"Không sao, em vui là được rồi." Hứa Trự cười cười, anh theo đuổi cô lâu như vậy, sớm đã không có hy vọng, chỉ mọng cô được hạnh phúc thôi.
"Hạnh phúc của em, chính em chọn, anh không ngăn cản em."
Anh nói gì vậy, chẳng lẽ anh cho rằng em và Lệ Nguy Nhi thật sự có gì sao?" Mạc Nhược lúng túng, cô không hề nghĩ đến việc làm vợ của Lệ Nguy Nhi.
"Nếu Tiểu Bảo là con của em, Lệ Nguy Nhi là chồng trước của em thì sao? Em sẽ tái hôn với anh ta sao?" Hứa Trự hỏi.
Mạc Nhược cảm thấy kỳ lạ, hình như Hứa Trự biết điều gì đó.
"Câu này của anh có ý gì?"
"Anh đã sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay, em sẽ không bỏ được đứa con, nhưng em nên biết rõ, em là người đã chết một lần rồi, em đã từng nói sẽ từ bỏ Lệ Nguy Nhi, không bao giờ cùng anh ta có bất kỳ quan hệ nào nữa, thôi, nghe theo con tim của em đi, tóm lại hai người có con rồi."
Hứa Trự không biết làm sao, nhưng hắn sẽ không làm khó Mạc Nhược. Có một số chuyện nên thuận theo tự nhiên, cố ý không muốn cô ấy hồi phục ký ức, ai biết được cô ấy có hận mình không, cuối cùng hắn ta cũng không thể cho cô ấy bất kỳ quyết định gì.
Mạc Nhược biến sắc, Hứa Trự đã nói như thế, vậy tất cả đều là thật sao? Thời khắc này, trong lòng Mạc Nhược vô cùng bài xích Lệ Nguy Nhi. Nếu Lệ Nguy Nhi thật sự phụ cô, làm ra việc không thể tha thứ thì cô cũng không có lý do bên cạnh Lệ Nguy Nhi. Mạc Nhược nghĩ đến chuyện này nên khi Lệ Nguy Nhi đưa cô về nhà, cô cũng không để hắn ta tiến vào nhà.
"Sao vậy?"
Đứng trước cửa, Lệ Nguy Nhi hỏi.
Sắc mặt Mạc Nhược khó coi, "Anh dẫn Tiểu Bảo rời khỏi đi, sau này đừng xuất hiện ở đây nữa."
"Tại sao?" Lệ Nguy Nhi cau mày, "Có phải Hứa Trự nói gì với em phải không?"
"Em nên hỏi anh, có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với vợ trước?" Mạc Nhược nhàn nhạt hỏi.
Lệ Nguy Nhi mím môi, giữ sự im lặng, hắn không biết nên trả lời Mạc Nhược như thế nào.
"Anh đã làm chuyện có lỗi với vợ trước, sau đó cô ấy bị anh hại chết, bởi vì tôi và vợ trước của anh dáng vẻ rất giống nhau, nên anh mới theo đuổi tôi, sau khi có được tôi anh định thế nào, lại khiến tôi chết lần nữa? Lệ Nguy Nhi, thâm tâm anh quá hèn hạ rồi!"
"Không phải như vậy." Lệ Nguy Nhi vội vàng giải thích, nhưng Mạc Nhược không muốn nghe, nhanh chóng đóng cửa. Thấy vậy, Lệ Nguy Nhi lập tức đưa tay ngăn cản, cánh cửa nặng nè đè lên tay hắn.
Mạc Nhược hoảng hốt, vội vàng buông tay. Lệ Nguy Nhi cau mày vì đau, nhưng không buông tha Mạc Nhược, không để ý vết thương, nắm lấy vai Mạc Nhược, "Mạt Sanh, cho anh một cơ hội, lần này anh sẽ không rời bỏ em nữa, xin em đừng đuổi anh đi mà."
Lệ Nguy Nhi cầu xin, sợ cô không chịu tha thứ cho mình mà còn xa lánh mình, hắn có thể cái gì cũng không cần, chỉ muốn cô ở trong tầm mắt của hắn.
