Thiên Trường Chi Cửu

Chương 226: Giờ vả mặt nhanh thế liệu có mất mặt quá không



Vốn dĩ Giang Mộ Tuyết tính là sẽ về thành phố Cẩm phát triển, tuy cô không thích gia đình ở thành phố Cẩm nhưng ở đó vẫn có mấy người bạn thân từ thời trung học của cô, chỉ là lúc đó cô bất ngờ nhận được thông báo trúng tuyển của Tập đoàn Lục Đạt, lại thêm đã tỏ tình với Trịnh Kỳ thành công nên cô cũng thuận theo tự nhiên mà ở lại thành phố Vân.

Khoảng thời gian đó, cả chuyện tình cảm và công việc của cô đều thuận lợi, thậm chí cô còn có ảo giác rằng mình đã bước lên được đỉnh cao của cuộc đời, nhưng không ngờ tất cả chỉ là khởi đầu cho màn phản bội đầy bi kịch mà thôi. Cô từng tự hỏi bản thân rằng chẳng lẽ chưa bao giờ cô phát giác ra chuyện Trịnh Kỳ phản bội hay sao?

Ngẫm kỹ lại, thật ra là có đấy, chỉ là cô không dám truy hỏi đến cùng.

Giang Mộ Tuyết thản nhiên nhận cuộc gọi của Giản Kỳ.

“A lô, Tiểu Tuyết à, hiện giờ cậu vẫn đang ở thành phố Vân đúng không?”

Bởi vì lâu rồi không liên lạc nên Giang Mộ Tuyết cảm thấy giọng nói của Giản Kỳ trong điện thoại có phần xa lạ.

“Ừ, tớ vẫn đang ở thành phố Vân.”

“Thứ tư tuần sau tớ lấy chồng, lễ cưới được tổ chức ở phòng tiệc của khách sạn Vạn Hào thành phố Vân, cậu đến tham dự nhé, cũng lâu lắm rồi phòng bọn mình chưa gặp nhau.”

Dường như muốn ngăn cản Giang Mộ Tuyết nói lời từ chối, Giản Kỳ lại bổ sung thêm một câu: “Văn Trúc cũng sẽ tới.”

“Được, đến lúc đó cậu gửi địa chỉ khách sạn cho tớ nhé.”

Giang Mộ Tuyết nghĩ, đúng là lâu lắm rồi cô và Đoàn Văn Trúc không gặp nhau cho nên đã đồng ý. Cô cúp máy rồi gửi tin nhắn WeChat cho Đoàn Văn Trúc, mãi một lúc lâu sau Đoàn Văn Trúc mới trả lời lại.

[Cậu ta nói cậu cũng tới nên tớ đã đồng ý rồi.]

Giang Mộ Tuyết lập tức hiểu ra ngay, dám chắc là Giản Kỳ đã gài cả cô và Đoàn Văn Trúc rồi. Xem ra điều kiện của chồng Giản Kỳ cũng được lắm, nếu không Giang Mộ Tuyết cũng không nghĩ ra còn có lý do gì mà cô ta phải mời cả cô và Đoàn Văn Trúc đến tham dự lễ cưới cho bằng được, chủ yếu là muốn cho các cô thấy cô ta gả cho người giàu đến mức nào đây mà.

Đợi Tần Phong rửa bát, dọn dẹp nhà bếp xong, Giang Mộ Tuyết cũng xách đồ đạc của mình ra.

Nhìn cô cầm theo túi lớn túi nhỏ, Tần Phong nhíu mày: “Nếu bà nội lại đến thì phải làm thế nào?”

Giang Mộ Tuyết thản nhiên: “Tôi vẫn để mấy bộ quần áo ở đây, nếu bà nội lại đến thì anh cứ tìm đại một lý do nào đó rồi qua đón tôi như lần trước ấy. Dù sao nhà chúng ta cũng rất ‘thuận đường’ mà, không phải sao?”

