Giang Mộ Tuyết ngồi xuống phía trước chiếc piano thử mấy nốt nhạc trước rồi quay đầu ra hiệu với người chủ trì lễ cưới.
Thấy cô đã sẵn sàng, người chủ trì bèn nói vào tai nghe.
Ánh đèn trong phòng cưới mờ đi, chùm sáng mờ ở góc phòng chiếu lên chiếc piano.
Những vị khách có mặt chỉ nhìn thấy một cô gái mảnh mai đang ngồi trước cây đàn piano, tuy không nhìn rõ mặt cô gái ấy nhưng cô mặc một bộ lễ phục màu đen ngồi thẳng lưng ở đó, toàn thân toát lên vẻ sang trọng và quý phái.
Giang Mộ Tuyết hít một hơi thật sâu, cô xem qua nhạc phổ, ngón tay đặt lên phím đàn rồi ấn nhẹ nốt nhạc đầu tiên.
Bởi vì đã rất lâu rồi không chơi đàn nên Giang Mộ Tuyết hơi không quen tay, chỉ trong đoạn nhỏ đầu tiên cô đã đánh sai vài nốt. Tiết tấu cũng nhanh dần lên, lúc này mà có thầy Diệp ở đây, chắc chắn cô sẽ bị mắng vì tội lười biếng.
Nhưng may mắn đây là đám cưới, khách mời không phải giám khảo vì vậy Giang Mộ Tuyết đã nhanh chóng điều chỉnh tâm lý của mình, từ đoạn thứ hai trở đi cô đã bắt đầu tìm lại được xúc cảm, màn biểu diễn cũng dần trôi chảy hơn.
Viên Tiểu Nhụy đứng cách đó không xa thấy Giang Mộ Tuyết thật sự biết đánh đàn, hai mắt sắp rơi ra ngoài đến nơi, sao trước giờ cô ta không biết Giang Mộ Tuyết biết những thứ này nhỉ?
Không chỉ Viên Tiểu Nhụy, ngay cả Thủy Tư Văn và Mạnh Thanh ở bên cạnh cũng cảm thấy bất ngờ, đặc biệt là Mạnh Thanh, bởi vì cô ta đã từng học violin, lúc ở trường cũng là thành viên trong đội nhạc dây, violin và piano lại thường xuyên luyện tập cùng nhau, cho nên cô ta có thể nhận ra khả năng của Giang Mộ Tuyết, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là học mấy năm.
Cùng với tiếng piano, cô dâu Giản Kỳ cuối cùng cũng bước vào phòng cưới, có trời mới biết cô ta đã sợ chết khiếp thế nào khi biết tin nghệ sĩ diễn tấu piano không thể đến, nhưng may mắn thay, cuối cùng mọi chuyện đã được giải quyết.
Có trời mới biết cô ta đã chuẩn bị cho ngày này trong bao lâu, và cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận việc mình bị chê cười.
Cô ta khoác tay bố mình rồi chầm chậm đi lướt qua khách đến dự, qua tấm vải sa mỏng manh, cô ta nhìn thấy ánh mắt ghen tỵ của những người cô ta mời đến tham dự lễ cưới. Cuối cùng, lòng ham hư vinh trong cô ta cũng được thỏa mãn.
Giang Mộ Tuyết ngồi trong góc nghiêm túc chơi đàn, mặc dù được chiếu sáng, nhưng ánh sáng rực rỡ nhất trên sân khấu vẫn thuộc về cô dâu và chú rể.
Vì vậy, cô rất thoải mái, nhưng khi cô sắp chơi xong trang đầu tiên của nhạc phổ, đột nhiên cô phát hiện ra rằng mình đã quên một điều quan trọng – cô cần một người lật trang nhạc giúp.
Cô nhìn xung quanh, mặc dù Đoàn Văn Trúc đang đứng cách đó không xa nhưng cô ấy đã hoàn toàn chú ý vào cô dâu chú rể trên sân khấu, không hề để ý đến Giang Mộ Tuyết ở bên này.
Theo giai điệu, thấy càng ngày càng gần đến cuối trang, những ngón tay của Giang Mộ Tuyết vẫn nhảy múa không ngừng, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác bất lực, nếu không còn cách nào khác, cô sẽ lặp lại phần vừa rồi, dù sao cũng chỉ là nhạc nền nên sẽ không có ai để ý.
Đang suy nghĩ thế, không ngờ lúc này lại có người bước về phía cô, khi những nốt nhạc cuối cùng của trang nhạc vang lên, người đó bỗng đưa tay lật sang trang mới giúp cô.
Giang Mộ Tuyết bận xem phần mới, cũng không để ý người đó là ai, nhưng nhìn tay và tay áo của người đó thì chắc chắn là một người đàn ông. Cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Người đàn ông không nói lời nào, cứ đứng bên cạnh Giang Mộ Tuyết, dường như anh ta hiểu nhạc lý, cũng không cần Giang Mộ Tuyết nhắc nhở gì cả mà chỉ lẳng lặng giúp cô lật trang nhạc. Đến bản nhạc cuối cùng, Giang Mộ Tuyết nói: “Bản nhạc này không cần phải lật, cảm ơn anh.”
