Thiên Trường Chi Cửu

Chương 217: Tôi cảm thấy tôi còn có thể cứu vớt được



Phòng họp ngập tràn mùi nước hoa, Thẩm Thiên Trường nhíu mày, cô không thích mùi hương này chút nào.

Thấy Thẩm Thiên Trường đi vào phòng họp, khuôn mặt của Triệu Duệ cũng dãn ra được đôi chút, anh ta vội vàng đứng dậy: “Tổng Giám đốc Thẩm, cô đến rồi.”

Thẩm Thiên Trường gật đầu rồi đi đến chỗ trống bên cạnh hai người họ, đối diện với Thịnh Lam.

Thịnh Lam từng là hoa khôi của trường Đại học C thành phố Vân, ngoại hình quả nhiên là danh bất hư truyền, lông mày lá liễu, đôi mắt long lanh, bộ vest màu đỏ mận càng làm nổi bật lên khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của cô ta. Cô ta đang nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ hứng thú, cho dù là đang nhếch miệng cười nhưng cũng khó che giấu được sự căm ghét nơi đáy mắt.

Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn Thịnh Lam, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nghe nói Giám đốc Thịnh điểm danh muốn tôi đích thân đến bàn chuyện hợp tác?”

Thịnh Lam nhìn Triệu Duệ và Hà Tịch: “Sao, chẳng lẽ Thịnh Lam tôi không có tư cách gặp mặt bên đại diện ủy quyền hay sao?”

“Giám đốc Thịnh và quản lý Triệu của chúng tôi là người quen, tin rằng quản lý Triệu thích hợp với việc bàn bạc chuyện ủy quyền này hơn tôi nhiều.”

“Cô Thẩm cũng là một người thông minh.”

Thẩm Thiên Trường nhìn Thịnh Lam, rõ ràng người phụ nữ này tìm cô không phải vì chuyện ủy quyền.

“Giám đốc Hà, quản lý Triệu, hai người ra ngoài trước đi, tôi muốn đích thân bàn bạc với Giám đốc Thịnh.”

Hà Tịch và Triệu Duệ nhìn nhau rồi ra khỏi phòng họp một cách ăn ý, đúng lúc đó Tống Ngưng Y cũng đem cafe vào. Thẩm Thiên Trường đưa tay nhận lấy rồi lập tức uống hết nửa cốc, sáng nay ra ngoài vội quá, thật sự là cô hơi đói rồi.

Đợi đến khi phòng họp chỉ còn lại hai người, Thịnh Lam bèn lên tiếng: “Tài chính Thiên Nhiên dựa vào quan hệ lấy được giấy ủy quyền của Dầu khí Thịnh Thiên, nhưng không có nghĩa là Thịnh Lam tôi sẽ gật đầu phối hợp.”

Thẩm Thiên Trường đặt cốc cafe xuống, ngón tay cô gõ nhẹ trên mặt bàn: “Hiện giờ Giám đốc Thịnh là người quyết định hết thảy mọi chuyện của Dầu khí Thịnh Thiên sao?”

“Cô lấy được giấy ủy quyền là một chuyện nhưng về vấn đề hợp tác cụ thể vẫn phải hỏi ý kiến của tôi.” Thịnh Lam nở nụ cười tự tin.

“À… hôm qua bạn trai tôi không nói chuyện này cho tôi biết, nhưng sau đó quản lý Triệu đã nói qua với tôi rồi. Tôi về nhà hỏi lại, bạn trai tôi bảo trợ lý tìm mãi mới biết Giám đốc Thịnh ở Dầu khí Thịnh Thiên. Nhưng bình thường bạn trai tôi rất bận, không quan tâm đến những người không có chức vụ gì, Giám đốc Thịnh đừng để bụng.”

Thịnh Lam thấy Thẩm Thiên Trường cứ “bạn trai tôi” mãi, lửa giận đang kìm nén trong lòng lập tức bùng lên.

Cô ta bất ngờ đập tay xuống bàn: “Thẩm Thiên Trường, cô huênh hoang trước mặt tôi gì thế, cô mà cũng xứng à?”

Thẩm Thiên Trường giả vờ giật mình: “Giám đốc Thịnh làm gì vậy, tôi không giống thiên kim Liễu Khanh Nguyệt của Viễn Thông, tôi đánh không lại cô đâu.”

Vừa nghe Thẩm Thiên Trường nhắc đến Liễu Khanh Nguyệt, sắc mặt của Thịnh Lam càng trở nên khó coi, khung cảnh cô ta và Liễu Khanh Nguyệt đánh nhau trong cuộc họp thường niên của Tập đoàn Thịnh Thế lập tức hiện rõ trước mắt.

Lúc đó hai người tranh chấp cuối cùng đánh nhau, những người xung quanh vì không dám đắc tôi bên nào nên không có ai khuyên can, mà Liễu Khanh Nguyệt đó lại khỏe muốn chết, gần như là đè Thịnh Lam xuống đánh, tuy Thịnh Lam bị động nhưng cũng dùng hết sức phản kháng, cuối cùng hai người trực tiếp lăn lê trên mặt đất, lúc này mới có người tách hai người ra.

Vì làm ra chuyện xấu hổ trong cuộc họp thường niên của tập đoàn mình, nên Thịnh Lam bị bố mình – Thịnh Cương nhốt ở trong nhà một tháng, đồng thời cắt tất cả các nguồn kinh tế trong vòng nửa năm.

Có thể nói, ân oán giữa cô ta và người phụ nữ tên Liễu Khanh Nguyệt kia được bắt đầu từ thời mẫu giáo.

Hiện giờ lại thêm một Thẩm Thiên Trường, hai người kết hợp lại vừa đúng thành một đôi rồi.

