[Riêng tư] Vũ Thoa Phong
Lạp: Thiên Trương, vừa rồi cảm ơn em đã cho thú nuôi đến giúp anh, nếu không
thì đã không thắng nhanh như vậy.
Bạch Thiên Trương tưởng
tượng khuôn mặt khẽ mỉm cười của Ngôn Mạch đằng sau máy tính, sắc đẹp đúng là
tạo nghiệt! Vừa YY vừa đánh chữ.
[Riêng tư] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Anh khiêm tốn quá, cho dù không có em, chắc chắn anh vẫn có thể
thắng. Em còn phải cảm ơn anh, vì em mà đã kéo cả thị tộc vào.
[Riêng tư] Vũ Thoa Phong
Lạp: Không có gì. Em là nương tử của anh, là phu quân anh đương nhiên phải bảo
vệ em. Còn về mọi người trong tộc, họ đều là phần tử hiếu chiến, chỉ sợ thiên
hạ chưa đủ loạn, lần này có cớ cho bọn họ đánh nhau, phấn khích còn không kịp.
Ngôn Mạch do dự nhìn chăm
chăm màn hình hồi lâu, câu “Làm bạn gái của anh nhé?” vẫn nhấp nháy trong khung
đối thoại, anh không dám ấn nút gửi đi, nghĩ một lát lại xóa từng chữ, gõ câu
khác.
[Riêng tư] Vũ Thoa Phong
Lạp: Ừm, BOSS ở bốn tầng biển Vô Vọng phải tối mới có, đến tôi em online thì đi
đánh cùng bọn anh. Lúc nào đi đánh BOSS một mình mà bị cướp, đánh không lại thì
em quay về thành, gọi mọi người trong tộc, đừng ngốc nghếch ở đó để người ta
bắt nạt. Biết không?
Nếu bây giờ bị Đỗ Khanh
Cách nhìn thấy những lời này, khó tránh một câu cảm thán “Anh hùng khó qua ải
mỹ nhân”, than thở một người đàn ông kiên định lại có thể trở nên yếu mềm nhu
nhược, khinh bỉ anh là không có tiền đồ, đứng trước phái nữ là mất hết oai
phong. Nhưng lúc này người nhận là Bạch Thiên Trương, vì thế cô rất hưởng thụ,
cảm giác thật ấm áp, thẹn thùng lên tiếng: “Em biết rồi.”
Cô nghĩ, qua trận này mọi
người đã được chứng kiến tộc chiến, chắc sẽ không có kẻ nào điếc không sợ súng
mà gây sự, cướp BOSS của cô nữa. Càng nghĩ càng hả hê, cô khẽ ngâm nga câu hát,
mặt mày hớn hở khiến cho Dư San ngồi bên ghen ghét đố kị.
Đại thần quả nhiên là đại
thần, Vũ Thoa Phong Lạp đúng là chuyên sản xuất các trang bị cao cấp, một lúc
sau lại đưa cho Bạch Thiên Trương một cái dây lưng, còn tốt hơn cái bị Đát Kỷ
Quyến Rũ và Trụ Vương Hoang Đường làm hỏng. Dư San nhìn chằm chằm vào chiếc dây
lưng kia, nước miếng nhỏ giọt trên bàn phím, Bạch Thiên Trương khinh bỉ liếc cô
bạn: “Hay là tớ tặng cho cậu nhé?”
Dư San lau miệng, thở
dài: “Thôi, cậu là Phù thủy, tớ là Chiến sĩ cũng chẳng dùng được.” Đột nhiên
hai mắt cô bạn lóe sáng, từ từ xắn tay áo vào trò chơi, miệng còn hung dữ lẩm
bẩm: “Tên đáng chết kia, bảo hắn cho tớ trang bị mà mãi chẳng thấy, xem tớ
trừng trị hắn ta như thế nào!”
Bạch Thiên Trương lập tức
hiểu được “hắn” ở đây là chỉ chồng trong game của Dư San, cô có thể đoán được
sắp sửa có một màn bi kịch gia đình, chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện cho anh
chàng đáng thương bị ức hiếp kia.
Đang bực bội, bỗng Dư San
hỏi một câu chẳng liên quan: “Thiên Trương, lần này cậu về hành lí mang theo
thế nào?”
Bạch Thiên Trương đau
đầu, mồi lần được nghỉ học kì cũng là lúc cô rất khổ sở. Nghỉ hè thì không sao,
dù sao quần áo mùa hè cũng đơn giản, chọn đại vài bộ mang về là được; nhưng mùa
đông lại hết sức phiền toái, quần áo dày, nặng, một cái vali cũng chẳng chứa
được bao nhiêu, hơn nữa cô còn muốn mang máy tính về nhà. Cô nhớ lại cảnh tượng
mùa đông năm trước, trong nhà ga chật chội, cô phải vất vả đứng trông một đống
hành lí giữa bao nhiêu người qua lại, người nọ chưa đi qua thì người khác đã
chen đến, cô không khỏi rùng mình, một lúc sau mới nói: “Chắc là mang một ít
quần áo về thôi.”