Bởi vì bản nhạc cuối cùng này gần như cô đã thuộc lòng.
Giang Mộ Tuyết vốn nghĩ cô sẽ không bao giờ chơi lại bản nhạc này nữa, cô nghĩ rằng mình đã quên hết nốt nhạc của bản nhạc này.
Nhưng khi chơi lại đoạn đầu, cô phát hiện ra rằng mình có thể chơi trọn vẹn bài hát dựa vào quán tính của đôi tay. Bởi vì cô đã chơi bản nhạc này vào buổi tối cô tỏ tình Trịnh Kỳ.
Trong tiếng nhạc quen thuộc, trí nhớ của cô càng trở nên rõ ràng. Hôm đó là một đêm trăng sáng, cô mời Trịnh Kỳ đến phòng piano của trường và chơi bài “Love me” này cho anh ta nghe.
Dù không biết kết quả sẽ thế nào nhưng cô vẫn mang theo tâm trạng kích động, cẩn thận dè dặt bày tỏ tình yêu thầm kín kéo dài suốt bốn năm của mình.
Cô vẫn nhớ khi chơi xong, dưới ánh trăng xinh đẹp, cô thấy Trịnh Kỳ nhìn cô với vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, còn có cả nụ cười đẹp đẽ xuất hiện khuôn mặt tuấn tú của anh ta.
Cô từng nghĩ mình đã tìm được hạnh phúc.
Cho đến khi kết thúc bản nhạc, Giang Mộ Tuyết vẫn ngồi trước đàn một lúc.
“Cô Giang…” cho đến khi một giọng nói quen thuộc kéo cô ra khỏi dòng ký ức.
Giang Mộ Tuyết vô thức quay đầu lại nhìn thì thấy Thời Tu Tề đứng bên cạnh mình, anh ta mặc một bộ âu phục chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, khiến cho khuôn mặt tuấn tú vốn có càng thêm nổi bật.
Nhưng Giang Mộ Tuyết lại kinh ngạc như gặp phải ma, mãi mới phun ra được một câu: “Tại sao anh lại ở đây?”
Thời Tu Tề nhíu mày liếc nhìn chiếc piano: “Vậy tại sao cô Giang lại ở đây?”
“Vậy tại sao cô Giang lại ở đây?”
“Tôi tới tham dự lễ cưới!”
“Tôi nói mà, đám cưới này sao có thể mời một nghệ sĩ diễn tấu piano có trình độ như thế này được.”
Độc miệng đúng là độc miệng, cho dù có thay da đổi thịt thì cũng không thể sửa được cái tính nết này.
Giang Mộ Tuyết tức giận nhìn anh ta: “Anh hiểu về piano lắm à?”
“Tôi không hiểu gì hết.”
Giang Mộ Tuyết trừng mắt với anh ta, thế anh còn ở đây lải nhải làm gì?
“Vừa nãy cô chơi tất cả là bốn bài. Ngoại trừ bài cuối cùng thì có tổng cộng bảy nốt nhạc bị chơi sai.” Thời Tu Tề dừng lại rồi mỉm cười. Dường như anh ta muốn giải thích với Giang Mộ Tuyết: “Tôi không hiểu gì về piano nhưng trời sinh đã có được cảm âm tuyệt đối!”
Vẻ mặt của Giang Mộ Tuyết lúc này không thể chỉ dùng từ “khó coi” để miêu tả nữa rồi, cô nghĩ chắc chắn trong lịch vạn sự ngày hôm nay có viết “Không nên ra ngoài”!
Thấy Giang Mộ Tuyết gắt lên như thế, Thời Tu Tề cảm thấy hơi khó hiểu, anh ta chỉ đang nói sự thật thôi mà, tại sao cô phải tức giận?
Giang Mộ Tuyết bị Thời Tu Tề chọc tức gần chết, bây giờ cô chỉ muốn tránh xa người đàn ông độc miệng này ra thôi!
Cô cầm chiếc nạng bên cạnh rồi đứng lên, Thời Tu Tề định giúp cô nhưng chưa kịp chạm vào cánh tay cô đã bị cô mắng: “Không cần anh đỡ. Anh lập tức tránh xa tôi ra.”
Đoàn Văn Trúc đứng cách đó không xa cuối cùng cũng phát hiện ra tình huống bên phía Giang Mộ Tuyết bèn vội vàng chạy tới. Cô ấy nhìn Thời Tu Tề bỗng cảm thấy người đàn ông này đẹp trai thật. Lại thấy sắc mặt khó coi của Giang Mộ Tuyết, cô vội vàng hỏi han: “Tiểu Tuyết, sao thế?”