Tần Phong nhìn vào mắt Giang Mộ Tuyết, hai người nhìn nhau mấy giây. Anh không nói gì nữa mà chỉ nhận lấy đồ trong tay cô rồi cùng đi ra ngoài.

Lái xe đến tiểu khu Giang Mộ Tuyết sống, Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết xuống xe rồi lại xách đồ giúp cô. Hai người vừa ra khỏi thang máy thì Giang Mộ Tuyết chợt nhìn thấy một người phụ nữ trung niên phúc hậu đi từ chung cư của cô ra, đó là chủ nhà của cô.

Chủ nhà thấy Giang Mộ Tuyết về bèn vội vàng đi đến trước mặt cô.

“Cô Giang, cô về đúng lúc quá, tôi đang muốn tìm cô nói chuyện đây. Căn phòng này của cô tôi đã cho người khác thuê rồi, một hai ngày nữa hợp đồng thuê nhà của cô cũng hết hạn, hai ngày này cô mau chuyển nhà đi. Quản lý tòa nhà nói cả tuần nay cô không ở đây, suýt chút nữa thì tôi còn tưởng là cô không cần đồ đạc trong phòng nữa đấy.”

Nghe chủ nhà nói thế, Giang Mộ Tuyết mới nhớ ra là trước đó cô đã nói với chủ nhà chuyện không tiếp tục thuê nhà nữa, vốn là tuần trước cô định đi tìm nhà mới nhưng do bị trẹo chân nên đành để đó, sau đó cô lại đến ở nhà của Tần Phong nên cũng quên béng luôn chuyện này…

“Cô chủ nhà ơi, cô xem, chân cháu đang bị thương nên chưa kịp đi tìm phòng mới, cô thấy thế này có được không, cô cho cháu thuê thêm một tháng nữa, trong tháng này cháu nhất định sẽ đi tìm phòng rồi dọn đi.”

Chủ nhà nhìn cái chân đau của cô, tuy nét mặt thể hiện sự đồng tình nhưng vẫn thẳng thừng từ chối. Tiền thuê nhà trong hợp đồng mới ký cao gấp đôi mức Giang Mộ Tuyết đang thuê hiện giờ, người ta yêu cầu đúng ngày đúng giờ đến ở, sao có thể cho cô thuê thêm một tháng nữa được.

Thấy chủ nhà từ chối, Giang Mộ Tuyết nghĩ dù sao đây cũng là vấn đề của bản thân cô nên cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Bước vào chung cư với Tần Phong, mới một tuần không về mà Giang Mộ Tuyết đã cảm thấy hơi xa lạ rồi. Cô đi thẳng vào phòng ngủ quét mắt nhìn chiếc giường trống không, tâm trạng bình tĩnh lạ thường.

Trong vòng hai ngày phải chuyển đi rồi mà cô lại đi lại không tiện, cô phải đi đâu tìm phòng đây?

Bất lực quay trở lại phòng khách, Tần Phong vẫn chưa đi, anh đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại.

Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong, hay là cứ ở xin ở nhờ nhà Tần Phong trước đã nhỉ? Nhưng cô vừa mới kiên quyết đòi về, giờ vả mặt nhanh như thế liệu có mất mặt quá không?

Giang Mộ Tuyết thật sự cảm thấy mới có một tuần trôi qua thôi mà đầu óc của cô đã sắp không dùng được nữa rồi.

Nhìn Giang Mộ Tuyết chống nạng đi qua đi lại trước mặt mình mấy chục vòng, cuối cùng Tần Phong cũng không nhịn được lên tiếng: “Tiểu Tuyết, rốt cuộc em muốn nói gì?”

