Thiên Trường Chi Cửu

Chương 238: Sinh một trăm đứa, nhà họ lục cũng nuôi được



Diệp Lăng Nam nhếch miệng cười châm chọc: “Lục Chi Vũ, tôi thật sự nghi ngờ, rốt cuộc cô có phải là cháu gái ruột được ông cụ nhà họ Lục nuôi dạy ra hay không vậy, cô nhìn những chuyện cô làm xem, có khác gì chuyện mà đám gái làng chơi thấp hèn thường làm không?”

“Anh Diệp, mong anh chú ý lời nói của mình!” Thẩm Thiên Trường sẵng giọng, Lục Chi Vũ mới làm phẫu thuật xong, vốn không thể chịu bất cứ sự kích động nào.

Lục Chi Vũ cười lạnh: “Diệp Lăng Nam, chẳng lẽ trong mắt anh, tôi luôn không khác gì đám người đó hay sao?”

Sắc mặt của Diệp Lăng Nam như phủ một lớp sương: “Lục Chi Vũ, là cô làm chuyện có lỗi với tôi trước, cô có tư cách gì bỏ đứa bé?”

Lục Chi Vũ lạnh nhạt: “Đúng vậy, là tôi cho người bỏ thuốc anh, tôi có lỗi với anh. Nhưng anh yên tâm, Lục Chi Vũ tôi chưa thấp hèn đến mức dùng con để trói buộc anh. Hôm nay tôi đưa ra quyết định này là chuyện của cá nhân tôi, không liên quan gì đến người khác. Bao nhiêu năm qua tôi theo đuổi anh phát mệt rồi, tối hôm đó cứ coi như anh bồi thường cho tôi đi. Từ nay về sau, tôi sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của anh.”

Lục Chi Vũ nói xong bèn đi ra ngoài, Thẩm Thiên Trường vội vàng chạy theo dìu cô ấy.

“Lục Chi Vũ, tại sao cô không hỏi ý kiến của tôi?” Diệp Lăng Nam nhẹ nhàng phun ra một câu.

Lục Chi Vũ dừng bước rồi cất tiếng cười chế giễu: “Diệp Lăng Nam, đừng nói với tôi là anh muốn chịu trách nhiệm.”

“Lục Chi Vũ, rõ ràng là cô không dám hỏi.”

Nghe Diệp Lăng Nam nói thế, trái tim của Lục Chi Vũ đột nhiên phát hận, cô quay người đi đến trước mặt Diệp Lăng Nam. Tuy dáng người của Lục Chi Vũ không phải là thấp nhưng vẫn thấp hơn Diệp Lăng Nam một cái đầu. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu anh đã nói là tôi không dám, vậy bây giờ tôi muốn hỏi anh, Diệp Lăng Nam, anh có dám lấy tôi không?”

Hiển nhiên là Diệp Lăng Nam không ngờ Lục Chi Vũ lại nói ra cậu này, anh ta sững người ngay tại chỗ.

Thấy phản ứng này của anh ta, Lục Chi Vũ cười lạnh: “Diệp Lăng Nam, rốt cuộc ai mới là người không dám không cần tôi phải nhắc nhở anh nữa đâu nhỉ.”

Vừa dứt lời, Lục Chi Cửu cũng xuất hiện ở đầu hành lang. Thẩm Thiên Trường thấy anh đến thì âm thầm thở phào, ban nãy Diệp Lăng Nam xuất hiện cô sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên đã gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu.

Lục Chi Cửu đi đến trước mặt mấy người chẳng thèm liếc nhìn người khác mà trực tiếp đưa Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Vũ rời khỏi bệnh viện.

Vừa mới ngồi xuống hàng ghế sau, Lục Chi Vũ đã ôm lấy cánh tay của Thẩm Thiên Trường rồi dựa vào người cô. Mặc dù Thẩm Thiên Trường vẫn hơi không thích ứng được với sự thân thiết một cách bất ngờ của Lục Chi Vũ nhưng vẫn ngồi thẳng để mặc cho cô ấy dựa vào.

“May mà có hai người ở đây.” Lục Chi Vũ nhắm mắt, tình huống ban nãy, nếu không phải bởi vì có người ở bên cạnh thì chắc chắn cô sẽ không thể trụ vững được.

Trái tim của Thẩm Thiên Trường bỗng mềm nhũn: “Chị Tiểu Vũ, thời gian tới chị hãy ở lại Cẩm Viên nghỉ ngơi đi.”

“Ừ, chắc là phải ở dài dài đấy.”

Vậy là sao? Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ nghi ngờ.

Lục Chi Cửu cũng nhíu mày.

“Đứa bé vẫn còn.” Lục Chi Vũ nói nhỏ.

“Hả?” Thẩm Thiên Trường hoàn toàn kinh ngạc: “Chị Tiểu Vũ, ý của chị à ban nãy chị không hề làm phẫu thuật?”

“Đúng vậy.” Lục Chi Vũ trả lời chắc nịch, đến giây phút cuối cùng, cô vẫn không nỡ ra tay.

Thẩm Thiên Trường nhìn Lục Chi Cửu, vậy cuộc đấu khẩu ban nãy với Diệp Lăng Nam ở bên ngoài phòng phẫu thuật là sao đây?

“Chị định khi nào thì nói cho ông biết?” Lục Chi Cửu hỏi với giọng bình tĩnh.

Lục Chi Vũ mở mắt rồi ngồi thẳng dậy khỏi người Thẩm Thiên Trường: “Em không được nói với ông nội!” Nói rồi lại quay đầu nhìn Thẩm Thiên Trường: “Em cũng không được nói.”

