Thiên Tứ Kiều Tử

Chương 24



Bàng Thống cũng không quay đầu lại mà đi, đi về hướng Bắc, lúc gần đi hắn quay đầu lại nhìn Công Tôn Sách một cái, trong mắt là vô vàn cảm xúc không thể nói rõ.

Lúc Triển Chiêu tránh đường cho Bàng Thống, cậu như nhìn thấy trong lòng Công Tôn Sách đang chảy máu, nhưng cậu lại không thể giúp được gì.

Mọi người lên ngựa xuất phát, Gia Luật Văn Tài Gia Luật Tuấn Tài Bao Chửng mỗi người cưỡi một con ngựa, Triển Chiêu để bảo vệ Công Tôn Sách vẫn cùng cưỡi một con ngựa cái tính tình hiền lành.

Tuyết rơi từ đêm qua đến giờ vẫn còn chưa ngừng lại, Triển Chiêu sợ Công Tôn Sách cùng bé con bị lanh, càng ôm chặt Công Tôn Sách, một đường đi ai cũng không nói gì, ngay cả Bao Chửng thích đùa giỡn nhất đám cũng không nói một câu.

Triển Chiêu yên lặng đếm, Công Tôn Sách đã quay đầu lại nhìn mười tám lần, y đúng là vẫn chưa bỏ được hắn, từng lần từng lần quay đầu lại đều nhìn về một hướng, chờ đợi có thể thấy được bóng dáng hắn, song một lần lại một lần thất vọng, cho đến tuyệt vọng.

Rốt cuộc Công Tôn Sách không quay đầu lại nữa, y cúi đầu thật thấp, nhưng Triển Chiêu có thể cảm nhận được khổ sở trong lòng y.

Do dự hồi lâu, Triển Chiêu lấy chút dũng khí. “Công Tôn đại ca… Đệ… đệ biết, bây giờ đệ nói những thứ này, nhất định rất không đúng lúc, nhưng…… Đệ… đệ… những lời này đệ giấu trong lòng đã rất lâu rồi, đệ là muốn nói……”

“Đệ là muốn nói, Công Tôn đại ca, huynh có thể tiếp nhận đệ không? Tin đệ, đệ nhất định sẽ trân trọng huynh, sẽ không để huynh chịu chút xíu tổn thương nào! Đệ cũng nhất định sẽ đối xử với bé con như con mình, mặc dù đệ còn nhỏ tuổi, nhưng đệ sẽ cố gắng làm… làm một… người cha thật tốt……”

Công Tôn Sách trong lòng không lên tiếng, lại qua hồi lâu, Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy có gì đó rơi xuống tay mình, cậu không cần nhìn cũng biết là cái gì, vai Công Tôn Sách run run, Triển Chiêu biết y đang liều mạng đè nén bản thân.

Triển Chiêu đau lòng ôm Công Tôn Sách sát lại vào lòng mình, “Xin lỗi! Xin lỗi! Công Tôn đại ca, đệ không nên nói những thứ này! Huynh coi như đệ chưa từng nói là được! Là đệ không tốt! Là đệ không tốt!”

Công Tôn Sách vẫn không lên tiếng, y đem mặt vùi vào trong ngực Triển Chiêu, nước mắt ướt đẫm áo Triển Chiêu.

Gió tuyết lạnh lẽo vù vù thổi, phảng phất như đang hát khúc bi ca biệt ly.

Rốt cuộc ra khỏi phiến rừng, trước mắt là một cánh đồng hoang vu, cỏ khô vàng đã bị tuyết chôn sâu, gió thổi càng thêm lạnh thấu xương, mọi người không dám dừng lại lâu, đều nắm chặt thời gian lên đường.

Bỗng Gia Luật Tuấn Tài đi phía trước đột nhiên ghìm chặt cương ngựa, trợn tròn hai mắt, vung tay lên tỏ ý người phía sau dừng lại.

“Đợi đã! Có gì đó không đúng!”

Gia Luật Văn Tài đi tới, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, “Có mai phục!”

