Đã qua năm năm rồi, Hứa Trự cũng giấu giếm cô lâu như vậy, anh cảm thấy Mạc Nhược và Lệ Nguy Nhi bên nhau chỉ toàn đau khổ, cũng sợ tình cảm của cô không được đáp trả, nhưng có con, cô vẫn còn sống, tóm lại việc này không thể trở thành bí mật mãi mãi, đặc biệt là khi Lệ Nguy Nhi đã tìm ra cô ấy, sau này thời gian bọn họ tiếp xúc sẽ ngày càng nhiều.
"Lệ Nguy Nhi nghĩ rằng em đã chết, thật ra em không chết. Năm đó lúc em sinh con xong còn một hơi thở cuối cùng, anh mời các chuyện gia trên toàn thế giới làm phẫu thuật cho em, sau đó em hôn mê ba năm, ba năm sau em quên mất bản thân mình là ai, anh cảm thấy em mất trí nhớ lại là chuyện tốt, chí ít em có thể vui vẻ sống tiếp, nhưng sự xuất hiện của Lệ Nguy Nhi khiến anh hiểu rõ, anh ta sẽ không từ bỏ em."
Hứa Trự cũng không có gì giấu giếm, kể hết tất cả cho Mạc Nhược, Mạc Nhược nước mắt lưng tròng, nghe đến chuyện vô cùng đau đớn này, thì ra cô thật sự là Mạt Sanh, vợ trước đây của Lệ Nguy Nhi. Cô thế nào lại có đoạn thời gian đau khổ như thế, sau khi Hứa Trự nói xong, Mạc Nhược không nói lời nào, cô cần thời gian tiêu hóa câu nói của Hứa Trự.
Sau khi rời đi, trong lòng cô có một ý nghĩ, cho dù cô và Lệ Nguy Nhi không có khả năng cô cũng muốn con của mình. Mạc Nhược vội vàng gọi điện thoại cho Lệ Nguy Nhi, Lệ Nguy Nhi vui vẻ nhận điện thoại, nghe Mạc Nhược nói, vội vàng đến nhà cô. Lệ Nguy Nhi cho rằng cô đã tha thứ cho mình, vui vẻ nói, "Mạt Sanh, cùng anh về nhà nhé."
Nét cười trên mặt Lệ Nguy Nhi cứng đờ, "Em nói cái gì?"
"Tôi nói anh giao Tiểu Bảo cho tôi, nó là con của tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó. Anh chắc chắn hiểu lời tôi nói, tôi với anh không thể nào đâu, nhưng tôi muốn con tôi, nó là do tôi mười tháng mang nặng đẻ đau, đời này tôi có nó là đủ rồi."
"Mạt Sanh, chẳng lẽ em không thể nào tha thứ cho anh sao?" Mắt Lệ Nguy Nhi đỏ lên.
Mạc Nhược nhắm mắt, nghĩ đến lời Hứa Trự đã nói với cô lại tức giận, "Anh đấy hả? Lúc đầu anh vì người phụ nữ khác không quan tâm sống chết của tôi, có bao giờ nghĩ đến việc tôi không về được? Anh lấy cái gì kêu tôi tha thứ cho anh? Lệ Nguy Nhi, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh!"
"Anh xin lỗi em. Anh biết, anh có thể dùng quãng đời còn lại của mình để bù đắp, nhưng anh không thể không có em. Em nói anh ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng được, anh không buông bỏ em được, cam tâm cho em hận anh, anh và em cũng không chia xa."
"Đủ rồi!" Mạc Nhược kích động quát, "Tôi không muốn nghe, tôi chỉ cần Tiểu Bảo, anh, tôi không cần!"
Lệ Nguy Nhi tâm tàn ý lạnh, nhưng hắn tuyệt đối không thể buông bỏ cô, bất kể dùng cách thức gì hắn đều không thể buông bỏ, "Em đợi một chút anh dẫn Tiểu Bảo qua, hai ngày này em nghĩ cho kỹ, tạm thời anh không làm phiền em."
Nói xong, Lệ Nguy Nhi mất hồn rời khỏi, hắn không thể miễn cường cô, nhưng hắn sẽ cố gắng dùng hết sức để vãn hồi lòng cô.
Tiểu Bảo vào trong nhà, vui vẻ ôm lấy đùi của Mạc Nhược, mềm mại gọi, "Mẹ."
"Ở đây? Bảo bối của mẹ, mẹ xin lỗi con, không chăm sóc tốt cho con." Mạc Nhược buồn bã rơi lệ, ôm Tiểu Bảo, cô bỏ lỡ Tiểu Bảo năm năm, đây chắc chắn là việc cô hối hận nhất.
"Con không trách mẹ, vừa rồi bố của con buồn bã quay về, tại sao vậy? Có phải bố làm sai việc gì khiến mẹ không vui không? Có thể tha thứ cho bố không, bố là một người cha tốt." Tiểu Bảo thay Lệ Nguy Nhi cầu tình.
"Nhưng bố không phải là người chồng tốt, Tiểu Bảo, sau này ở cùng mẹ được không, chúng ta không cần bố nữa." Mạc Nhược lau nước mắt, dỗ dành Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo quệt miệng, không muốn mất bố mẹ, "Mẹ, mẹ không thể tha thứ cho bố sao? Vậy Tiểu Bảo ở cùng với mẹ."
Mạc Nhược hôn trán Tiểu Bảo, lại không thấy nước mắt của Tiểu Bảo, Tiểu Bảo dựa vào vai Mạc Nhược, chùi nước mắt, không muốn để cô phát hiện.
"Con ngoan của mẹ, mẹ yêu con."
Mạc Nhược biết được Tiểu Bảo là con của mình, yêu thương nó trong lòng bàn tay, cùng là lần đầu tiên làm mẹ, Mạc Nhược còn nhiều thứ phải học, cẩn thận chăm sóc Tiểu Bảo. Lệ Nguy Nhi rất giữ chữ tín, hai ngày này cũng không đến làm phiền cô, mặc dù có lúc cô sẽ nghĩ đến người này, nhưng nói chung vẫn thoải mái.
Tiểu Bảo không còn vui tươi hoạt bát như trước đây, nhưng vẫn thể hiên tốt trước mặt Mạc Nhược, nó không muốn Mạc Nhược đau lòng, vì vậy miễn cưỡng vui cười trước mặt cô. Nếu như không phải giáo viên gọi điện cho Mạc Nhược, nói Tiểu Bảo gần đây đi học ở trường luôn thất thần, cô cũng sẽ không biết con trai của mình có tâm sự.
Tiểu Bảo mới năm tuổi, ở tuổi này đáng lẽ nên vui tươi hoạt bát.
Buổi tối, Mạc Nhược chuẩn bị nói chuyện với Tiểu Bảo, có chuyện gì cũng có thể giải quyết, lúc cô đến trước cửa phòng của Tiểu Bảo, lại nghe Tiểu Bảo đang nói chuyện khóc lóc với con thỏ nhồi bông.
"Mình muốn có mẹ, cũng muốn có bố, mình không muốn hai người họ xa nhau, các bạn học trong trường đều có cả bố mẹ đưa đón, mình thì không có, mình cũng muốn có bố mẹ đưa mình đến lớp. Trước đây bạn bè nói mình không có mẹ giận, bây giờ khó khăn lắm mới có mẹ rồi, lại mất đi bố. Tại sao Tiểu Bảo không thể cùng có họ? Nếu sau này bố không thương mình nữa thì sao, Tiểu Bảo không muốn mất họ, mình là đứa bé không ai thương."