Cô nhớ rõ ràng Tôn Nhược Nhã là người cuối cùng gọi cho cô vào tối qua mà! Thất thần mất nửa giây, cuối cùng cô cũng nhớ ra tối hôm qua Tần Phong đã đưa cô về…
Trời ơi! Cô vừa trực tiếp cúp điện thoại của Tần Phong! Cuối cùng Giang Mộ Tuyết cũng phản ứng lại được.
Từ “quẫn bách” không đủ để hình dung vẻ mặt lúc này của Giang Mộ Tuyết nữa rồi. Cô cắn răng gọi lại cho Tần Phong: “Thật xin lỗi trợ lý Tổng Giám đốc Tần, vừa rồi tôi gọi nhầm số.”
“Cô muốn xin nghỉ sao?” Tần Phong hỏi.
“Vâng, chắc là tối qua dính nước mưa nên sáng nay bị cảm lạnh rồi.”
“Có nặng không, có cần phải đi viện không?”
“Không sao đâu, tôi ở nhà nghỉ ngơi một ngày là ổn.”
Tần Phong im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: “Chuyện xin nghỉ tôi có thể giúp cô nói với Giám đốc Tôn.”
Vừa nghe thấy anh muốn giúp mình xin Tôn Nhược Nhã cho nghỉ, Giang Mộ Tuyết vội vàng từ chối: “Không cần làm phiền trợ lý Tổng Giám đốc Tần đâu, tôi tự nói với Giám đốc Tôn được rồi.”
Nếu đích thân Tần Phong xin nghỉ cho cô thì không biết đám người thích buôn dưa lê của bộ phận chăm sóc khách hàng ấy sẽ thêu dệt thành gì nữa.
“Ừ, vậy cô nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Vâng.”
Kết thúc cuộc nói chuyện với Tần Phong, Giang Mộ Tuyết mới lại gọi cho Tôn Nhược Nhã xin nghỉ.
Làm xong mọi chuyện, cô không khỏi sợ hãi lau mồ hôi, chuyện “phản lưới nhà” như thế này thật khiến người ta ngượng ngùng đến mức nghẹt thở!
Cô ngồi ngửa người trên xô pha nhìn lên trần nhà, đột nhiên nghe thấy tiếng “ọc ọc” phát ra từ bụng mình. Lúc này cô mới nhớ, từ tối hôm qua cô chưa ăn gì cả.
Cô vào mở tủ lạnh trong bếp, mùi đồ ăn hỏng từ bên trong xộc ra. Cô bịt mũi, ném hết những đồ ăn đã hỏng đó vào trong thùng rác, sau đó lấy một gói mì ăn liền đã sắp hết hạn ở trong góc tủ ra, bật bếp đun nước, lúc này mới coi như có gì đó bỏ vào bụng.
Lúc chưa chia tay Trịnh Kỳ, Giang Mộ Tuyết rất thích xuống bếp, cho dù anh ta luôn nói đồ ăn cô nấu không ngon, nhưng bởi vì lúc đó cô cảm thấy nấu ăn cho người mình yêu là chuyện rất hạnh phúc. Mà lúc này, đống đồ ăn hỏng ở trong thùng rác ấy lại giống như đang chế giễu cô vậy.
Giang Mộ Tuyết cười tự giễu rồi đổ hết nước mì trong bát đi. Sau khi ném bát đũa vào trong bồn rửa bát, cô lại về phòng khách nằm xuống xô pha.
“Kính koong…”
Lần tỉnh dậy tiếp theo, Giang Mộ Tuyết bị đánh thức bởi loạt chuông gọi cửa. Cô mở mắt, cầm điện thoại lên xem, lúc này mới là mười hai giờ trưa.
Cô mệt mỏi bò dậy, loạng choạng bước về phía cửa. Lúc nhìn rõ người bên ngoài cửa qua lỗ mắt mèo, cô lập tức giật mình sợ hãi.
Tần Phong! Sao anh ấy lại đến đây?
Cô mở cửa: “Trợ lý Tổng Giám đốc Tần, sao anh lại đến đây?”
Tần Phong vào nhà, đặt đồ ăn lên trên bàn. Vừa quay đầu đã nhìn thấy trên xô pha có một chiếc chăn, rất hiển nhiên là người nào đó đã coi xô pha thành giường, quần áo cũng vứt bừa bãi ở một bên, trong không khí còn thoang thoảng mùi thức ăn ôi thiu…
Giang Mộ Tuyết nhìn theo ánh mắt anh, nhìn thấy… áo lót của cô đang vứt trên xô pha!
Khuôn mặt vốn đã tái xanh của cô nay càng trắng bệch hơn, cô vội vàng chạy qua định thu hết quần áo bẩn lại, nhưng chưa đi được nửa đường đã cảm thấy mặt mũi tối sầm, cơ thể mất kiểm soát ngã nhào ra đất.
Tần Phong đưa tay đỡ lấy cô trước khi cô ngã xuống: “Sắc mặt cô rất kém, phải đi bệnh viện.”
Giang Mộ Tuyết lắc đầu một cách yếu ớt: “Không cần đâu, chút bệnh nhỏ thôi, không cần phải đi viện đâu.”
Tần Phong trực tiếp đưa tay đặt lên trán cô, Giang Mộ Tuyết vô thức muốn tránh đi nhưng không còn đường nào để tránh.
Lòng bàn tay anh vừa tiếp xúc với cái trán nóng hầm hập của Giang Mộ Tuyết, anh lập tức nhíu mày: “Cô sốt rất cao, buộc phải đến bệnh viện.”
Giang Mộ Tuyết thì thào: “Thật sự không cần đâu…”
“Hay là tổ trưởng Giang muốn tôi gọi ngay cho Giám đốc Tôn xin cho cô nghỉ cả ngày mai nữa?”
Giang Mộ Tuyết ngẩng đầu nhìn anh, lúc này, đôi mắt đen trong veo và ấm áp thường ngày của anh rõ ràng đang mang theo sự đe dọa.