“Đúng, hơn nữa còn không ít người!” Gia Luật Tuấn Tài lên tiếng.

Mọi người còn chưa kịp thương lượng đối sách, chỉ nghe thấy phía sau một gò đất đột nhiên vang lên tiếng “Giết!” rung trời, một đoàn tăng nhân Tây Vực trong tay cầm đao kiếm gậy gộc xông ra, thoáng chốc đã vây kín.

Gia Luật Văn Tài dõi mắt nhìn lại, kẻ ngồi trên chiến xa chỉ huy kia quả nhiên chính là Đạt Ma Kiệt, một thân tăng y đỏ tươi, cầm trong tay thiền trượng màu tím, vòng kim loại trên đỉnh thiền theo sự di chuyển của chiến xa mà vang lên tiếng “leng keng leng keng” thật lớn.

Tất cả mọi người đều căng thẳng, quyết ý liều chết đánh một trận.

Đạt Ma Kiệt chỉ huy binh lính tiến lên, cũng không lập tức phát ra hiệu lệnh tấn công, gã cười lạnh nói: “Gia Luật tướng quân cùng Gia Luật công tử, bần tăng rất cảm tạ hai ngài mang mấy tên tù binh người Tống này giao về cho ta!”

Gia Luật Tuấn Tài vừa nghe liền tức giận, “Ngươi ít nói nhảm đi, chúng ta không phải cùng một loại với ngươi!”

Gia Luật Văn Tài quay đầu lại nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu biết ý, gật đầu cười một cái nói: “Tên thối hòa thượng ngươi, đừng mơ tưởng dùng âm mưu quỷ kế ly gián chúng ta, Triển Chiêu ta chẳng lẽ còn không biết Gia Luật tướng quân cùng Gia Luật đại ca là người thẳng thắn vô tư thế nào, ta nếu không tin bọn họ chẳng lẽ sẽ tin ngươi sao?”

Đạt Ma Kiệt thấy kế ly gián của mình không thực hiện được, cũng không nổi giận, lại cười lạnh một tiếng. “Nếu là vậy, thì hãy bớt nói lời vô dụng đi, người đầu, đem hai tên phản đồ Đại Liêu cùng đám tù binh người Tống bắt lại cho ta! Nhất định phải bắt sống!”

Mấy chúng tăng hung thần ác sát lớn tiếng quát rồi cùng ùa lên, mấy người chỉ đành phải đem Công Tôn Sách cùng Bao Chửng bảo vệ ở chính giữa, Gia Luật huynh đệ cùng Triển Chiêu ở phía ngoài giương kiếm ngăn cản, tạo thành vòng bảo vệ gió thổi không lọt, trong nhất thời giống như tường thành Đồng Hà quan vững vàng kiên cố, phàm là tăng nhân xông lên phía trước đều bị loại bỏ không còn.

Nhưng tiếng gào rung trời động địa, làm bé con trong lòng Công Tôn tỉnh dậy, bé con bị dọa sợ, lập tức oa oa khóc lớn. Đạt Ma Kiệt trong mảnh hỗn loạn, nghe thấy tiếng trẻ con khóc, hai mắt hắn lập tức tỏa sáng như dã thú, cười như điên.

“Thần tử Thiên Mang đã hàng sinh, ha ha ha…… Đúng là trời cũng giúp ta!”

Lời còn chưa dứt, Đạt Ma Kiệt bỗng tung người, nhảy cao đến ba bốn trượng, phi thẳng về phía trước. Gia Luật huynh đệ cùng Triển Chiêu chỉ lo chống cự kẻ địch bốn phía, bỏ sót chính giữa, khiến cho phía trên Công Tôn Sách cùng Bao Chửng bị bỏ không, Đạt Ma Kiệt từ phía trên lao thẳng xuống, vươn tay muốn bắt lấy bọc nhỏ trong lòng Công Tôn Sách.