Giang Mộ Tuyết dừng bước, giong nói ấp a ấp úng: “Hả… anh vẫn chưa đi sao?” Đọc truyện tại ngontinhhay.com

Nghe cô nói thế, Tần Phong bèn đứng dậy: “Vậy tôi đi đây, em chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Khoảnh khắc anh kéo cửa bước ra ngoài, cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của Giang Mộ Tuyết vang lên sau lưng: “Tần Phong đợi đã.”

Tần Phong đứng quay lưng về phía Giang Mộ Tuyết, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Vì thế, vốn dĩ lúc xuất phát chỉ xách theo hai chiếc túi mà lúc quay về tiểu khu Ngân Hà, chỉ trừ ghế lái và ghế phụ thì gần như đồ đạc của Giang Mộ Tuyết đã nét đầy cỗ trống còn lại trong xe và cốp xe rồi.

Bởi vì tạm thời chưa thể đi thuê phòng nên Giang Mộ Tuyết chỉ có thể tiếp tục ở nhờ nhà của Tần Phong.

Lần chuyển nhà này của Giang Mộ Tuyết cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái, do chân bị thương nên cô chỉ phụ trách chỉ huy, mọi việc chân tay khác đều cho Tần Phong đảm nhận.

Bởi vì không ở lâu nên Giang Mộ Tuyết chỉ lấy những đồ thường dùng, những thứ khác đều để Tần Phong ném vào kho chứa đồ.

Nhìn Tần Phong bận tới bận lui, để bày tỏ sự biết ơn của mình nên Giang Mộ Tuyết đã đích thân xuống bếp. Thật sự mà nói, Giang Mộ Tuyết nấu ăn không quá giỏi, chỉ có món sườn xào chua ngọt là ổn nên sườn xào chua ngọt cũng trở thành món chính trong bữa tối ngày hôm nay, thêm món khoai tây thái sợi xào và cà rốt thái hạt lựu xào thịt nữa là hoàn thành bữa tối.

Vốn là muốn Tần Phong phụ giúp nhưng sau khi nhờ anh thái khoai tây và cà rốt, Giang Mộ Tuyết không nhịn được mà đuổi anh ra khỏi bếp.

Mấy món ăn này không hề khó làm, chỉ mất chưa đến một tiếng đồng hồ Giang Mộ Tuyết bày lên bàn xong rồi.

Tần Phong xới cơm cho cô, còn ân cần rót cho cô một cốc nước ép hoa quả rồi mới ngồi xuống phía đối diện cô.

Nhìn Tần Phong ăn như sói nuốt hổ vồ, Giang Mộ Tuyết không nhịn được cảm thấy kỳ lạ: “Này… anh đói đến thế sao”

Tần Phong nuốt miếng thức ăn ở trong miệng xuống: “Chắc là do chiều nay làm việc chân tay tiêu hao thể lực đó mà.”

Việc tiêu hao thể lực…

Giang Mộ Tuyết ngại ngùng cúi đầu, cô cảm thấy có lẽ là do gần đây không cần phải đi làm, cuộc sống quá thoải mái nên đầu óc cô mới cứ xuất hiện những suy nghĩ linh tinh như thế.

Tần Phong không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô hơi đỏ mặt bèn bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, Tiểu Tuyết nấu ăn rất ngon.”

Giang Mộ Tuyết hơi ngại ngùng: “Ha ha, sườn xào chua ngọt cũng tạm được, hai món còn lại thì thôi không cần phải nịnh tôi đâu.”

Tần Phong lại nhấn mạnh thêm lần nữa: “Rất ngon, tôi rất thích.”

Giang Mộ Tuyết không nói gì nữa, chỉ coi như anh đang an ủi cô thôi. Tài nấu nướng của cô đến đâu chẳng lẽ cô còn không biết hay sao?

Nhưng khi nhìn thấy ba chiếc đĩa bị vét sạch không còn lại gì, dường như cô đã dao động trước “hành động quét sạch” của Tần Phong rồi, vậy có nghĩa là món ăn cô nấu cũng ngon lắm đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.