Vành mắt Mạc Nhược đỏ hoe, nhìn vào đôi mắt của Lệ Nguy Nhi, cuối cùng vẫn buông tay hắn ra, "Đừng nói nữa, tôi không phải là Mạt Sanh, tôi là Mạc Nhược, anh đừng tìm nhầm đối tượng."
Lệ Nguy Nhi không chịu buông tay, ôm chặt eo của Mạc Nhược, thân hình dán vào người cô, "Bất kể em có mất trí nhớ hay không, em cũng đều anh đúng không, ánh mắt của em không lừa được anh đâu, Mạt Sanh, chúng ta đừng xa nhau, anh yêu em."
Mạc Nhược nhắm mắt, không muốn nghe lời ngon ngọt của Lệ Nguy Nhi, cô không biết, cái gì cũng không biết, trong đầu một mảng hỗn loạn. Lệ Nguy Nhi nâng mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô, môi của cô mềm mại lạnh lẽo, làm cho hắn có chút si mê, nụ hôn sâu hơn, ép Mạc Nhược vào tường.
Mạc Nhược hoảng sợ, kích động đẩy Lệ Nguy Nhi ra, cho hắn một cái tát, Lệ Nguy Nhi bị đánh đến đờ người, không cưỡng ép Mạc Nhược nữa.
"Anh đi đi, tôi không tin anh, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Mạc Nhược kiên quyết đóng cửa, ngồi xổm dưới đất khóc.
Cô cũng không biết bản thân tại sao lại khóc, chỉ là có cảm giác đau thương khó tả, đặc biết là lời Hứa Trự nói với cô, giống như tràn đầy cảm xúc, theo bản năng bài xích sự thân cận của Lệ Nguy Nhi. Hứa Trự sẽ không gạt cô, nếu cô thật sự là vợ trước đây của Lệ Nguy Nhi, cô cũng không có lý do tái hợp với Lệ Nguy Nhi.
Lệ Nguy Nhi bị thương đứng một hồi lâu, Tiểu Bảo lay cánh tay của Lệ Nguy Nhi, ủy khuất nói, "Có phải mẹ không cần chúng ta nữa rồi không."
Ôm lấy Tiểu Bảo, Lệ Nguy Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, "Không đâu, mẹ con giận bố, mẹ vẫn thương con mà."
Mạc Nhược ở trong phòng nghe những của Tiểu Bảo, càng thêm đau đớn chua xót, cô hà tất phải làm tổn thương một đứa trẻ, hơn nữa đứa trẻ này có thể là con của cô. Mạc Nhược cắn môi, đấu tranh xem có nên ra nhìn bọn họ không, nhưng không thắng được lí trí, cô phải tra rõ Tiểu Bảo là con của ai đến lúc đó tính sau.
Mạc Nhược hoàn toàn không có ký ức trước đây. Sau khi tỉnh lại chỉ có Hứa Trự bên cạnh cô, cô không biết mình là ai, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Hứa Trự nói với cô, cô vốn là người đã đi qua quỷ môn quan một lần mà may mắn sống lại. Cô không có ký ức, nhưng lại không cảm thấy cô đơn, giống như đoạn ký ức đó cô cũng không muốn nhớ lại.
Hôm nay nghe Hứa Trự nói lời đó, cô cảm thấy giữa cô và Lệ Nguy Nhi có một đoạn tình cảm sâu đậm lại bi thương.
Mạc Nhược đứng trước cửa nhà Hứa Trự cả đêm, qua ngày, Hứa Trự đi ra nhìn thấy Mạc Nhược vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đưa cô vào nhà, sắc mặt Mạc Nhược tiều tụy. Cô cả đêm không ngủ không có tinh thần gì, cô chỉ muốn hỏi một việc, đó chính là giữa cô và Lệ Nguy Nhi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Hứa Trự, anh không được gạt em, em là ai, Lệ Nguy Nhi và em có quan hệ gì, em muốn anh nói thật lòng với em, điều này đối với em rất quan trọng." Mạc Nhược kiên trì hỏi.