Dư San không trả lời, bàn
phím vang lên tiếng lách cách khí thế ngút trời, xem ra cô nàng đã bắt đầu tiến
hành chỉnh đốn chồng.
Ngôn Mạch cảm thấy bất
lực, anh tìm thấy Đỗ Khanh Cách trong quán bar ồn ào, cướp lấy chai rượu, ngửa
đầu uống. Đỗ Khanh Cách lườm anh: “Sao vậy? Ai lại chọc tức Ngôn Thiếu cậu hả?”
Ngôn Mạch ôm chai rượu
đau khổ: “Thiên Trương.”
Đỗ Khanh Cách trừng mắt:
“Nếu tôi mà là Thiên Trương, tôi cũng sẽ không chấp nhận cậu.”
Đỗ Khanh Cách từ tốn nói:
“Thứ nhất, gia đình hai người không giống nhau, không môn đăng hộ đối, ba mẹ
cậu sẽ đồng ý được à? Còn nữa, Ngôn Mạch, không phải tôi đả kích cậu, nhưng
thật sự tôi không nhìn thấy sự quyết tâm và chân thành của cậu, đương nhiên
người ta sẽ không đồng ý. Bởi vì cậu không mang lại cảm giác an toàn, ở bên cậu
sẽ không yên tâm.”
Ngôn Mạch ngờ vực: “Tôi
làm còn chưa đủ sao?”
Đỗ Khanh Cách cũng bất
lực: “Đương nhiên. Cậu nghĩ cứ ở trong trò chơi chiều chuộng cô ấy, bảo vệ cho
cô ấy không bị bắt nạt là đủ chắc? Tình cảm trong trò chơi ai sẽ nghĩ là thật
chứ? Hơn nữa cô ấy biết rõ thân phận của cậu, càng không thể yên lòng. Cậu thổ
lộ chẳng rõ ràng như vậy, người ta đương nhiên sẽ nghi ngờ có phải cậu đang đùa
giỡn cô ấy không! Cậu đúng là đần! Phải có hành động để chứng tỏ tấm lòng!”
Ngôn Mạch bỗng nhiên tỉnh
ngộ: “Hóa ra là vậy!”
Đỗ Khanh Cách nhìn Ngôn
Mạch ngày trước làm mưa làm gió, hôm nay lại biến thành một gã khờ, thật sự
không biết phải nói gì, chán ghét xua tay: “Được rồi, cậu hiểu được là tốt. Còn
nữa, những việc đào hoa cậu đã làm thì xử lí đi, nhất là Cố Niên bên đó, nếu
không đến lúc đó cô ta mà tới tìm Thiên Trương thì cậu đừng có mà tới tìm tôi
uống rượu giải sầu!”
Nghe thấy hai chữ Cố
Niên, Ngôn Mạch khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát, anh cất giọng chán nản: “Cố
Niên bên kia, tôi sẽ nói rõ với cô ấy. Bây giờ người mà tôi muốn ổn định, chỉ
có Thiên Trương.”
Bạch Thiên Trương lại kể
khổ với Uống Rượu Bên Khe Suối ở trong trò chơi, họ ngồi dưới gốc Mai giữa cánh
rừng bao la bạt ngàn, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu vừa căm giận giết quái, vừa
than khổ.
[Phụ cận] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Cho nên, được nghỉ là việc phiền phức bao nhiêu. Ngày trước, tôi
vẫn muốn rời nhà càng xa càng tốt, chỉ ước được xa nhà cả ngàn vạn dặm. Bây giờ
mới biết, mỗi lần phải chuyển hành lí thật khổ sở. Đồ đệ à, nhớ lời khuyên của
sư phụ, sau này nên thi đại học ở gần nhà. Đây là kinh nghiệm của người đã từng
trải!
[Phụ cận] Uống Rượu Bên
Khe Suối: Ha ha, sư phụ. Tôi là nam nhi, những cái đó chẳng tính là phiền toái,
tôi vẫn muốn được ra ngoài để rèn luyện.
[Phụ cận] Thiên Trương
Nhục Cốt Đầu: Nếu thế thì sư phụ không đấu tranh nữa…
Bùi Lăng Sơ nhìn chính
anh đã làm Thiên Trương Nhục Cốt Đầu mất tinh thần, tưởng tượng khuôn mặt buồn
rầu của cô, ôm trán suy nghĩ. Hay là, trước tiên anh đưa Bạch Thiên Trương về
nhà cô, sau đó lại về nhà mình? Để một cô gái như cô phải một mình khiêng hành
lí trong nhà ga hỗn loạn, thực sự anh cũng hơi lo lắng. Anh vẫn ngồi dưới gốc
cây trong trò chơi nhìn Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ
lúc cô bị quái tấn công, khẽ nở nụ cười.
Ngôn Mạch rời quán bar
lái xe về nhà, trên đường anh gọi điện thoại cho Bạch Thiên Trương: “Thiên
Trương, anh là Ngôn Mạch. Bao giờ em được nghỉ về nhà?”
Một tay Bạch Thiên Trương
gõ bàn phím, một tay nhận điện thoại, lơ đễnh nói: “Ngày mai.”
“Vậy em đi bằng gì về?”