Công Tôn Sách ôm chặt con, xoay người hướng lưng về phía Đạt Ma Kiệt, tay Đạt Ma Kiệt đã sắp bắt xuyên qua thân thể mỏng manh của Công Tôn.

“Keng” một tiếng, Công Tôn Sách chỉ cảm thấy bên tai có một trận gió xẹt qua, trên đầu bỗng xuất hiện một bóng đen, mở mắt ra nhìn, Đạt Ma Kiệt đã bị đánh bật mấy trượng ra ngoài.

Người chắn phía trước bóng lưng cao lớn, hắn ngẩng đầu lên, hai mắt sáng ngời, lộ ra khí thế bức nhân.

“người!” mấy người đều cảm thấy khó tin.

Đạt Ma Kiệt muốn cướp lấy đứa bé, lại bị Bàng Thống đột nhiên tập kích, nhưng võ công gã cũng rất cao, bị Bàng Thống đánh bật mấy trượng ra ngoài, xoay thân lại đứng vững. Đạt Ma Kiệt vung ngang thiền trượng về sau, hung ác nhìn chằm chằm Bàng Thống.

“Ngươi… dám làm hỏng chuyện tốt của ta!”

Bàng Thống cũng nhìn chằm chằm Đạt Ma Kiệt. “Mấy ngày nay nhờ Quốc sư chiếu cố, Bàng Thống ta thật vô cùng cảm kích!”

Mọi người vừa nghe, đều sợ ngây người. Đạt Ma Kiệt cũng sững sờ, “Sao có thể? Ngươi nhớ ra rồi?”

Bàng Thống cười cười: “Ta cũng chỉ nhớ lại một ít, nếu không phải ngươi dùng yêu pháp với ta, chỉ sợ ta đã có thể nhớ lại sớm hơn rồi!” Dứt lời, Bàng Thống quay đầu lại nhìn Công Tôn Sách, phần nhu tình từng chỉ dành riêng cho y lại lần nữa xuất hiện trong mắt Bàng Thống, Công Tôn Sách kinh ngạc nhìn Bàng Thống, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng lúc này lại một chữ cũng không thể nói ra.

Đạt Ma Kiệt bỗng ngửa mặt lên trời cười điên cuồng nói: “Ngươi đừng tưởng như vậy là có thể thoát khỏi khống chế của ta, ta còn có rất nhiều pháp thuật để đối phó với những tên người Tống các ngươi, tóm lại đứa bé kia hôm nay nhất định ta phải có được!”

Dứt lời, Đạt Ma Kiệt lần nữa tung người lên không trung, Bàng Thống cầm trường kiếm trong tay cũng nhảy lên. “Vậy ngươi cứ thử xem!”

Hai người ở giữa sơn lĩnh so chiêu đánh đến thiên hôn địa ám, mà mấy người bên kia cũng không nhàn rỗi, Gia Luật huynh đệ cùng Triển Chiêu ba người vung kiếm chém giết, đem đám tăng nhân kia toàn bộ đánh bại, đám tăng nhân Tây Vực kia chết thì chết, trốn thì trốn.

Đạt Ma Kiệt thấy nhân mã của mình chạy trốn, bản thân gã lại không chút vội vàng hốt hoảng, đánh một hư chiêu về phía Bàng Thống, rồi chạy về phía Công Tôn Sách. Bàng Thống thấy thế cũng đuổi theo, vì trong lòng lo cho an toàn của Công Tôn cùng đứa con, khó tránh khỏi lộ ra sơ hở, Đạt Ma Kiệt lại nhắm vào điểm đó, quay đầu lại đặt hai ngón tay lên hồng ấn trên trán mình, chỉ một thoáng hai mắt bắn ra ánh sáng chói mắt, miệng cao giọng nói: “Minh Sát! Đi!”

Bàng Thống chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên nhìn thấy tia sáng kia, nhất thời cảm thấy đầu đau muốn nứt, trong đầu trở nên trống rỗng. Bàng Thống kêu thảm một tiếng, lập tức rơi xuống từ giữa không trung, nặng nề ngã xuống mặt tuyết.