“Thẩm Thiên Trường, loại phụ nữ dùng thân thể để trao đổi lợi ích như cô tôi thấy nhiều rồi, muốn dựa vào sắc vóc để tiến vào giới thượng tầng à, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.” Thịnh Lam cười lạnh, ánh mắt lộ ta sự khinh bỉ.

Dùng cơ thể để trao đổi? Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com

Thẩm Thiên Trường nhướng mày, tiếc là người đàn ông nào đó còn không cho kìa!

Thẩm Thiên Trường chậm rãi uống cafe: “So với ‘tâm hồn cao quý’ của Giám đốc Thịnh, ít nhất còn có người yêu thích ‘cơ thể’ của tôi hơn.”

Thịnh Lam không ngờ Thẩm Thiên Trường lại là một người mặt dày như thế. Cô ta trừng mắt với Thẩm Thiên Trường: “Thẩm Thiên Trường, không ngờ cô lại là một người không biết xấu hổ!”

Nghe thấy những lời nói khó nghe của Thịnh Lam, Thẩm Thiên Trường không nhíu mày mà chỉ nhìn Thịnh Lam với vẻ đầy sâu xa: “So với biểu hiện của cô Thịnh ở tập đoàn nhà mình… tôi cảm thấy tôi vẫn còn có thể cứu được.”

Thịnh Lam hoàn toàn bị những lời này của Thẩm Thiên Trường chọc giận, cô ta đột nhiên đứng bật dậy, hai tay siết chặt, cơ thể hơi run run: “Thẩm Thiên Trường!”

Thẩm Thiên Trường cũng đứng lên: “Thật ngại quá, do cô Thịnh đến đột ngột đến thăm nên tôi vội quá không cả kịp ăn sáng, nhưng anh ấy thương tôi nên giờ đã đem bữa sáng đến cho tôi rồi. Nếu cô vẫn muốn bàn chuyện hợp tác thì đợi tôi ăn xong rồi chúng ta bàn tiếp nhé!”

Thẩm Thiên Trường đọc tin nhắn Lục Chi Cửu gửi đến, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.

Thịnh Lam hiểu ý của Thẩm Thiên Trường, không ngờ một người đàn ông như Lục Chi Cửu lại đích thân đem bữa sáng cho Thẩm Thiên Trường!

Thịnh Lam nhìn Thẩm Thiên Trường chằm chằm, rõ ràng người phụ nữ này chỉ là một người phụ nữ bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa, rốt cuộc là dựa vào đâu mà cô ta có thể lọt vào mắt xanh của Lục Chi Cửu?

“Thẩm Thiên Trường, cô nhớ cho kỹ đây, Lục Chi Cửu là người đàn ông mà Thịnh Lam này nhìn trúng!”

Thẩm Thiên Trường vốn đã chuẩn bị ra khỏi phòng họp rồi nhưng cô lại chợt dừng bước quay đầu nhìn Thịnh Lam.

“Rồi sao nữa?”

Người nhìn trúng Lục Chi Cửu trải khắp thành phố Vân này, thêm cô ta vào nữa cũng chẳng sao.

Thịnh Lam ngẩn người trước câu hỏi ngược của Thẩm Thiên Trường, người phụ nữ tên Thẩm Thiên Trường này không chỉ đáng ghét mà còn ngu ngốc nữa.

“Tôi sẽ giành lại Lục Chi Cửu, hơn nữa còn là quang minh chính đại!”

Thẩm Thiên Trường bị cô ta chọc cười, cô phát hiện nếu không phải vì Lục Chi Cửu thì cô cũng sẽ thích Thịnh Lam. Kiểu khó chọc khó dây của cô ta chỉ là ở bề ngoài, kiểu thẳng thắn bộc trực của cô ta được yêu thích hơn nhiều so với kiểu bỉ ổi nhưng giả vờ hiền lành của Thẩm Thiên Ca.

“Tôi nhắc nhở cô Thịnh một câu này, có nói thế nào thì việc đập chậu cướp hoa của người khác cũng không thể coi là quang minh chính đại được đâu, bởi vì cái danh ‘con giáp thứ mười ba’ không hay ho chút nào.”

“Thẩm Thiên Trường, cô ăn nói cho cẩn thận một chút, cô bảo ai là con giáp thứ mười ba? Cô và Lục Chi Cửu còn chưa cưới thì con giáp thứ mười ba gì?”

Thẩm Thiên Trường đánh giá Thịnh Lam một lượt, khoé miệng để lộ ra nụ cười đầy sâu xa: “Tạm thời tôi không đón tiếp được nữa.” Nói xong bèn quay người đi ra khỏi phòng họp, Lục Chi Cửu đã ở dưới tầng đợi cô năm phút rồi.

Thẩm Thiên Trường xuống tầng một, quả nhiên nhìn thấy xe của Lục Chi Cửu đang đỗ ở chỗ cũ. Rõ ràng là lần trước đã bị phạt rồi mà sao anh vẫn không biết sửa vậy?

Thẩm Thiên Trường đi đến cạnh xe, vừa mới ngó vào thì cửa kính xe ghế phụ đã được hạ xuống, mùi thơm của bánh bao tràn ngập trong xe lập tức bay ra. Thẩm Thiên Trường không nhịn được thích thú, đây là bánh bao nhỏ do chính tay vú Trần làm, cô sắp rớt nước miếng đến nơi rồi, chỉ biết nhìn Lục Chi Cửu với vẻ nịnh nọt.

Tuy sắc mặt của anh vẫn lạnh nhạt nhưng ánh nắng buổi sáng chiếu lên trán và tóc anh, khiến cô cảm thấy ngay cả góc nghiêng lạnh lùng thần thánh của anh cũng có thêm mấy phần ấm áp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.