Thiên Trường Chi Cửu

Chương 8: Đừng có quá đáng quá



Vương Tiểu Lan xuất thân từ vùng nông thôn của thành phố Vân, mười sáu tuổi đã vào thành phố Vân làm thuê, làm nhân viên massage của một cơ sở massage chân trong một thời gian dài. Đến năm hai mươi tuổi thì gặp được con trai thứ suốt ngày ăn chơi lêu lổng Thẩm Miểu của nhà họ Thẩm, bà ta dùng đủ mọi thủ đoạn để phát sinh quan hệ với Thẩm Miểu, cuối cùng mang thai rồi đến tận nhà ép cưới. Nhà họ Thẩm sợ Vương Tiểu Lan làm ầm lên, thế nên vì danh tiếng của gia đình mới vội vàng để Thẩm Miểu cưới Vương Tiểu Lan về.

Thẩm Tinh Như vốn đã không hài lòng về người chị dâu thứ hai này rồi, sau khi biết chuyện Vương Tiểu Lan dùng kim khâu đâm Thẩm Thiên Trường thì thậm chí đã cho Vương Tiểu Lan vài cái bạt tai trước mặt cả nhà, bản thân Thẩm Tinh Như là người luyện quyền Anh, lúc đó đã đánh Vương Tiểu Lan suýt nữa thì ngất xỉu.

Từ đó về sau, Vương Tiểu Lan hận Thẩm Thiên Trường, coi Thẩm Thiên Trường như cái gai trong mắt. Cho nên sau khi Thẩm Tinh Như mất, bà ta bắt đầu đối xử hà khắc với Thẩm Thiên Trường, nhưng do còn ngại mặt mũi Thẩm Nhiên nên không dám làm quá, nhưng cũng không tránh được việc âm thầm làm ra vài chiêu trò, ví dụ như cho Thẩm Thiên Trường ở trong phòng của giúp việc, cắt giảm phí sinh hoạt của Thẩm Thiên Trường, không cho tài xế đưa Thẩm Thiên Trường đi học…

Những chuyện này Thẩm Thiên Trường đều nhẫn nhịn, chỉ vì câu nói “con phải học được cách ngoan ngoãn nghe lời, học được cách nhẫn nại” của Thẩm Tinh Như, mãi cho đến cái ngày cô ra tay đánh Thẩm Thiên Vũ ấy.

Vương Tiểu Lan nghe xong những lời của Thẩm Thiên Trường dường như đã liên tưởng đến lần dạy dỗ của Thẩm Tinh Như với bà ta vào năm đó, bà ta hơi chột dạ lùi về phía sau: “Sao nào Thẩm Thiên Trường, cô còn muốn đánh cả tôi cơ à? Cô dám!”

Thẩm Thiên Trường nhếch miệng: “Cháu có dám hay không bác Hai cứ hỏi em Thiên Vũ thì sẽ rõ.”

Thẩm Thiên Vũ vô thức che mặt mình: “Thẩm Thiên Trường chị đừng có quá đáng!”

Thẩm Thiên Trường nhìn động tác giống hệt nhau của hai mẹ con họ thì không khỏi cảm thấy buồn cười.

Đột nhiên ở phía sau vang lên giọng nói: “Mọi người đang làm gì vậy?”

Thẩm Thiên Trường quay đầu thì nhìn thấy Thẩm Thiên Việt mặc đồng phục của công ty luật đang đứng trong phòng khách nhìn ba người bọn họ, khuôn mặt anh ta không tỏ ra bất cứ thái độ gì.

Anh ta đứng ở đó bao lâu rồi, cuộc nói chuyện giữa họ anh ta đều đã nghe thấy hết rồi sao? Thẩm Thiên Trường thầm nghĩ, nhưng cô cũng không quan tâm lắm.

Thẩm Thiên Vũ lên tiếng trước: “Anh Cả, anh mới tan làm ạ?”

Thẩm Thiên Việt thản nhiên đáp lại: “Ừ.”

Vương Tiểu Lan đi đến trước mặt anh ta, cố tỏ ra hòa nhã, ân cần: “Thiên Việt mới tan làm đó hả, đã ăn gì chưa?”

“Chưa ạ.” Thẩm Thiên Việt đáp lại.

Vương Tiểu Lan vừa gọi giúp việc vừa cười: “Thím gọi người chuẩn bị bữa tối cho cháu ngay đây.”

Bầu không khí căng thẳng giữa ba người bị phá vỡ vì sự xuất hiện của Thẩm Thiên Việt, Thẩm Thiên Trường cuối cùng cũng có thể thoát thân để trở về phòng mình.

Thẩm Thiên Trường cầm điện thoại thấy tin nhắn được gửi đến từ một số lạ: [Lục Chi Cửu.]

Cô nhìn đi nhìn lại dãy số đó mấy lần, sau khi chắc chắn đã thuộc rồi mới cẩn thận lưu vào danh bạ. Cô tiếp tục mở WeChat ra thì thấy một lời mời kết bạn mới: “A Cửu đã gửi cho bạn lời mời kết bạn.”

Thẩm Thiên Trường ấn vào ô chấp nhận, thêm Lục Chi Cửu vào danh sách bạn bè.

Cô tò mò mở trang cá nhân của Lục Chi Cửu ra, bên trong trống trơn không có gì hết, không phải là anh thiết lập quyền riêng tư mà là thật sự không có gì hết.

ngontinhhay.com

Chẳng lẽ anh mới lập tài khoản hay sao? Thẩm Thiên Trường không nhịn được mà nảy ra ý nghĩ đó. Lẽ nào trước đây Lục Chi Cửu không dùng WeChat sao?

Thẩm Thiên Trường còn đang nghĩ có cần gửi gì đó cho Lục Chi Cửu hay không thì lại nghe thấy tiếng có người gõ cửa, ngoài cửa vang lên giọng nói của giúp việc: “Cô Ba, cậu Cả hỏi cô đã ăn tối chưa, nếu cô chưa ăn thì bảo cô ra ăn tối cùng cậu ấy.”

Lúc này Thẩm Thiên Trường mới nhớ đến việc mình chưa ăn tối, lại nghĩ đến phiên giao dịch tối nay còn chưa mở nên cô quyết định ăn chút gì đó. Cô buông điện thoại xuống ra khỏi phòng rồi đi tới phòng ăn.

Vừa tới phòng ăn thì đã thấy Thẩm Thiên Việt ngồi trước bàn ăn rồi, trên bàn chỉ bày mấy món ăn đơn giản. Giúp việc xới cơm cho hai người xong rồi lặng lẽ đi ra. Tuy rằng ban nãy Thẩm Thiên Việt không cảm thấy đói nhưng lúc này lại bắt đầu muốn ăn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.