“Bàng Thống, ngươi sao thế?” Tất cả mọi người lo lắng hô, nhưng còn chưa kịp chạy qua xem, Đạt Ma Kiệt đã hạ người xuống, chắn trước mắt mọi người.

Trên mặt gã lộ ra nụ cười âm trầm, tiến gần từng bước hướng mọi người.

“Yêu tăng! Để mạng lại!” Triển Chiêu biết tiếp tục lui về sau nhất định không cách nào trốn, liền chạy lên vung kiếm giết về phía Đạt Ma Kiệt! Nhưng còn chưa kịp tới gần Đạt Ma Kiệt trong hai mươi bước, Triển Chiêu bỗng cảm thấy cả người có cảm giác như bị rút gân, chân tay trở nên mềm yếu vô lực, bàn chân cũng không đứng vững ngã xuống không cách nào đứng thẳng được.

Quay đầu nhìn lại, hai huynh đệ Gia Luật cũng giống mình, đều xụi lơ ngã trên đất, ba người gấp đến trong mắt cũng phát ra lửa, nhưng thân thể lại không nghe theo sai khiến của mình.

Đạt Ma Kiệt không nhanh không chậm đi về hướng Công Tôn Sách, Công Tôn Sách ôm chặt con, muốn chạy trốn, nhưng cả người vô lực, trơ mắt nhìn yêu tăng kia từng bước một tới gần.

“Không!” Công Tôn Sách hô.

Nếu đứa bé bị yêu tăng này cướp đi, vậy không bằng mình cùng con đồng quy vu tận.

“Không được tới đây!” Bao Chửng bỗng nhiên nhào tới, chắn trước người Công Tôn Sách, “Ngươi… Ngươi tên hòa thượng xấu! Không cho phép tới đây! Tránh ra tránh ra!”

Không chỉ có Đạt Ma Kiệt, ngay cả Gia Luật huynh đệ cùng Triển Chiêu đang xụi lơ trên mặt đất cũng kinh ngạc không thôi, sao yêu thuật của Đạt Ma Kiệt không có tác dụng với Bao Chửng?

Đạt Ma Kiệt mắt thấy đứa bé ở ngay trước mắt mình, lại bị Bao Chửng cản đường, liền không chịu được vung chưởng, “Ngươi cút ngay!”

Chưởng này cũng không mạnh, chỉ đánh rớt áo khoác cùng mũ của Bao Chửng, vết sẹo hình trăng khuyết trên trán Bao Chửng lộ ra, Đạt Ma Kiệt lập tức bị làm cho sợ đến thay đổi sắc mặt, liên tiếp lùi về sau mười mấy bước.

Đạt Ma Kiệt trong lòng rối loạn, Gia Luật huynh đệ cùng Triển Chiêu đột nhiên cảm giác sức lực trong người tựa hồ đã trở lại một chút, nhưng vẫn không thể tự do hành động.

Chẳng lẽ Bao Chửng áp chế yêu thuật của Đạt Ma Kiệt? Trong lòng mọi người đều nghĩ đến điều này.

Trên mặt Đạt Ma Kiệt toát ra mồ hôi lạnh, hung tợn nhìn chằm chằm Bao Chửng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không nghĩ tới… không nghĩ tới… ở đây vậy là lại xuất hiện… Sao Văn Khúc chuyển thế……”

Nhưng Đạt Ma Kiệt đột nhiên nghiêng người, cười lạnh nói: “Ha ha ha! Đáng tiếc thân thể người phàm này ngược lại sẽ liên lụy đến ngươi, cho dù ngươi là Ngọc Hoàng đại đế chuyển thế thì cũng đừng mong làm gì được ta!”

Dứt lời, Đạt Ma Kiệt đâm mạnh thiền trượng, dựng đứng trên đất. “Hôm nay ta bắt được thần tử Thiên Mang, lại đem ngươi, sao Văn Khúc chuyển sinh, cùng đi chế thuốc, ta sẽ có thể luyện được thuật trường sinh bất tử!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.