Thiên Trường Chi Cửu

Chương 232: Vậy nên, giang mộ tuyết, lấy anh đi!



Liễu Binh Trì đi đến trước mặt hai người, anh ta nhìn Tần Phong bế Giang Mộ Tuyết bằng ánh mắt đầy thâm ý sâu xa rồi hỏi: “Tiểu Phong, đây là…”

“Cậu, cô ấy tên là Giang Mộ Tuyết, Tiểu Tuyết.” Tần Phong tươi cười trả lời.

“À, hóa ra đây chính là Tiểu Tuyết mà bà nội cháu thường xuyên nhắc đến.”

Liễu Binh Trì tỏ vẻ đã hiểu. Lần trước bởi vì đúng hôm không đi làm nên anh ta không gặp được hai người, nhưng bà nội của Tần Phong đã sớm lan truyền tin này đi khắp dòng họ rồi, nói là Tần Phong tìm cho bà một cô cháu dâu bà thích lắm, thậm chí còn hận không thể tổ chức đám cưới cho hai đứa luôn cơ.

Tuy Liễu Binh Trì là cậu của Tần Phong nhưng thật ra còn kém Tần Phong hai tuổi. Mấy năm trước anh ta cũng từng nghe qua chuyện giữa Tần Phong và cô gái họ Diệp kia, nhưng bởi vì lúc đó còn đang học đại học nên cũng không biết rõ lắm.

Sau đó Tần Phong một mình đến nước M, cô Diệp đó lại đột nhiên trở thành bạn gái của Tần Diệp, anh ta cũng đoán được chút ít nguyên nhân trong đó, trong chuyện tình tay ba rối rắm ấy, người chịu tổn thương rõ ràng là đứa cháu trai ruột này của anh ta.

Vừa nghe anh ta nhắc đến bà nội, Giang Mộ Tuyết đã nở nụ cười, cô cũng phối hợp với Tần Phong gọi một tiếng: “Cậu.”

Liễu Binh Trì nhìn Giang Mộ Tuyết rồi thầm nghĩ, đúng là người mà bà nội Tần Phong thích có khác, cô Giang này trông thân thiện cởi mở hơn cô Diệp kia nhiều.

Anh ta đáp lại câu chào của Giang Mộ Tuyết rồi nhìn hai người với vẻ mặt đầy “yêu thương”: “Tiểu Phong, lúc nào có thể uống rượu mừng của hai đứa đây?”

Rượu mừng? Giang Mộ Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy Tần Phong trả lời: “Sắp rồi, cậu phải chuẩn bị phong bì thật dày đấy.”

“Chắc chắn rồi, cậu còn đang đợi hai đứa sinh chắt cho cậu đây này!”

“Vậy cậu làm việc đi nhé, cháu đưa Tiểu Tuyết về trước đây.”

“Ừ, hai đứa về đi, nhưng tuần này Tiểu Tuyết không được đi lại đâu, cháu phải chăm sóc cho tốt đấy.” Liễu Binh Trì vỗ vai Tần Phong rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho anh phải “cố gắng”.

Mãi cho đến khi Liễu Binh Trì rời khỏi đó Tần Phong mới giải thích: “Bà ngoại tôi mất sớm, cậu là con của bà hai, cũng là đứa con sinh muộn của ông ngoại.”

Giang Mộ Tuyết lập tức hiểu ngay, thảo nào vẫn còn trẻ như thế.

“Tần Phong, anh vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao tôi lại không cần phải nghỉ việc.”

“Thật ra vẫn còn một cách để cả hai chúng ta cùng không phải nghỉ việc, hơn nữa cũng không cần tôi phải dùng quyền lực để làm lợi cho bản thân, càng không vi phạm quy định của công ty.”

Giang Mộ Tuyết tò mò ngẩng đầu lên hỏi anh: “Cách gì vậy?”

