Nữ phóng viên vẫn còn muốn hỏi Tần Phong và Giang Mộ Tuyết thêm mấy câu nữa nhưng buổi giao lưu trong rạp đã kết thúc rồi, ngoại trừ những người còn đang chờ Nhan Thuấn Hoa ký tên thì những người còn lại đều đã ra khỏi rạp.
Nữ phóng viên không ngăn hai người lại nữa mà quay sang phỏng vấn người khác.
Sau khi Tần Phong dìu Giang Mộ Tuyết ra khỏi rạp chiếu phim, Giang Mộ Tuyết mới lên tiếng: “Tần Phong, sau này anh đừng nói những câu khiến người khác hiểu lầm nữa.”
“Thì như… như anh vừa mới nói đó, người khác sẽ thật sự hiểu lầm rằng chúng ta là một cặp.”
“À…” Tần Phong quay đầu đi chỗ khác không nhìn Giang Mộ Tuyết nữa nhưng khóe miệng anh lại nở một nụ cười gian tà.
Có bao giờ bọn họ không phải là một cặp đâu?
Vì chân của Giang Mộ Tuyết vẫn đang bị thương không thể cử động mạnh nên phải để mặc cho Tần Phong bế lên xe.
Hai người về đến tiểu khu Ngân Hà, hầm để xe tối đen như mực, chắc là bóng đèn ở đó cháy rồi.
Tần Phong dừng xe tắt đèn, Giang Mộ Tuyết bật đèn pin điện thoại lên để soi đèn.
Anh xuống xe, mượn ánh sáng le lói đi vòng sang ghế phụ mở cửa định bế Giang Mộ Tuyết ra ngoài, nhưng có lẽ là do nguồn sáng quá yếu, chân anh đập vào khung gầm của xe, cả người ngã đè lên người Giang Mộ Tuyết.
Khoảng cách giữa hai người bị rút ngắn trong nháy mắt, điện thoại trong tay Giang Mộ Tuyết cũng rơi xuống gầm ghế. Trong xe đột nhiên tối om, Giang Mộ Tuyết hoàn toàn không nhìn rõ Tần Phong nữa nhưng vẫn có thể cảm nhận hơi thở của anh ở sát bên mình… Đột nhiên cô nhớ lại nụ hôn ngoài ý muốn ở rạp chiếu phim khi nãy…
Giang Mộ Tuyết bừng tỉnh, khuôn mặt cũng hơi nóng bừng lên. Cô đưa tay sờ soạng dưới gầm ghế, cuối cùng cũng mò được điện thoại của mình.
Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết ra khỏi xe rồi lấy chiếc nạng của cô đang để ở hàng ghế sau ra, hai người chậm chạp đi đến trước cửa thang máy tầng hầm, không ngờ thang máy cũng ngừng hoạt động rồi.
Tần Phong nhíu mày rồi gọi điện thoại cho quản lý tòa nhà. Quản lý nói hệ thống điện của tòa nhà bọn họ đang được kiểm tra và sửa chữa, phải nửa tiếng nữa mới có thể cung cấp điện lại được.
Tần Phong cúp máy, đột nhiên anh quay lưng về phía Giang Mộ Tuyết rồi hơi quỳ gối xuống: “Tiểu Tuyết, lên đi, tôi cõng em lên nhà.”
Nhìn động tác của Tần Phong, Giang Mộ Tuyết nhất thời sững người ngay tại chỗ: “Tầng 12 lận đó…”
“Yên tâm, thể lực của tôi rất tốt.”
Thể lực rất tốt…
Nhìn tấm lưng rộng của Tần Phong, Giang Mộ Tuyết lại bắt đầu suy nghĩ lung tung… May là mất điện không nhìn thấy gì chứ nếu không khuôn mặt đỏ bừng của cô lúc này đã bán đứng suy nghĩ đen tối của cô rồi.
Cô cầm chiếc nạng lên, cơ thể dần áp sát vào lưng Tần Phong. Tần Phong nhẹ nhàng cõng cô lên, anh kéo cánh cửa ở lối ra an toàn, bắt đầu công cuộc leo cầu thang bộ.
Giang Mộ Tuyết bám trên lưng Tần Phong, một tay cầm nạng, một tay cầm điện thoại soi đường cho anh.
Lúc mới bắt đầu, Tần Phong vẫn khá nhẹ nhàng thoải mái, nhưng sau khi leo được năm tầng, Giang Mộ Tuyết cảm nhận được một giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống cánh tay mình, bước chân của Tần Phong cũng nặng nề hơn ban nãy nhiều.
“Giờ là tầng mấy rồi?” Tần Phong đã bắt đầu thở hổn hển.
“Tầng 5.”
Mới đến tầng 5 thôi á? Tần Phong hơi bực bội, anh thật sự đã quá đề cao bản thân mình rồi, rõ ràng anh cảm thấy có thế nào thì cũng nên leo được bảy tám tầng rồi mới phải, ai ngờ mới được có năm tầng.
“Tiểu Tuyết, có phải dạo này em ăn nhiều quá hay không vậy?”
