Mãi cho đến khi lái xe đến nhà họ Lục, Thẩm Thiên Trường mới nhận được tin nhắn trả lời của Lục Chi Cửu.
[Đừng lo.]
Tuy chỉ là hai chữ ngắn ngủi nhưng sau khi đọc xong tin nhắn, Thẩm Thiên Trường lại yên tâm hơn nhiều.
Vì đã đến nhà họ Lục rất nhiều lần nên Thẩm Thiên Trường cũng khá thuộc đường. Cô đi xuyên qua sân trước đi vào trong biệt thự, Lục Diệu Nhung vẫn ngồi câu cá ở hồ Lân Ba như thường, lúc này trong phòng khách của biệt thự chẳng có một ai.
Thẩm Thiên Trường ngồi xuống xô pha rồi tiện tay cầm tờ báo đang đặt trên bàn lên xem, nhưng mới được mấy phút, đột nhiên cô nghe thấy tiếng động phát ra từ tầng hai. Cô quay đầu nhìn bèn nhìn thấy Lục Chi Y đang đi từ tầng hai xuống.
Lục Chi Y cũng nhìn thấy cô, anh ta không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào, chỉ là vết sẹo trên mặt anh ta khiến người ta khó mà thờ ơ đi được.
Thẩm Thiên Trường nhớ lại Lục Chi Lộ từng nói với cô rằng đó là “kiệt tác” của Lục Chi Cửu, cô không khỏi có chút run sợ.
Lục Chi Y lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện với Thẩm Thiên Trường, Thẩm Thiên Trường lại cúi đầu tiếp tục đọc báo, cô nhớ lại lần trước Lục Chi Cửu có nói là hãy tránh xa Lục Chi Y ra, cô không nên chủ động chào hỏi thì hơn.
Trong phòng khách yên tĩnh, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng Thẩm Thiên Trường lật báo.
Mãi cho đến khi giọng nói của Lục Chi Y ở phía đối diện vang lên: “Cảm ơn cô.”
Thẩm Thiên Trường ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ khó hiểu, lúc này trên người anh ta không còn vẻ âm u lạnh lẽo như lần trước nữa nhưng đôi mắt đen láy đó của anh ta lại sâu không thấy đáy.
Mắt của người nhà họ Lục thật sự là giống hệt nhau.
“Anh đang nói chuyện với tôi sao?” Thẩm Thiên Trường nhìn xung quanh một lượt rồi hỏi.
“Hôm đó cô đã cứu Thiển Thiển.” Lục Chi Y trả lời.
Thẩm Thiên Trường cười gượng: “Không có gì, là chuyện tôi nên làm thôi.”
“Cô Thẩm, hình như cô hơi sợ tôi thì phải?”
Thẩm Thiên Trường sững người trước câu hỏi, cô không khỏi oán thầm, chủ yếu là bởi vẻ mặt của Lục Chi Y và khí thế “muốn sống thì đừng có nói”, muốn người khác không sợ anh ta cũng khó.
Hơn nữa, từ một mức độ nào đó, cho dù Lục Chi Y với Lục Chi Cửu không có thù thì Lục Chi Cửu khiến gương mặt của anh ta ra nông nỗi này, có lẽ anh ta cũng hận lắm.
“Không phải, đâu có, ha ha.” Thẩm Thiên Trường lúng túng phun ra sáu chữ.
Cô thật sự cảm thấy bầu không khí rất ngột ngạt, đang nghĩ xem có nên tìm một cái cớ để rời khỏi đây hay không thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Thím Chín.”
Thẩm Thiên Trường thở phào, cô thật sự cảm thấy Lục Thiển Thiển chính là thiên thần nhỏ đến để cứu vớt cô.
Lục Thiển Thiển thấy Thẩm Thiên Trường lập tức vui vẻ nhảy nhót chạy đến trước mặt cô, mà theo phía sau cô bé chính là Lục Chi Lộ.
Thẩm Thiên Trường nhìn thấy Lục Chi Lộ, vậy có nghĩa là cả nhà bọn họ đều đến.
Tuần trước cô với Lục Chi Cửu đến đây không gặp không ngờ lần này một mình cô đến thì lại gặp được.
Lục Thiển Thiển chạy đến trước mặt Thẩm Thiên Trường rồi ôm chầm lấy cô: “Thím Chín, cháu nhớ thím lắm, hôm đó Thiển Thiển nghịch ngợm quá, cháu còn tưởng thím Chín không thèm để ý đến cháu nữa rồi.”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của Lục Thiển Thiển, Thẩm Thiên Trường bèn đưa tay xoa đầu cô bé: “Sao thím Chín có thể không để ý đến Thiển Thiển được chứ, nhưng sau này Thiển Thiển phải ngoan hơn nữa mới được.”
Thẩm Thiên Trường bị cô bé nói cho nghẹn họng, cô nhìn Lục Chi Lộ, Lục Chi Lộ cũng nhìn cô với vẻ mặt bất lực, như đang muốn nói “Không phải tôi nói đâu.”
“Ai nói với cháu là chú thím cãi nhau thế, chú thím vẫn vui vẻ hạnh phúc lắm!”
“Vậy hôm nay cháu có thể ăn cơm với chú thím được không ạ?” Lục Thiển Thiển cẩn thận hỏi, bởi vì trong trí nhớ, cô bé chưa bao giờ được ăn cơm cùng với chú Chín.
