Thẩm Thiên Trường ngủ một mạch đến trưa, lúc tỉnh lại mới phát hiện đã sắp đến giờ hẹn với Trần Tử Nhiễm rồi. Thế nhưng cô vẫn bị Lục Chi Cửu ép ăn cơm trưa xong mới được đi, đợi đến lúc ăn xong cũng coi như là muộn hẳn rồi.
Lúc Lục Chi Cửu tự lái xe đưa cô đến chỗ hẹn thì Trần Tử Nhiễm đã đợi cô được nửa tiếng rồi.
“‘Tình dài chỉ hận đêm xuân ngắn, vừa ngủ một giấc đã giữa trưa’(*), nhỉ!”
(*) Trích bài thơ: Trường Hận Ca. (Bạch Cư Dị)
Trần Tử Nhiễm u oán nhìn Thẩm Thiên Trường, có thế nào thì cô cũng không thể ngờ sẽ có ngày bản thân phải đợi Thẩm Thiên Trường, ngày trước lúc hai người hẹn nhau chỉ có bản thân cô là người đến muộn.
Thẩm Thiên Trường không nói gì, cô cũng muốn có đêm xuân ngắn với Lục Chi Cửu lắm chứ, nhưng người ta có cho đâu!
“Đừng đùa nữa, mau nói đến chuyện tìm người đi.”
Trần Tử Nhiễm không đùa nữa: “Tớ có một người có thể đưa vào đội ngũ nghiên cứu, cậu còn nhớ đàn anh học thạc sĩ từng hướng dẫn chúng ta đợt làm luận án tốt nghiệp không?”
“Ninh Trạch Tây á?” Thẩm Thiên Trường hỏi.
Ninh Trạch Tây là học trò cưng của Giáo sư Lương Tư Tiến, lúc đó Lương Tư Tiến đánh giá Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm rất cao, nên lúc làm đồ án tốt nghiệp đã gọi Ninh Trạch Tây đến hướng dẫn hai người các cô.
“Ừ, tớ đã gọi điện thoại nói chuyện với anh ấy rồi, anh ấy nói đồng ý giúp bọn mình.”
Thẩm Thiên Trường cả thấy cực kỳ bất ngờ, bởi vì từng tiếp xúc với Ninh Trạch Tây trong một khoảng thời gian cho nên cô cũng biết năng lực chuyên môn của anh ta, mà Ninh Trạch Tây lại là người được Giáo sư Lương Tư Tiến đưa đi tham gia không biết bao nhiêu hạng mục, với điều kiện của anh ta, hoàn toàn có thể làm việc cho bất cứ công ty tài chính lớn nào trong nước.
Nếu như có sự tham gia của Ninh Trạch Tây thì đúng là quá tuyệt vời.
“Hiện giờ bộ phận giao dịch hợp đồng giao ngay đã chọn được người thích hợp chưa?”
Trần Tử Nhiễm lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa có ai thích hợp.”
Thẩm Thiên Trường yên lặng suy nghĩ một lúc, đúng là bộ phận hợp đồng giao ngay đang có một chút khó giải quyết, các cô cần tìm một người có kinh nghiệm lâu năm, nhưng cô và Trần Tử Nhiễm mới vừa tốt nghiệp, mà trong tay cũng không có chút nhân mạch nào ở trong giới.
Thẩm Thiên Trường suy nghĩ một lát bèn lấy từ trong túi xách một xấp danh thiếp, cuối cùng cũng tìm được tấm danh thiếp cần tìm rồi.
Hà Tịch, Giám đốc bộ phận Giao dịch hợp đồng giao ngay, Tập đoàn Thương mại Thụy Thành. WebTru yenOn linez. com
Sở dĩ Thẩm Thiên Trường có ấn tượng sâu sắc với Hà Tịch là bởi vì trong lễ kỷ niệm của Cố Thị tối qua, anh ta đã nhắc đến viễn cảnh sau này có thể phòng ngừa rủi ro cho sàn giao dịch tương lai và giao ngay với các nhân vật có tiếng trong ngành, tuy là bị những người khác cười nhạo nhưng cách nghĩ của anh ta lại giống hệt với cô.
“Có thể lôi kéo được anh ta qua đây không?”
Trần Tử Nhiễm nhìn rõ cái tên trên danh thiếp thì không khỏi đơ người: “Cậu đang đùa đấy à, cậu không biết Tập đoàn Thương mại Thụy Thành thuộc top 10 trong ngành hả?”
Trần Tử Nhiễm cảm thấy, chuyện lôi kéo Giám đốc bộ phận Giao dịch hợp đồng giao ngay của họ chính là một câu chuyện điên rồ.
“Không thử sao biết không được?” Thẩm Thiên Trường nhếch miệng mỉm cười.
“Làm ơn đi, sao người ta có thể từ bỏ vị trí Giám đốc bộ phận Giao dịch hợp đồng giao ngay của Thụy Thành để nhảy vào công ty nhỏ bé này của chúng ta chứ?”
“Trần Tử Nhiễm, cậu có thể có chút lòng tin vào công ty của chúng ta hay không vậy?”
“Tớ vẫn tin, nhưng vấn đề là cậu cũng phải nhìn tình hình thực tế đi chứ, tình hình thực tế của chúng ta hiện nay đó chính là vốn đầu tư của chúng ta chỉ có năm mươi triệu, tớ, cậu và một Ninh Trạch Tây chuẩn bị lên thớt.”
“Trần Tử Mặc có cách gì không?”
“Đừng hỏi nữa, mấy hôm nay anh ấy vì chuyện kéo vốn cho chúng ta mà đầu đã có thêm mấy sợi tóc trắng rồi, những chuyện này cứ đợi đến khi kéo vốn xong rồi tính đi.”
Thẩm Thiên Trường gật đầu, cô cũng cảm thấy giờ không phải lúc để đi tìm Trần Tử Mặc.
Nhưng lúc này hai người các cô thật sự không nghĩ ra được cách nào tốt cả.
Hay là đi tìm Lục Chi Cửu nhỉ? Trong đầu Thẩm Thiên Trường bất ngờ nảy ra một suy nghĩ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện sáng nay từ chối anh, cô thật sự có cảm giác đang lấy đá tự đập chân mình.