“Ừm, về nhà đã, về nhà rồi tôi sẽ nói cho em biết.”

Giang Mộ Tuyết cứ nhìn nụ cười tủm tỉm trên môi Tần Phong, mãi mới phát hiện họ đã đi đến cạnh xe rồi.

Hai người về đến tiểu khu Ngân Hà, Tần Phong đưa Giang Mộ Tuyết lên nhà trước rồi lại rời khỏi chung cư, lái xe đến trung tâm thương mại gần nhất.

Anh chọn trúng một cửa hàng có tiếng rồi vào lựa chọn kỹ lưỡng, sau khi bảo nhân viên thu ngân gói kỹ lại rồi mới lái xe quay về chung cư.

Mới đi được nửa đường, chuông điện thoại của anh chợt vang lên, nhìn ba chữ xuất hiện trên màn hình, anh nhíu mày rồi gạt nút tắt.

Nhưng chỉ mười mấy giây sau, điện thoại của anh nhận được một tin nhắn: [Tần Phong, nếu anh còn không nghe điện thoại em sẽ gọi thẳng cho cô Giang.]

Sắc mặt của Tần Phong lập tức lạnh đi, anh cầm chiếc điện thoại lại lần nữa đổ chuông lên: “Cô muốn gì?”

Ở đầu dây bên kia, Diệp Linh Khê đang đứng ở trong cửa hàng mà Tần Phong vừa xuất hiện, một tay cô ta cầm hóa đơn thanh toán của Tần Phong, đầu ngón tay hơi run run: “Tần Phong, anh thật sự muốn cưới người phụ nữ đó sao?”

“Liên quan gì đến cô?” Giọng nói của Tần Phong cực kỳ lạnh lùng.

“Anh vốn không yêu cô ta!” Diệp Linh Khê nhấn mạnh, cô ta mãi mãi không bao giờ quên vẻ mặt tuyệt vọng của Tần Phong khi cô ta lựa chọn Tần Diệp, cô ta chắc chắn đó chính là tình yêu cố chấp sâu nặng của anh, sao có thể nói quên là quên ngay được?

“Chị dâu, chị quản chuyện rộng quá rồi đấy.” ngontinhhay.com

Tiếng “chị dâu” này lập tức kéo lý trí của Diệp Linh Khê trở lại, cô ta hít sâu một hơi rồi nhắm mắt lại: “Tần Phong, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng em nói cho anh biết, lúc trước từ bỏ anh là do em bị ép buộc.”

“Ừ.” Tần Phong chỉ lạnh nhạt đáp lại một chữ rồi cúp máy.

Đáng tiếc, tất cả đều muộn rồi.

Tình cảm ngay từ ban đầu đã không thuần khiết thì có tư cách gì cầu xin đối phương quay đầu?

Tần Phong nhìn tin nhắn, anh lựa chọn xóa đi, xóa luôn cả số điện thoại ấy nữa.

Giang Mộ Tuyết ở chung cư đợi sắp 45 phút rồi mà vẫn không biết Tần Phong đi đâu. Lúc ra ngoài anh chỉ bảo cô chờ anh một chút, nhưng cô không ngờ cái “một chút” của anh lại lâu đến thế.

Vừa lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho anh thì lại thấy trong hộp thư còn một tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn được gửi từ một số điện thoại lạ: [Cô Giang có thời gian ra ngoài nói chuyện chút không?]

Đang định nhắn lại hỏi xem đối phương là ai thì cửa chung cư đột nhiên bật mở, Tần Phong đẩy cửa đi vào.

Giang Mộ Tuyết quay đầu sang nhìn thì thấy Tần Phong ôm một bó gì đó màu đỏ, nếu cô không nhìn nhầm thì đó chính là một bó… hoa hồng?

Tần Phong đổi dép ở cửa huyền quan, thấy Giang Mộ Tuyết nhìn bó hoa trên tay anh với vẻ nghi hoặc, khuôn mặt anh lập tức có chút không được tự nhiên.

