Thiên Trường Chi Cửu

Chương 248: Anh không vĩ đại đến thế đâu



Nhưng cô lại chọn trả lời thành thật: “Xin lỗi, Tần Phong, em vẫn chưa yêu anh, nhưng em sẽ cố gắng!”

Tần Phong lại cúi đầu tiếp tục thoa thuốc cho Giang Mộ Tuyết: “Nhưng mà anh thích Tiểu Tuyết.”

Giang Mộ Tuyết hơi sững sờ, vừa rồi Tần Phong nói thích cô sao?

Đây có thể coi là lời tỏ tình không?

Thật lòng mà nói, từ nhỏ đến lớn, số lần Giang Mộ Tuyết được tỏ tình không phải là nhiều nhưng gần như chưa có lần nào giống như lần này, rõ ràng rất hời hợt nhưng lại khiến người ta rung động đến thế.

“Tần Phong, về thành phố Cẩm với em.”

Tần Phong cất hộp y tế đi rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.

Giang Mộ Tuyết mỉm cười: “Về lấy sổ hộ khẩu.”

“Được, đúng lúc bà nội cứ giục anh về ra mắt bác trai.”

Vừa nghe Tần Phong nhắc đến bà nội, Giang Mộ Tuyết cũng không khỏi nở nụ cười, nghĩ lại cô cũng từng lo lắng không biết phải ăn nói với bà nội thế nào, vậy mà không ngờ lại thật sự từ giả hóa thành thật.

“Vậy khi nào thì chúng ta đi?”

Tần Phong nhìn chân cô rồi cười: “Cho em chọn.”

Vừa dứt lời, chiếc điện thoại đang để trong túi áo Tần Phong bỗng đổ chuông, Tần Phong bỏ điện thoại ra xem, là Lục Chi Cửu gọi.

“Tiểu Tuyết, anh đi nghe điện thoại đã.” rồi đứng dậy đi vào phòng nghe điện thoại.

Giang Mộ Tuyết nhìn theo bóng lưng anh rồi cũng lấy điện thoại từ trong túi xách ra tìm một số điện thoại trong danh bạ. Cô nhìn mấy giây, cuối cùng cũng ấn nút gọi.

Giây lát sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói như đang run run của một người đàn ông trung niên.

“Tiểu Tuyết?”

Giang Mộ Tuyết hít sâu một hơi, cô cố gắng ổn định cảm xúc rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Bố.”

Tần Phong nghe xong cuộc gọi đến từ Lục Chi Cửu trở lại thì Giang Mộ Tuyết cũng đã kết thúc cuộc gọi.

“Tần Phong, em vừa gọi về nhà bảo là cuối tuần này sẽ dẫn anh về.”

Tần Phong lại hơi nhíu mày: “Tình trạng chân của em không cho phép đâu, cậu nói là tốt nhất tuần này em không nên xuống đất đi lại, hôm nay em còn đi tham dự lễ cưới, đợi ổn hơn một chút rồi về cũng được.”

Giang Mộ Tuyết lại lắc đầu: “Nếu cuối tuần này em không về, bố em sẽ đích thân tới đây, em sợ sẽ có gì đó bất ngờ xảy ra, hơn nữa chẳng phải có anh ở đây rồi sao, anh sẽ chăm sóc cho em thật tốt đúng không?”

Tần Phong hơi bất lực: “Được, ngày mai anh sẽ đặt vé máy bay.”

“Còn chuyện này nữa, em sẽ không làm ở Tập đoàn Lục Đạt nữa đâu.”

“Tần Phong, em không dễ lừa thế đâu, cho nên em cũng không thể nào chỉ vì giữ việc ở Tập đoàn Lục Đạt mà đồng ý lấy anh được, anh hiểu không?”

Tần Phong nhìn vào mắt cô, anh cũng hiểu ý của cô, cô muốn nói là cô đang nghiêm túc muốn lấy anh.

Anh cười: “Tiểu Tuyết, em nghĩ vì muốn giữ công việc của em ở Tập đoàn Lục Đạt nên anh mới lấy em à, anh không vĩ đại đến thế đâu.”

Giang Mộ Tuyết nhìn Tần Phong rồi thầm nghĩ, từ nay về sau, người đàn ông này sẽ là người cùng cô trải qua quãng đời còn lại.

Nhưng thế giới này vốn không có quá nhiều điều đúng như mình mong ước, cũng giống như cái gọi là “tình yêu” mà cô theo đuổi bao nhiêu năm ấy, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng ảo vỡ tan mà thôi.

Vậy nên cô gặp được một người, người ấy nói thích cô, còn cô vẫn chưa yêu người ấy, nhưng cô lại làm trái ngược với tác phong thường ngày, quyết định lập khế ước trọn đời với người ấy. Cô nghĩ, nếu người ấy là Tần Phong, cô bằng lòng, thậm chí còn hơi mong đợi.

Nói là cả đời nhưng cô cũng không cảm thấy có gì là không ổn cả.

***

Thứ bảy.

Tại Cẩm Viên.

Bác sĩ riêng hẹn đến để khám cho Lục Chi Vũ đã đến từ sáng sớm rồi, còn Thẩm Thiên Trường cũng vì phải chuẩn bị đến nhà họ Lục thăm ông cụ Lục nên cũng dậy từ rất sớm.

Thẩm Thiên Trường đi xuống tầng thì thấy hai bác sĩ một nam một nữ đang ngồi trong phòng khách.

Lục Chi Vũ vẫn chưa dậy, bởi vì đang mang thai nên tính khí của Lục Chi Vũ cũng nóng nảy hơn trước rất nhiều, vú Trần và những người giúp việc khác trong Cẩm Viên đều không dám đi gọi cô ấy.