Giang Mộ Tuyết lắc đầu: “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Mới đi được mấy bước, Giang Mộ Tuyết bỗng quay đầu lại nở một nụ cười lạnh với Thẩm Thiên Trường: “Còn nữa, vừa nãy anh nói tôi đàn sai bảy chỗ là không đúng, tôi đàn sai tổng cộng chín nốt, nếu như anh thật sự có cảm âm tuyệt đối vậy chỉ có thể nói môn toán của anh không đạt yêu cầu, chỉ mỗi việc đơn giản là đếm thôi mà cũng sai.”
Nghe cô nói xong, Thời Tu Tề không khỏi nhướng mày, lần nào người phụ nữ tên Giang Mộ Tuyết này cũng khiến anh ta thu hoạch được những bất ngờ ngoài ngờ ý muốn.
Mãi cho đến khi về chỗ ngồi, Đoàn Văn Trúc mới hóng hớt từ Giang Mộ Tuyết: “Cậu quen anh chàng đẹp trai vừa rồi à?”
Thấy Giang Mộ Tuyết như thế, Đoàn Văn Trúc cũng không hỏi thêm gì nữa nhưng lại lặng lẽ ghé vào tai Giang Mộ Tuyết nói nhỏ: “Giản Kỳ cũng mời cả Trịnh Kỳ đến nữa đấy.”
Nghe thấy cái tên Trịnh Kỳ, trái tim cô đột nhiên thắt lại.
Vậy thì vừa nãy cô đàn, Trịnh Kỳ cũng nhìn thấy rồi.
Giang Mộ Tuyết cười tự giễu, cô nghĩ ngày hôm nay thật sự xung với bản mệnh của cô rồi.
“Nhưng tớ vừa nhìn khắp nơi không nhìn thấy tên cặn bã đó, chắc là ngồi rất xa chúng ta, cậu cũng không cần lo anh ta sẽ làm bẩn mắt cậu.”
Đoàn Văn Trúc vừa nói với Giang Mộ Tuyết xong thì nghi lễ của cô dâu với chú rể cũng hoàn tất, giờ đến phần tung hoa cưới của cô dâu.
Mọi người đều hiểu rõ việc đón được hoa cưới của cô dâu là có ý nghĩa gì, cho nên người chủ trì vừa nói chuẩn bị ném hoa cưới thì mấy cô gái cùng bàn Giang Mộ Tuyết đã đi góp vui hết rồi, chân Giang Mộ Tuyết bị thương nên không động đậy.
Giang Mộ Tuyết vừa ăn vừa hào hứng nhìn đám người đàn chuẩn bị đón hoa cưới, nhưng không ngờ cô dâu chỉ làm tư thế quay lưng ném nhưng lại không hề ném.
Vốn là cố ý làm động tác giả, Giản Kỳ cố tình lừa mọi người, làm hai lần rồi mà vẫn chưa ném hoa. Đến lần ném thứ ba, có lẽ là do giày cao gót quá cao, lại là gót nhọn cho nên Giản Kỳ đứng không vững, cả người nghiêng sang một bên, may mà chú rể Lâm Thần Vũ ở bên cạnh nhanh mắt nhanh tay đỡ được cô ta, nhưng bó hoa lại bay theo hướng kỳ lạ.
Giang Mộ Tuyết thấy thứ gì đó đang bay về phía mình nên vô thức đưa tay ra cản, không ngờ lại bắt được hoa cưới.
Hàng chục cặp mắt lập tức đổ dồn về phía cô.
Giang Mộ Tuyết nhìn bó hoa trong tay, bản thân cô cũng cảm thấy thẫn thờ, rõ ràng cô chỉ ngồi trên ghế không làm gì mà, sao bó hoa cưới này lại bay vào tay cô được chứ?
Giang Mộ Tuyết cầm hoa trong tay rồi ngập ngừng hỏi dò: “Hay là chúng ta ném lại lần nữa nhé?”
Nhưng rõ ràng, mọi người nhìn thấy bó hoa dễ dàng bay vào tay cô đều không khỏi mất hứng, ai nấy tự trở về chỗ ngồi của mình.
Hoa cưới của cô dâu làm gì có chuyện ném lại lần hai chứ?
Đoàn Văn Trúc cũng trở về chỗ ngồi, cô ấy nhìn bó hoa trên tay Giang Mộ Tuyết bèn cảm thán: “Được, là may mắn của ta, mất là số phận của ta.”
Giang Mộ Tuyết bị câu này của cô ấy chọc cười: “Chỉ là một bó hoa thôi mà, có cần nghiêm túc thế không?”
“Cậu không hiểu đâu, tớ có chấp niệm với hoa cưới.”
Giang Mộ Tuyết đang định hỏi là chấp niệm gì thì đã thấy Giản Kỳ thay xong quần áo, đi ra chúc rượu rồi.