Thẩm Thiên Trường nhìn vẻ mặt đe dọa của cô ấy bèn vội vàng gật đầu.

“Cho chị thêm chút thời gian để chị nghĩ em nên nói thế nào mới được, nhưng chị nhất định sẽ sinh đứa bé này ra. Hai đứa em phải cố gắng kiếm tiền mua sữa cho con chị, những chuyện còn lại không được nói cho người khác biết nửa chữ!”

“Cho dù sinh một trăm đứa thì nhà họ Lục cũng nuôi được.” Lục Chi Cửu lên tiếng.

Lục Chi Vũ nhìn gáy anh rồi nghĩ bụng, sao câu này nghe có vẻ chói tai thế nhỉ.

“Thẩm Thiên Trường em nghe rõ chưa, một trăm đứa thì nó cũng nuôi được đấy, em mau sinh cho nó đi!”

Thẩm Thiên Trường thấy lửa đã bén lên người mình bèn vội vàng trừng mắt với Lục Chi Cửu, ý bảo anh im miệng.

Hai người đưa Lục Chi Vũ về đến Cẩm Viên, Lục Chi Cửu nói tình trạng của Lục Chi Vũ cho vú Trần biết, vú Trần vui như mở cờ, phải biết rằng từ ngày Lục Thiển Thiển được sinh ra vào năm năm trước, cho đến nay, nhà họ Lục vẫn chưa có thêm thành viên mới nào.

Lục Chi Cửu và Thẩm Thiên Trường ăn trưa với Lục Chi Vũ ở Cẩm Viên xong rồi mới ra khỏi nhà.

Vốn là định đi cùng một xe với Lục Chi Cửu nhưng đến gara, Thẩm Thiên Trường lại dùng chìa khóa mở khóa xe mình.

Lục Chi Cửu thấy hành động của cô bèn dứt khoát khoanh tay đứng ở cạnh xe nhìn cô.

Thẩm Thiên Trường nhìn vẻ mặt đầy nghi ngờ của anh thì không khỏi buồn cười: “Chiều nay em muốn cùng Tiểu Nhiễm đi mua cho chị Tiểu Vũ một ít đồ dùng cho bà bầu và em bé.”

“Sao em không rủ anh đi cùng?” Lục Chi Cửu hỏi.

“Sợ làm lỡ công việc của anh.”

Vừa nghĩ đến khoảnh khắc ngại ngùng khi xông vào phòng làm việc của anh tối hôm qua, Thẩm Thiên Trường vẫn còn không khỏi sợ hãi.

“Hôm nay Tần Phong không xin nghỉ.”

Vậy là có ý gì? Vậy nên tối qua anh tăng ca là do Tần Phong xin nghỉ ư?

Thẩm Thiên Trường im lặng nghĩ bụng, Tần Phong đáng thương thật!

Cuối cùng Thẩm Thiên Trường vẫn bị Lục Chi Cửu đưa đến cao ốc Thiên Diệp, hai người hẹn tan làm sớm rồi đi mua đồ dùng cho Lục Chi Vũ.

Lục Chi Cửu đưa Thẩm Thiên Trường đến công ty xong mới lái xe đến Tập đoàn Lục Đạt. Vào thang máy chuyên dụng, đến tầng một bèn nhìn thấy Tần Phong đang đi từ bên ngoài vào. Tần Phong thấy Lục Chi Cửu thì ngẩn ra vài giây, sau đó mới lên tiếng chào: “Tổng Giám đốc Lục.”

Lục Chi Cửu đáp lại, hai người đứng vào trong thang máy một lúc bỗng Lục Chi Cửu lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng: “Hôm nay có thể đăng thông báo chưa?”

Hôm nay Tần Phong hơi mất tập trung, mãi mới phản ứng lại được là anh đang hỏi về chuyện giữa mình và Giang Mộ Tuyết: “Tạm thời… vẫn chưa được.”

Lục Chi Cửu nhướng mày: “Không thành công à?” Đọc truyện tại ngontinhhay.com

Tần Phong bình tĩnh: “Ừm, lần đầu tiên không có kinh nghiệm.”

“Mau xử lý cho xong đi, những chuyện như thế này không thể giấu quá lâu đâu.”

Tần Phong đang nghĩ xem lời Lục Chi Cửu nói là chỉ thông báo hay là cầu hôn thì thang máy đã lên đến tầng thượng rồi.

Hai người cùng đi ra, Lục Chi Cửu lại dặn: “Hôm nay tôi có chút chuyện, chiều nay phải về sớm. Còn nữa, sắp xếp chuyến bay cho tôi, sáng mai tôi phải bay sang nước M.”

Tần Phong nhìn anh, khuôn mặt lộ ra vẻ bất lực, hôm qua anh chỉ xin nghỉ có nửa ngày thôi, mấy ngày tới lại phải làm bù gấp mấy lần. Anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Mộ Tuyết.

“Tổng Giám đốc Lục, có cần tôi đến nước M với anh không?”

“Không cần, cậu xử lý xong chuyện của cậu trước đi.”

Tần Phong cười ngượng ngùng: “Vậy lúc nào anh về?”

Lục Chi Cửu hơi dừng bước: “Đợi thông báo.”

Tần Phong nhìn theo bóng lưng của Lục Chi Cửu rồi quay người đi vào phòng trợ lý Tổng Giám đốc. Anh lấy điện thoại ra xem, đúng như dự đoán, không hề nhận được tin nhắn trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.