“Màu sắc trang trí trong nhà đơn điệu quá, mua mấy bông hoa về cắm chơi.”

Giang Mộ Tuyết nhìn bó hoa hồng đỏ thắm ấy rồi lại nhìn màu xanh lam lạnh sơn trong căn phòng, cô nghiêm túc đưa ra kiến nghị: “Ừm, đúng là chút đơn điệu, nhưng lần sau anh có thể mua hoa cúc họa mi, hiệu quả phối hợp màu sắc sẽ tốt hơn.”

Tần Phong đáp lại một tiếng rồi đặt bó hoa hồng lên bàn trà ở cạnh chân Giang Mộ Tuyết, sau đó lại đưa tay lấy hộp thuốc trên bàn trà. Vì Giang Mộ Tuyết đang bị thương nên Tần Phong bèn để hộp thuốc ở chỗ dễ lấy nhất trong phòng khách.

Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong đang cúi đầu giúp mình tháo giày, cô thấy tay anh hơi run run, đột nhiên cô phát giác ra sự kỳ lạ của Tần Phong, sao cô lại cảm thấy anh đang hơi… căng thẳng nhỉ?

Đang định lên tiếng hỏi thì Tần Phong đã giành nói trước, anh nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của Giang Mộ Tuyết: “Tiểu Tuyết, thật ra người phụ trách thị trường nước ngoài và Giám đốc bộ phận thu mua của công ty chúng ta là vợ chồng.”

“Sao cơ?” Giang Mộ Tuyết nhìn anh bằng vẻ thăm dò, sao đột nhiên anh lại nhắc đến thị trường nước ngoài và bộ phận thu mua vậy?

“Còn nữa, tháng trước anh vừa đi dự đám cưới của phó Giám đốc bộ phận thị trường với Giám đốc bộ phận kinh doanh khu Vân Bắc.”

Giang Mộ Tuyết bị mấy lời này của Tần Phong làm choáng váng, sao anh lại nhắc đến phó giám đốc bộ phận thị trường với giám đốc bộ phận kinh doanh khu vực nữa thế?

Tần Phong cất thuốc đi, nhưng vẫn duy trì tư thế nửa quỳ. Đột nhiên anh ngẩng đầu dậy nhìn Giang Mộ Tuyết, ánh mắt sáng ngời mà kiên định.

“Giang Mộ Tuyết.”

Bình thường Giang Mộ Tuyết nghe anh gọi “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết” quen rồi, giờ nghe anh gọi cả họ lẫn tên như thế lại cảm thấy có chút không quen.

“Em có đồng ý lấy anh không?”

“Anh nói gì cơ?” Thậm chí Giang Mộ Tuyết còn không nghe rõ anh nói gì, chỉ đành vô thức hỏi lại.

Tần Phong mỉm cười rồi chậm rãi lấy từ trong người ra một chiếc hộp bọc vải nhung màu đỏ, anh tươi cười mở chiếc hộp ra.

Khoảnh khắc ấy, Giang Mộ Tuyết bị ánh sáng lấp lánh bên trong hộp làm chói mắt, đó là một chiếc nhẫn kim cương có gắn hình trái tim.

“Anh vừa đến trung tâm thương mại, nhìn thấy cái này cảm thấy rất hợp với em. Vậy nên, Giang Mộ Tuyết, lấy anh đi.”

Giang Mộ Tuyết nhìn khung cảnh trước mắt, chiếc hộp đựng nhẫn bằng vải nhung đỏ trên bàn tay thon dài của người đàn ông, cùng bó hoa hồng đang đặt trên bàn trà chiếu sáng lẫn nhau, ngay cả khuôn mặt đẹp trai của anh cũng đã ửng đỏ.

Khoảnh khắc ấy, dường như trái tim cô cũng đã đập loạn nhịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.