CHƯƠNG 26
“Tạ Hoàng Thượng. Là thế này, thân là tần phi của Hoàng Thượng cần phải biết rất nhiều quy củ trong cung, còn cần phải biết cách làm cho Hoàng Thượng vui vẻ cùng với hầu hạ người, mà nô tài chỉ là thô nhân, mấy chuyện này nô tài không biết làm, nô tài sợ đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ hối hận quyết định hôm nay của mình.” Tương Hiểu Vũ không dám nói chuyện của ngự nữ kia ra, y sợ nếu bất cẩn sẽ lệnh Hoàng Thượng trách tội đám tần phi trong hậu cung, nếu thật vậy thì so với đắc tội Hoàng Thượng còn thảm hơn, ở trong hậu cung nhiều năm, Tương Hiểu Vũ biết rất rõ đám nữ nhân đó có thể làm được những chuyện còn ác hơn cả nam nhân.
“Như vậy a. . . . . .” Mạc Dương Thần vuốt cằm suy nghĩ một chút nói: “Quy cũ trong cung trẫm miễn cho ngươi, còn chuyện làm cho trẫm vui vẻ. . . . . . Trẫm thấy ngươi vẫn luôn làm trẫm rất vui vẻ, về phần hầu hạ trẫm. . . . . . bên cạnh trẫm có nhiều thái giám cung nữ như vậy, không cần ngươi hầu hạ. Như vậy ngươi còn lý do gì không?”
Lúc này biểu tình Chu Tề chỉ có thể dùng trợn mắt há mồm để hình dung, so với Tương Hiểu Vũ cũng chẳng hơn được bao nhiêu, “Tạ ơn. . . . . . Tạ ơn Hoàng Thượng, tuy nói nô tài là thái giám, nhưng vẫn là một nam nhân, tự xưng thần thiếp hình như không thích hợp lắm, mà nô tài cũng không nói được vậy, cho nên thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Tương Hiểu Vũ uyển chuyển nói.
“Điều này dễ giải quyết mà, trẫm chuẩn ngươi từ nay về sau ở trẫm trước mặt xưng hô ta ngươi là được chứ gì.” Mạc Dương Thần gặp chiêu tiếp chiêu nói, trẫm nhìn xem con cá nhỏ ngươi còn nói được gì.
“Ngạch, nô tài tạ Hoàng Thượng ân điển.” Hoàng Thượng a, ngài không phải khoan dung bình thường với ta a, Tương Hiểu Vũ hiện tại thật đã cảm nhận sâu sắc cái gọi là khóc không ra nước mắt. Ô. . . . . . Đến tột phải làm gì mới có thể làm Hoàng Thượng bằng lòng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra a? ! Tương Hiểu Vũ trái lo phải nghĩ, không biết Mạc Dương Thần đang vô cùng thích thú nhìn biểu tình thay đổi liên hoàn của y.
Mà Chu Tề đứng cạnh đã không biết nên dùng từ gì để hình dung biểu tình của mình, trời ạ! Hoàng Thượng vì Tương Hiểu Vũ mà đã phá bao nhiêu quy tắc rồi ? Cho y nằm trên long sàn, tuyên tất cả ngự y đang trực đến, cho phép y không cần học quy cũ của hậu cung tần phi. . . . . . Những ân điển này cho dù là quý phi nương nương cũng chưa từng nhận được, hiện tại toàn bộ cho Tương Hiểu Vũ ! Chỉ trong một ngày đã phá vỡ bao nhiêu đó quy cũ, mà nhiêu đó vẫn còn chưa xong a ? ! Xem ra hậu cung lần nãy sẽ được tẩy rửa lại một lần rồi, cục diện bình tĩnh sẽ vì sự gia nhập của Tương Hiểu Vũ mà bị phá vỡ . . . . . .
“Sao rồi? Nghĩ ra được lý do kế tiếp chưa?” Ân, hắn thật sự càng ngày càng thấy quyết định phong Tiểu Ngư Nhi làm tài tử của mình là chính xác, chẳng biết tại sao, Tiểu Ngư Nhi này càng nhìn càng thuận mắt.
“A, có!” Tương Hiểu Vũ vỗ đùi mình nói: “Hoàng Thượng, nô tài là một thái giám, nếu bị đưa vào hậu cung, nô tài sợ sẽ bị người ta nói nô tài *** loạn hậu cung, cho nên thỉnh Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.”
“Ha ha ha. . . . . . Ngươi nói ra cái lý do thối nát gì vậy a. . . . . .” Nghe Tương Hiểu Vũ nói xong, Mạc Dương Thần cười ha hả, “Dâm loạn hậu cung? Không nói ngươi vốn trước giờ chỉ ở trong hậu cung hầu hạ tần phi, ha ha. . . . . . mà ngươi chẳng phải cũng nói mình là thái giám à, vậy ngươi *** loạn hậu cung thế nào? Ai, thật sự là cười chết trẫm mà ! Ha ha. . . . . .”
Mạc Dương Thần vừa nói xong, ngay cả Chu Tề đứng cạnh cũng nhịn không được quay đầu cười trộm, xem ra Hoàng Thượng sẽ thích Tương Hiểu Vũ không phải là không có nguyên nhân.
Cung nữ thái giám chờ bên ngoài không biết Hoàng Thượng của mình nói gì bên trong, nhưng từ khoái hoạt trong tiếng cười vừa lớn vừa xuất phát từ chân tâm kia, họ có thể biết Hoàng Thượng lúc này là long tâm đại duyệt, tân tài tử rất được Hoàng Thượng yêu thích.
Tương Hiểu Vũ bị lời Mạc Dương Thần chọc tức ( xấu hổ? ) đến thần tình đỏ bừng, nửa ngày không nói được một câu.
Cười xong, Mạc Dương Thần cũng thấy mình nói hơi qua, đây có khác gì giẫm một cước lên chỗ đau của Tiểu Ngư Nhi?
“Khụ!” Mạc Dương Thần giả khụ một tiếng đánh vỡ cục diện xấu hổ này, “Chu Tề.”
“Có nô tài.”
“Tương Tài tử tỉnh lại đã dùng bữa chưa?”
“Hồi Hoàng Thượng, Tương Tài tử vừa tỉnh lại không lâu thì Hoàng Thượng đã từ Ngự thư phòng trở về, cho nên nô tài còn chưa kịp mang thức ăn lên cho Tương Tài tử, bất quá nô tài đã cho ngự thiên phòng chuẩn bị cháo tổ yến cho Tương Tài tử, nô tài bây giờ sẽ đi lấy.” Được Mạc Dương Thần cho phép rời đi, Chu Tề liền đến Ngự thiện phòng giúp Tương Hiểu Vũ lấy thức ăn.
Hết đệ nhị thập lục chương