“À, tàu hỏa. Chuyến tối
mai.”
Tay lái Ngôn Mạch hơi
lệch một cái, sợ hãi đổ mồ hôi, tàu hỏa? Cuối năm mà chen chúc trên xe lửa là
cực kỳ khổ sở? Anh khẽ nhíu mày, hỏi tiếp: “Một mình à?”
“Lẽ ra có bạn học. Nhưng
tạm thời cô ấy đổi ý, muốn đi gặp bạn trai, cho nên chỉ có mình em.”
Ngôn Mạch chăm chú nhìn
tình hình giao thông phía trước, suy nghĩ một lát, bình thản nói: “Được, vậy em
chú ý an toàn, đi đường cẩn thận.”
Trong lòng Bạch Thiên
Trương hơi thất vọng, như có cảm giác buồn vô cớ khi sự mong đợi không đạt
được. Nhưng cô đang mong đợi điều gì chứ? Dù sao cũng chỉ là quen trong trò
chơi! Nghĩ vậy, cô khẽ thở dài chua chát, cố gắng ung dung nói: “Vâng, em biết
rồi.” Sau đó tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Ngôn Mạch cúp máy, nhanh
nhẹn đánh tay lái ba trăm sáu mươi độ, xe thể thao rít lên một tiếng rồi lao
vụt về hướng ngược lại, anh gọi một cú điện thoại khác: “Tiểu Trần, tôi là Ngôn
Mạch. Hủy bỏ tất cả lịch làm việc của tôi trong mấy ngày tới, hủy hết. Có việc
thì đi tìm Đỗ tổng. Được rồi, tạm biệt.”
Trong bóng đêm, chiếc
Spyker C8 dần dần mất hút, thẳng hướng thành phố W.
Bạch Thiên Trương và Dư
San đang sắp xếp hành lí, phòng ngủ nhỏ bừa bộn, khắp nơi bụi bặm, đủ các thứ
linh tinh. Cô bò lên giường, tháo màn, gấp lại, đang bận rộn sứt đầu mẻ trán
thì điện thoại lại reo lên.
Cô thò đầu ra, ý bảo Dư
San ở dưới đưa điện thoại lên, một tay nhận điện thoại, một tay vẫn còn đang
gấp chăn.
“Thiên Trương, anh đang ở
trước kí túc xá của em, em có thể ra đây một lát được không?” Ngôn Mạch đi
thẳng vào vấn đề.
Bạch Thiên Trương lảo
đảo, suýt nữa ngã từ trên giường xuống, cô vỗ ngực hoảng hốt: “Ngôn Mạch? Anh
đang ở trước kí túc xá của em?”
Sau khi nhận được câu trả
lời khẳng định, Bạch Thiên Trương ngã lăn xuống giường, đại thần đang đợi trước
kí túc xá của cô!
Cô lao một mạch tới trước
mặt Ngôn Mạch mới dừng lại, anh khẽ nhíu mày, đỡ lấy thân hình đang nghiêng ngả
của cô: “Cẩn thận.”
Bạch Thiên Trương người
đầy bụi, trên tóc còn dính cả sợi bông trên chăn, Ngôn Mạch nhẹ nhàng cười, đưa
tay giúp cô nhặt đi. Bạch Thiên Trương 囧, cô
biết mà, trước mặt đại thần, cô chưa bao giờ có bộ dạng bình thường được!
Cô đỏ mặt, chuyển tầm mắt
tới chiếc Spyker C8 sau lưng Ngôn Mạch, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Ngôn Mạch vô cùng tự
nhiên nói: “Đưa em về nhà.”
Bạch Thiên Trương há hốc
miệng hóa đá tại chỗ, Ngôn Mạch cũng đi vào trong, nở nụ cười gây họa nghiêng
nước nghiêng thành với dì quản lí kí túc: “Dì ơi, con tới giúp bạn gái chuyển
hành lí, có thể cho con vào trong được không ạ?”
Bạch Thiên Trương bừng
tỉnh, dì quản lí kí túc của các cô là Bao Thanh Thiên đối với các nữ sinh,
thiết diện vô tư đến nỗi một con muỗi đực cũng không bay vào được – kết luận
này là có sơ sở, mỗi khi đến mùa hè, trong phòng rất nhiều muỗi, cho đến một
ngày Bạch Thiên Trương đọc được từ một bài báo nói về việc muỗi hút máu đều là
muỗi cái, từ đó trở đi mọi người đều sùng bái dì quản lí kí túc, tình cảm dâng
trào còn hơn cả nước sông Hoàng Hà.
Thế nhưng, Ngôn Mạch lại
một lần nữa cho Bạch Thiên Trương thấy được sức hấp dẫn không gì sánh kịp của
đại thần, khuôn mặt mẹ kế của dì quản lí lại hé ra nụ cười hiền lành hòa nhã,
phất phất tay với anh: “Vào đi.”
Lúc Bạch Thiên Trương hồn
vía lên mây theo sau Ngôn Mạch đi lên cầu thang, còn nghe thấy dì quản lí nhắc
mãi: “Đôi trẻ này, tình cảm thật là tốt.”