Thẩm Thiên Trường nở nụ cười: “Được chứ…”
Lục Thiển Thiển nghe thấy cô đồng ý, còn chưa kịp vui vẻ thì lại nghe thấy Thẩm Thiên Trường bổ sung thêm một câu: “Nhưng hôm nay chú Chín của cháu đi công tác rồi, chỉ có một mình thím Chín đến thôi.”
Vừa nghe thấy tin Lục Chi Cửu không đến, Lục Thiển Thiển tỏ vẻ cực kỳ thất vọng. Thẩm Thiên Trường thấy vẻ mặt của cô bé thì cũng giả vờ ấm ức: “Hóa ra Thiển Thiển muốn ăn cơm với chú Chín, Thiển Thiển không thích thím Chín rồi.”
Lục Thiển Thiển thấy vẻ mặt “sắp khóc” đến nơi của Thẩm Thiên Trường bèn vội vàng đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường: “Thím Chín đừng khóc, trong lòng Thiển Thiển, người Thiển Thiển thích nhất là chú Chín, người thứ hai chính là thím Chín đó.”
Lục Chi Lộ đứng một bên nghe cuộc nói chuyện đầy trẻ con của hai thím cháu cũng không khỏi ấm ức chen lời: “Thiển Thiển, thế cô thì sao?”
Lục Thiển Thiển quay đầu nhìn Lục Chi Lộ nhưng vẫn tựa người vào Thẩm Thiên Trường, cô bé khó xử xòe bàn tay ra đếm rồi cuối cùng mới nói: “Cô Sáu xếp thứ năm.”
Lục Chi Lộ dở khóc dở cười: “Thứ năm sao? Sao lại là thứ năm?”
“Bởi vì thứ nhất là chú Chín, thứ hai là thím Chín, thứ ba là Đại Hoàng, thứ tư là bố.”
Đại Hoàng là một chú chó hoang được Lục Thiển Thiển nhặt ngoài đường về, vốn dĩ Lục Chi Lộ không đồng ý cho cô bé nuôi chó, vừa nghe thấy Lục Chi Lộ nói muốn đưa chú chó đi, Lục Thiển Thiển bèn khóc lóc mãi không ngừng, cuối cùng làm ầm ĩ đến mức khiến Lục Chi Lộ không còn cách nào khác chỉ đành giữ chú chó lại, Đại Hoàng cũng là cái tên Lục Thiển Thiển đặt cho chú chó.
Lục Chi Lộ giả vờ tức giận: “Được lắm con bé Thiển Thiển này, uổng công cô nuôi lớn cháu, không ngờ trong lòng cháu cô còn không cả bằng Đại Hoàng!”
Lục Chi Y ở bên cạnh nghe Lục Thiển Thiển xếp thứ tự cũng không nhịn được mà nhếch miệng cười.
Thẩm Thiên Trường không ngờ Lục Chi Y còn biết cười, nếu không có vết sẹo kia thì quả thực lúc anh ta cười lên sẽ rất đẹp.
Bởi vì có sự xuất hiện của Lục Thiển Thiển nên bầu không khí gia đình cũng thoải mái không ít.
Mà lú này Lục Diệu Nhung cũng đi câu cá đã về, vừa đi đến cửa bèn nghe thấy Lục Thiển Thiển xếp thứ tự, ông cụ đi vào phòng khách rồi hỏi: “Thiển Thiển bé nhỏ, thế còn cụ nội thì sao?”
Thấy Lục Diệu Nhung trở về, Lục Thiển Thiển bèn vội vàng chạy đến ôm chặt chân ông cụ: “Thiển Thiển thích cụ nội nhất nhất nhất luôn, thích hơn cả chú Chín nữa!”
Lục Diệu Nhung vui vẻ cười lớn: “Tốt lắm, không uổng công thường ngày cụ nội thương cháu nhất.”
Nói xong bèn quay sang Thẩm Thiên Trường: “Con bé này đến rồi hả.”
Thẩm Thiên Trường đứng lên rồi lễ phép cúi người: “Ông ạ.”
“Tiểu Cửu đâu?”
“Anh ấy đến nước M công tác, hôm nay chỉ có một mình cháu đến thôi ạ.”
Lục Diệu Nhung nhìn sang Lục Chi Y rồi nghĩ, không có Lục Chi Cửu ở đây cũng tốt.
“Vậy ở lại lát nữa ăn cơm đi.”
“Vâng ạ.” Thẩm Thiên Trường đáp lại.
ngontinhhay.com
Lục Thiển Thiển quấn chặt lấy Thẩm Thiên Trường, mãi cho đến lúc ăn cơm trưa, cô bé nhất định muốn ngồi cạnh Thẩm Thiên Trường, nhưng Thẩm Thiên Trường vốn rất yêu thích Lục Thiển Thiển nên cũng theo ý cô bé, vừa ăn cơm vừa gắp thức ăn cho cô bé.
Món chính của hôm nay được làm từ cá do Lục Diệu Nhung câu từ hồ về, thịt rất tươi ngon, Thẩm Thiên Trường và Lục Thiển Thiển đang vui vẻ ăn cơm thì bỗng nghe thấy Lục Chi Y hỏi: “Ông nội, sao không thấy Tiểu Vũ đâu vậy?”
Vừa nghe nhắc đến Lục Chi Vũ, bàn tay đang gắp cá của Thẩm Thiên Trường không khỏi run lên, còn Lục Diệu Nhung thì lập tức bực mình: “Có phải cả tuần này con bé này chưa về rồi đúng không?”
Đang định gọi quản gia đến thì Thẩm Thiên Trường lại nói: “Ông, tuần qua chị Tiểu Vũ ở Cẩm Viên.”