Tuy không vui nhưng Diệp Vĩnh An vẫn cho Thiệu Khôn vào.

Thiệu Khôn đi thẳng đến chỗ Diệp Vĩnh An, ghé tai ông ta nói mấy câu.

Diệp Vĩnh An kích động đến mức đứng bật dậy khỏi ghế, ông ta tỏ ý xin lỗi với hai người đang có mặt trong phòng: “Thật ngại quá lão Phùng, bên tôi đột nhiên có việc gấp, ông xem, tôi bảo Cao Tung đến, hai người cứ tiếp tục nhé.”

Hai mươi phút sau.

Diệp Vĩnh An và Thiệu Khôn lái xe đến Tập đoàn Lục Đạt, đang định đi vào hầm gửi xe thì bị hai thanh niên ở bên ngoài chặn lại, ý bảo là không thể đi vào.

Thiệu Khôn đổi sang một lối vào khác nhưng vẫn bị chặn như thế.

Thiệu Khôn nhíu mày gọi điện thoại cho Tần Phong: “Trợ lý Tổng Giám đốc Tần, các cậu có ý gì vậy? Bảo chúng tôi đến bàn bạc nhưng lại chặn cổng không cho chúng tôi vào, các người coi Diệp Thị chúng tôi là gì?”

Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com

Tần Phong cầm cốc cafe lên chậm rãi uống một ngụm: “Giám đốc Thiệu, tôi mới là người cần hỏi ông đấy, Lục Đạt chúng tôi chân thành mời các ông đến bàn bạc chuyện quyền sử dụng đất nhưng mới sáng ngày ra, thái tử của nhà họ Diệp đã đến Tập đoàn Lục Đạt chặn cổng không cho chúng tôi ra vào. Chúng tôi muốn hỏi xem Diệp Thị các ông coi Lục Đạt chúng tôi là gì đây? Vũ trường không nhìn thấy ánh sáng của nhà mình hay sao?”

Thiệu Khôn sững người trước những lời chỉ trích của Tần Phong, chuyện này là sao đây? Thái tử nhà họ Diệp ư?

Còn chưa kịp hỏi kỹ thì Tần Phong đã cúp máy rồi.

Ông ta quay đầu nói với Diệp Vĩnh An: “Tổng Giám đốc Diệp, phía Tập đoàn Lục Đạt nói là cậu chủ cho người chặn tất cả các lối không cho ai ra vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.