Thẩm Thiên Trường, cô có gì để xứng với Lục Chi Cửu?
Nhìn tất cả các điều kiện bên ngoài thì đúng là Thẩm Thiên Trường không xứng với Lục Chi Cửu. Thẩm Thiên Trường cũng tự xét lại mình, có lẽ ban đầu cô đã có mục đích không đơn giản đối với Lục Chi Cửu, nhưng từ lúc cô tin chắc rằng mình đã thích Lục Chi Cửu thì lòng cô sáng như trăng, trời đất có thể làm chứng!
Cho nên, có thể là do kích động hoặc cũng có thể là để phản kích mà cô đã đăng dòng trạng thái ấy: Chỉ mong thiên trường xứng với địa cửu.
Nhưng chưa đầy hai phút sau khi đăng, tất cả những chủ đề có liên quan đều bị gỡ xuống, sau đó bài đăng của cô lại được lên đầu bảng hot search…
Không cần đoán cũng biết chắc chắn là Lục Chi Cửu ra tay, vậy nên hành động vừa rồi của cô là đang giúp anh sao?
Trần Tử Nhiễm cũng mặc kệ lời tỏ tình buồn nôn của Thẩm Thiên Trường, chỉ nhìn cô với vẻ không còn gì để nói: “Lời bày tỏ này của cậu đúng lúc thật đấy, khiến tiền khắc phục hậu quả của bạn trai cậu đổ xuống sông xuống biển hết rồi.”
Nhưng Thẩm Thiên Trường còn chưa kịp hối hận thì Trần Tử Nhiễm đã suýt phun ra ngụm cafe mà cô ấy vừa mới uống vào: “Trời má, lại còn loại hành động đáp trả kiểu này nữa!”
Trần Tử Nhiễm nhìn Thẩm Thiên Trường với vẻ sùng bái: “Giờ tớ phục sát đất Lục Chi Cửu của cậu rồi, bát thức ăn cho chó này của hai người tớ ăn tâm phục khẩu phục!”
Ngay lập tức, Thẩm Thiên Trường cũng nhìn thấy bài đăng đó của Lục Chi Cửu: Chỉ cho phép địa cửu xứng với thiên trường. @Trường Trong Thiên Trường Địa Cửu.
Chỉ cho phép Lục Chi Cửu xứng với Thẩm Thiên Trường.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Trường bất giác đỏ bừng lên.
Sau đó, bình luận hot nhất ở bên dưới lại là Cố Ngôn Quyết bảo cô đền tiền?
Thẩm Thiên Trường ngẩn người, Cố Ngôn Quyết cũng tham gia sao? Sao cô lại có cảm giác Cố Ngôn Quyết bị Lục Chi Cửu uy hiếp thế nhỉ…
Trần Tử Nhiễm trợn mắt nhìn Thẩm Thiên Trường: “Thẩm Thiên Trường, có phải cậu quên nói với tớ là Cố Ngôn Quyết với Lục Chi Cửu có quen biết nhau hay không thế?”
Thẩm Thiên Trường tỏ vẻ vô tội: “Oan quá, tớ cũng mới biết tối hôm qua.” Hơn nữa cô còn giúp cô ấy đòi ảnh có chữ ký nữa, nhưng đáng tiếc là bị người đàn ông nào đó thu mất rồi.
“Chuyện này là do ai làm vậy?” Trần Tử Mặc đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Thiên Trường và Trần Tử Nhiễm đồng thời tối sầm mặt lại.
“Chắc chắn là người phụ nữ tên Thẩm Thiên Vũ kia.” Trần Tử Nhiễm bực tức.
Thẩm Thiên Trường cười tự giễu: “Vốn dĩ tớ không muốn nhắc đến chuyện ăn trộm ở trường trung học Đức Nhĩ năm đó nữa, nhưng không ngờ Thẩm Thiên Ca lại khiến chuyện năm đó trở thành vết nhơ khiến tớ không bao giờ có thể trở mình được.”
“Có cần tôi giúp gì không?” Trần Tử Mặc hỏi bằng giọng quan tâm.
Thẩm Thiên Trường lắc đầu: “Chuyện đã lâu rồi, cũng không thể gây nên được sóng gió gì nữa.” Nhưng cô vẫn nhíu mày: “Tôi chỉ lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến anh và nhà đầu tư bên đó…”
Trần Tử Mặc nở nụ cười để cô yên tâm: “Phía tôi không có vấn đề gì.”
“Xin hỏi ai là cô Thẩm Thiên Trường vậy?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
Cả ba người cùng quay đầu lại, bên ngoài có một người đàn ông mặc quần áo đồng phục của hãng Lộc Đạt Thương Thành.
“Là tôi, có chuyện gì sao?” Thẩm Thiên Trường đứng dậy.
“Chúng tôi đến lắp đặt thiết bị văn phòng cho cô, đây là hóa đơn thanh toán, mời cô ký tên xác nhận giúp.”
Thẩm Thiên Trường nghi ngờ nhận lấy hóa đơn thanh toán, những vật phẩm ghi bên trên bao gồm máy tính, máy in và đầy đủ các thiết bị văn phòng khác: “Những thứ này là do ai bảo các anh đem đến vậy?”
“Chúng tôi chỉ phụ trách đưa hàng đến lắp đặt, còn cụ thể như thế nào chúng tôi không rõ lắm.”
“Lộc Đạt Thương Thành sao? Chắc là Lục Chi Cửu bảo họ đem đến chứ gì… thật đúng là bạn trai nhà người ta không bao giờ làm mình thất vọng!” Hai mắt Trần Tử Nhiễm lại bắt đầu phát sáng.
Vừa nghe thấy lời nhắc của Trần Tử Nhiễm, Thẩm Thiên Trường nhớ lại sáng nay lúc ra ngoài cô chỉ tiện miệng nói một câu là chiều nay đi mua đồ về lắp đặt cho văn phòng, vậy nên anh đã chuẩn bị trước giúp cô rồi sao?