CHƯƠNG 4
Buổi tối, Tương Hiểu Vũ một mình đi đến nơi Hoàng Thượng gieo trồng mấy gốc hoa mình yêu thích. Quả nhiên, nơi này thật sự rất hẻo lánh, tuy rằng trong hoàng cung thủ vệ như mây, nhưng nơi này là một nơi rất khó phát hiện a, chẳng những cây cối trồng dày đặc, mà lại chẳng có mấy ai, chỉ có ánh trăng làm bạn, khó trách nhát gan như A Chính chịu bỏ ra mười văn tiền nhờ y làm thay.
Hai tay xách một thùng nước tràn đầy, trên mặt nước một cái gáo nổi lửng lờ, Tương Hiểu Vũ vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Bỗng nhiên, một trận gió thổi qua, lá cây va chạm vào nhau phát ra những thanh âm”Sa, sa. . . . . .” làm Tương Hiểu Vũ vốn không hoảng sợ bây giờ lại rung mình! Quái, rõ ràng là mùa hè, sao gió vừa thổi qua, y lại thấy lạnh lùng như vậy? Thôi tốt nhất đừng nghĩ quá nhiều, nhanh đi tưới nước cho xong rồi về.
Trong một thoáng, Tương Hiểu Vũ hối hận đã nhận tiền giúp A Chính tưới cây, nhưng vừa nghĩ tới ba trăm văn tiền đang nằm chễnh chệ trong túi, tâm tình y toàn bộ cải biến, quỷ thôi mà, có gì phải sợ chứ? Nhiều nhất cùng nó giảng đạo lý , người cũng vậy mà quỷ cũng thế, cứ nói đạo lý, y rất tin tưởng một khi gặp phải quỷ, y nhất định có thể thuyết phục được nó.
Ân, cứ vậy đi! Tương Hiểu Vũ ưỡng ***g ngực đơn bạc của mình lên, cố gắng khích lệ bản thân.
Tuy nói chỉ là tưới hoa, nhưng tuyệt không thể qua loa. Tương Hiểu Vũ đến trước hoa, ngồi xổm người xuống, thật cẩn thận dùng gáo gỗ múc nữa gáo nước, nhẹ nhàng tưới vào thân hoa sát đất. Sau đó y cho tay vào thùng nước, vẩy toàn bộ nước trong tay vào các đóa hoa, đến khi xác định mỗi đóa hoa đều đã dính nước mới thôi.
Ngay lúc y tưới xong định rời đi, y đột nhiên nghe có thanh âm phát ra ở lối rẽ không xa phía trước, thanh âm này không lớn, nên y nhận không nhận ra là thanh âm gì, nhưng nói chung là rất khó nghe. Ở một nơi không có lấy một bóng người thế này, ngay cả thanh âm đi đường của mình, Tương Hiểu Vũ còn nghe được, thế nên y nghe được thanh âm kia cũng không tính kì quái. Nhưng trong lòng Tương Hiểu Vũ, y tình nguyện mình không nghe được gì cả.
Tương Hiểu Vũ biết lối rẽ đó là ngõ cụt, không biết khi nào thì có một cái bàn đá cùng vài ghế đá đặt ở đó. Nói chung là chẳng mấy khi có người đến đó, hơn nữa đã trễ thế này, ai lại vào đây a, còn đến đó làm gì?
Cái câu lòng hiếu kỳ có thể giết chết mèo tuyệt đối không sai, lòng hiếu kỳ mỗi người đều có, chỉ khác ở chỗ nhiều hay ít mà thôi, mà trùng hợp Tương Hiểu Vũ có lòng hiếu kỳ gần như gấp đôi người thường, cũng chính vì lòng hiếu kì này mà y mới kìm lòng không đậu bước đến nơi phát ra thanh âm .
Trong lòng y cũng từng giãy giụa xem có nên đi hay không, thế nhưng xui ở chỗ là chân y lại không nghe lý trí không chế. Y đến lối rẽ, chỉ kém chút xíu nữa là trông thấy!Y lại nhớ tới trước kia y thường xuyên nghe được những thái giám tiến cung lâu hơn mình nói, trong hoàng cung người chết oan rất nhiều, những người đó cơ bản đều là bị hại chết, cho nên sau khi chết thì biến thành quỷ có oán khí rất mạnh. Kỳ thật không cần họ nói Tương Hiểu Vũ cũng đoán được a, y chỉ ở Phi Hà cung hầu hạ nương nương, mà đã không ít lần thấy nàng giết cung nữ thái giám.
Dù sao đã đến tận đây, chết thì chết vậy! Tương Hiểu Vũ cố lấy dũng khí trước nay chưa có bước lên phía trước, trong bóng đêm mông lung, y chỉ thấy một bóng người không rõ là người hay quỷ ngồi trên ghế đá, từ thân ảnh có thể xác định đây là một nam ‘ nhân ’, trên bàn hắn ngồi có đặt một bầu rượu, trên tay cầm một chén rượu, cúi đầu một mình uống rượu.
Tương Hiểu Vũ sợ hãi cầm trong tay gáo gỗ chỉ vào ‘người’ nọ, thanh âm run rẩy nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Đến tột cùng là người. . . . . . hay quỷ? Đã. . . . . . Đã trễ thế này. . . . . . Còn ở đây làm. . . . . . Làm gì?”
‘ Người ’ nọ không thèm để ý tới y, xem như y không hề tồn tạ, cũng chẳng thèm liếc nhìn y, tiếp tục uống rượu.
“Ngươi. . . . . . Nói chuyện với ngươi a!”
Qua thật lâu, người nọ mới miễn cưỡng mở miệng, nhưng hắn không trả lời vấn đề của Tương Hiểu Vũ, mà là hỏi: “Vậy ngươi là ai? Đã trễ thế này ở đây làm gì?”
Hết đệ tứ chương