Nghe thấy Tần Phong nói vòng vo chê mình nặng, Giang Mộ Tuyết lập tức dài mặt: “Vừa nãy tôi cũng có bắt anh cõng tôi đâu, là tự anh nói thể lực của anh tốt mà, ai biết mới leo được vài tầng mà anh đã yếu đến mức thở không ra hơi như thế rồi…”
Nghe thấy Giang Mộ Tuyết chê mình yếu, Tần Phong không nhịn được véo bắp chân cô.
Giang Mộ Tuyết bị véo đau bèn dứt khoát ôm chặt cổ Tần Phong rồi ghé vào tai anh: “Nếu thể lực của trợ lý Tổng Giám đốc Tần đã tốt như thế thì tôi tin chắc là anh có thể leo hết mười hai tầng trong một lần đấy.” Hãy vào ngontinhhay.com.com để đọc truyện nhanh hơn!
Tần Phong cảm thấy tai mình hơi ngứa ngứa khi bị Giang Mộ Tuyết cọ vào nhưng lời cô nói lại khiến cho huyệt Thái Dương của anh giật giật.
“Tôi không đề cao thể lực của bản thân, nhưng tôi xem nhẹ cân nặng của em.”
Cánh tay đang ôm cổ Tần Phong của Giang Mộ Tuyết bỗng siết chặt hơn: “Anh còn nói thêm câu nữa có tin là tôi siết chết anh không…”
“…”
Vì muốn chứng minh thể lực của bản thân, Tần Phong cắn răng không nói lời nào cõng Giang Mộ Tuyết một mạch lên đến tầng 12…
Sau khi lên đến bậc cầu thang cuối cùng, Tần Phong thả Giang Mộ Tuyết xuống rồi trực tiếp ngồi bệt xuống cầu thang thở hồng hộc.
Nhìn hậu quả của sự sĩ diện của anh, Giang Mộ Tuyết không nhịn được buồn cười. Cô đến bên cạnh rồi dùng chiếc nạng trong tay chọc chọc vào người anh: “Này, không về hả?”
Tần Phong ngồi trên bậc cầu thang tỏ vẻ không vui: “Đợi tôi thở xong cái đã.”
Giang Mộ Tuyết không nói thêm gì nữa mà dứt khoát ngồi xuống cạnh anh: “Tôi phát hiện đàn ông các anh đều cố sống cố chết muốn giữ thể diện.”
“Còn ai nữa?”
Giang Mộ Tuyết hơi ngẩn người trước câu hỏi: “Hả?”
“Thôi, không có gì.”
Giang Mộ Tuyết cảm thấy hơi kỳ lạ, nhờ ánh sáng từ đèn pin điện thoại, cô nhìn thấy trán anh chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt cũng hơi đỏ, bình thường rõ ràng là một người dịu dàng nhã nhặn, mà lúc này lại trông hơi thảm hại. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hơi áy náy, nếu biết trước thế này thì ban nãy cô đã không nói khích anh rồi, bởi thật sự không phải ai cũng có thể leo mười hai tầng đâu, huống hồ lại còn cõng một người lớn như cô nữa.
Hai người ngồi ở giữa cầu thang, Giang Mộ Tuyết ngồi bó chân tựa đầu vào đầu gối, không ngờ lại cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô hơi nhắm mắt lại rồi tự giác tắt đèn điện thoại đi, mọi thứ trước mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Tần Phong hơi ngạc nhiên trước hành động của cô, cô gái này coi đèn pin điện thoại là đèn ngủ hay sao?
Anh hơi bất lực đứng dậy thì phát hiện chân mình vừa tê mỏi vừa mềm nhũn, anh không chắc có thể bế cô lên được nữa hay không nên chỉ đành ngồi xuống cạnh cô.
Vì lúc này Giang Mộ Tuyết đã ngủ thiếp đi rồi nên cơ thể cũng bắt đầu nghiêng ngả, Tần Phong vừa ngồi vững thì cũng là lúc cô đổ người vào người anh.
Lại mười phút nữa trôi qua, Tần Phong nhẩm thời gian, hình như cũng sắp có điện rồi, anh bèn lay người đánh thức Giang Mộ Tuyết, ai ngờ Giang Mộ Tuyết lại thuận tay ôm chặt cánh tay của anh vào lòng, khiến cánh tay anh tiếp xúc với phần mềm mại trước ngực cô…
Đôi mắt sáng trong của Tần Phong bỗng chốc trở nên hơi đục, trong bóng tối yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.
Yết hầu của Tần Phong chuyển động lên xuống, cuối cùng anh vẫn gọi Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết…”
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói của anh tuy không cao nhưng cũng lớn hơn bình thường khiến Giang Mộ Tuyết tỉnh ngay. Cô phát hiện trước mắt tối om, mãi mới nhớ ra hình như ban nay cô với Tần Phong ngồi ở cầu thang, cô không khỏi cảm thấy mơ màng, vừa rồi cô đã ngủ thiếp đi ư?
Mới tỉnh táo trở lại, bỗng Giang Mộ Tuyết nghe thấy giọng nói của Tần Phong: “Tiểu Tuyết, em đè lên tay tôi rồi.”
Giang Mộ Tuyết vội vàng bật đèn pin điện thoại, chỉ thấy một cánh tay đang chắn trước mặt mình, một cánh tay khác thì đang ở trong lòng mình.