Thẩm Thiên Trường bất lực chỉ đành đi đến trước cửa phòng khách rồi gõ cửa liên tục mấy lần mới gọi được Lục Chi Vũ dậy.

Mặc dù Lục Chi Vũ đang bực mình nhưng cũng ngại không dám nổi nóng với Thẩm Thiên Trường, tuy hiện giờ Lục Chi Cửu đang ở nước M nhưng những người trong Cẩm Viên này đều là tai mắt của anh, cô không muốn người khác nói với Lục Chi Cửu rằng chị gái anh bắt nạt vợ của anh đâu.

Cô rời giường trong trạng thái không tự nguyện chút nào rồi chậm rãi đánh răng rửa mặt, đợi đến lúc ra khỏi phòng cũng đã là nửa tiếng sau rồi.

Cô đi vào phòng khách, nhìn thấy bác sĩ đến khám cho mình là nam giới thì không khỏi giật mình, cô thầm nghĩ, sao Lục Chi Cửu lại không đáng tin đến thế chứ, tìm bác sĩ nam đến khám cho cô ổn thật sao?

Bác sĩ đó nhìn thấy vẻ mặt của Lục Chi Vũ cũng đoán ra được phần nào suy nghĩ của cô, anh ta cười giải thích: “Chào cô, tôi là Lương Hàm, chủ nhiệm khoa sản của bệnh viện Bác Nhân, lát nữa việc kiểm tra cho cô sẽ do bác sĩ Trương bên cạnh tôi phụ trách, cô cứ thoải mái đi.”

Bệnh viện Bác Nhân là bệnh viện tư nhân tốt nhất dưới trướng Tập đoàn Lục Đạt, vừa biết chuyện Lục Chi Cửu cần bác sĩ, viện trưởng bèn phái chủ nhiệm khoa và bác sĩ chính tới để thể hiện sự xem trọng.

Lục Chi Vũ gật đầu rồi cùng bác sĩ Trương vào phòng.

Vì cái thai của Lục Chi Vũ vẫn còn ít tuần tuổi nên cũng không mất nhiều thời gian khám, chỉ nửa tiếng sau bác sĩ Trương đã ra khỏi phòng rồi.

Sắc mặt của bác sĩ Trương hơi nặng nề, cô ấy gọi Thẩm Thiên Trường qua: “Sau khi mang thai, có phải cô ấy đã phải chịu đả kích gì không?”

Thẩm Thiên Trường nhớ lại sự xuất hiện đột ngột của Diệp Lăng Nam ở bệnh viện ngày hôm đó: “Vâng, hai ngày trước ở bệnh viện có xảy ra chút xung đột với người khác.”

Bác sĩ Trương: “Có lẽ là do lần xung đột đó đã khiến cô ấy bị động thai, hiện giờ tình trạng của thai nhi không được ổn định lắm, tôi đề nghị ba tháng đầu cố gắng nằm trên giường, ít đi lại thôi.”

Nghe bác sĩ nói thế, sắc mặt của Thẩm Thiên Trường cũng nghiêm túc hẳn lên. Thật ra bởi vì lo lắng cho Lục Chi Vũ nên tuần này cô cũng không dám tăng ca, nhất là sau khi Lục Chi Cửu bay đến nước M hôm thứ tư, cứ hết giờ làm là cô bèn trở về Cẩm Viên với cô ấy.

Nhưng cô không ngờ cuộc tranh chấp với Diệp Lăng Nam ngày hôm đó lại gây ảnh hưởng tới sức khỏe của Lục Chi Vũ như vậy.

Vừa nghe thấy bác sĩ nói ba tháng đầu cố gắng không đi lại, vừa hay lại đúng với ý của cô ấy, bởi vì gần đây Lục Chi Vũ rất dễ buồn ngủ, để nghỉ ngơi ngay cả công việc của cô ấy cũng dừng lại rồi. Sau khi khám xong, cơn buồn ngủ lại kéo đến, Lục Chi Vũ bèn nằm lên giường đi ngủ.

Thẩm Thiên Trường tiễn Lương Hàm và bác sĩ Trương ra cửa rồi mới nói: “Tôi hy vọng hai bác sĩ đừng nói ra chuyện hôm nay đến Cẩm Viên khám thai, bao gồm cả những lần kiểm tra sau này nữa, hy vọng hai người có thể giữ bí mật tuyệt đối.”

Lương Hàm nghe Thẩm Thiên Trường nói đương nhiên cũng hiểu ý của cô, bọn họ lại là người được chính viện trưởng phái đến Cẩm Viên, chứng tỏ thân phận của người phụ nữ này không hề tầm thường.

“Điều này chúng tôi đã rõ, xin cô hãy yên tâm.”

Lúc này, ở nơi cách cổng của Cẩm Viên không xa, có hai người đàn ông lạ mặt đang lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của Cẩm Viên, mãi cho đến khi hai bác sĩ rời khỏi cổng lớn, hai người đàn ông đó mới lại lặng lẽ bám theo.

Sau khi tiễn hai bác sĩ về, Thẩm Thiên Trường mới nhắn tin cho Lục Chi Cửu đang ở nước M xa xôi. Thật ra cô cũng không viết nội dung chi tiết gì mà chỉ nói qua về tình hình của Lục Chi Vũ, hơn nữa nhìn dáng vẻ ngày hôm đó ở bệnh viện của Diệp Lăng Nam, cô rất lo Diệp Lăng Nam sẽ tìm đến tận cửa.

Bởi vì nước M và trong nước có chênh lệch múi giờ nên Lục Chi Cửu cũng không trả lời lại ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.