Thiên Tứ Kỳ Duyên

Chương 46



CHƯƠNG 46 

          “Hoàng Thượng, Tử Dương hoa đã lấy tới.” Chu Tề nâng một cái khay bên trên đặt một khối băng dài nửa thước cao một thước hai đến trước mặt Mạc Dương Thần quỳ xuống nói, bên trong khối băng đóng băng một đóa hoa màu tím còn cả lá củ, vì nó vừa hái xuống đã lập tức bị đóng băng, cho nên hiện tại nhìn vào vẫn còn rất tươi mới.

Mạc Dương Thần ra hiệu bảo Chu Tề giao Tử Dương hoa cho  thái y, vì bảo đảm không ai dộng thủ với giải dược, hắn bảo thái y ở trong tẩm phòng của Tương Hiểu Vũ trước mặt hắn sao dược.

Thái y dùng một cái siêu thể tích khá lớn sao dược, họ bỏ cả đoá Tử Dương hoa đang đóng băng  vào trong, khối băng này đã đóng băng  Tử Dương hoa khá lâu, đã nhiễm chút dược tính của Tử Dương hoa, lấy dùng chung rất tốt, sau đó thái y thả chút phối dược vào, thái y thay phiên canh lửa, qua hai canh giờ, dược rốt cuộc cũng sao xong.

Toàn bộ quá trình trừ bỏ đi xí sở một lần, Mạc Dương Thần  không rời khỏi đó nữa bước, ngay cả dùng cơm cũng chỉ là ngồi bên cạnh Tương Hiểu Vũ tuỳ tiện ăn vài thứ.

Thái y thật cẩn thận nâng bát dược đến trước mặt Mạc Dương Thần nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, dược đã sao xong, thỉnh để chúng thần hầu hạ Tương Tài tử uống dược.”

“Để trẫm làm.” Mạc Dương Thần nhận dược, lấy thìa bên trong ra, uống một ngụm dược, sau đó kề lên môi Tương Hiểu Vũ, dùng đầu lưỡi mở môi cùng hàm răng của y ra, để dược theo đầu lưỡi của mình chảy vào miệng Tương Hiểu Vũ, chờ y chậm rãi nuốt xuống, sau đó cứ như vậy làm vài lần, một bát dược đã uống xong.

Mọi người thấy  Mạc Dương Thần làm vậy, không hẹn mà cùng nghĩ thầm trong lòng: tình cảm Hoàng Thượng dành cho Tương Tài tử quả thật là sâu sắc a!

Thời gian sau đó, mọi người đều chờ giải dược phát huy công dụng. Đột nhiên, Tương Hiểu Vũ nằm trên giường xoay người, “Phốc!” Phun ra một ngụm huyết màu đen, Chu Tề vội vàng cầm lấy một cái khăn sạch lau máu cho y.

Trương thái y lập tức lên bắt mạch cho Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần  khẩn trương nhìn y, Trương thái y nhẹ nhàng thở ra nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hồng Liên tTuý đã giải, Tương Tài tử không còn đáng ngại, nhưng dược tính của Hồng Liên Tuý rất mạnh liệt, Tương Tài tử sau khi tỉnh phải điều dưỡng thời gian dài.” Hô, mạng già này bảo vệ được rồi.

Trái tim treo lơ lững cả ngày nay của Mạc Dương Thần rốt cuộc thả lỏng, thân thể cương cứng của đám người Thượng Đức đang quỳ trên đất cũng thả lỏng ra.

“Tử tội có thể tha, nhưng tội sống khó tha.” Mạc Dương Thần  nhìn đám người Thượng Đức nói: “Năm người các ngươi, đi hình phòng lĩnh phạt đi, nam đánh hai mươi đại bản, nữ mười lăm đại bản.”

“Vâng, nô tài ( nô tỳ ) tạ ân Hoàng Thượng tha mạng.” Bọn họ dập đầu với Mạc Dương Thần, liền đứng dậy đi đến hình phòng, quỳ  liên tiếp mấy canh giờ, chân họ đã sớm tê cứng không còn chút cảm giác .

“Chu Tề.”

“Có nô tài.”

“Ngươi đến Vân Tường cung chọn vài người có thể tin được, thay họ chiếu cố Tiểu Ngư Nhi.” Mạc Dương Thần phân phó.

“Vâng, nô tài tuân mệnh.”

Mạc Dương Thần  cho lui tất cả mọi người, kéo một bàn tay của Tương Hiểu Vũ áp lên má mình, Tiểu Ngư Nhi, ta có lúc hy vọng mình chỉ là một người dân thường áo vải, như vậy chúng ta là có thể nhàn nhã ở cùng nhau, tất cả áp lực cùng âm mưu đều cách chúng ta thật xa. . . . . .

“Hỏi được gì rồi?” Trầm Viện thấy cung nữ mình phái đi hỏi thăm chuyện Tương Hiểu Vũ trúng độc trở về, nàng ta còn chưa kịp thỉnh an, nàng liền khẩn cấp hỏi. Đức phi hạ độc hại Tương Hiểu Vũ, lúc tỷ muội Xuân Yến đi thái y viện tìm thái y thì đã truyền khắp toàn bộ hậu cung, nhưng trừ bỏ nàng cùng đồng lõa, không ai biết kỳ thật chủ mưu chân chính là Trầm Viện nàng, ha ha! Lập tức có thể loại trừ được hai cái gai trong mắt, thật tốt a!

“Nô tỳ khấu kiến nương nương, khởi bẩm nương nương, Tương Tài tử đúng là trúng độc, bất quá Hoàng Thượng cho Chu công công mang khẩu dụ đến băng quật lấy ra một đóa Tử Dương hoa làm thuốc dẫn cho Tương Tài tử giải độc, mà Đức phi nương nương bị Hoàng Thượng thưởng bạch lăng.”

Hoàng Thượng vì cứu Tương Hiểu Vũ chết tiệt kia mà dùng tới cả Tử Dương hoa trân quý, không độc chết được y thật đáng tiếc, Trầm Viện nghiến răng nghiến lợi dùng sức vò khăn lụa trong tay mình, nhưng nàng nghĩ tới chuyện tình địch Đức phi bao năm nay bị thưởng bạch lăng, một cảm giác mát lạnh xông thẳng vào đầu nàng, mọi người trong cung đều biết Hoàng Thượng thưởng bạch lăng, ý chính là để nàng ta dùng bạch lăng đó để thắt cổ, thật sự là khiến nàng vui sướng khôn cùng a!

“Ngươi lui ra đi.” Trầm Viện vui vẻ cười nói với cung nữ truyền tin.

Thấy Trầm Viện lộ ra một nụ cười mấy tháng nay đã mất tăm, cung nữ ở trong lòng trộm thở hắt, “Vâng, nô tỳ cáo lui.”

Nếu so với chuyện Tương Hiểu Vũ trúng độc, Đức phi chết càng làm nàng vui hơn, dù sao Tương Hiểu Vũ là một tên thái giám, bất luận Hoàng Thượng cỡ nào sủng ái y, y cũng không sinh được hoàng tử, không làm được hoàng hậu; nhưng Đức phi bất đồng, nàng ta là một nữ tử, trước khi Tương Hiểu Vũ chưa xuất hiện Hoàng Thượng phi thường sủng nàng ta, thiếu chút nữa nàng ta đã có thể ăn chung bàn với nàng rồi, nếu để nàng ta sinh hạ hoàng tử trước, vậy chẳng phải nàng ta sẽ ngồi lên hậu vị sao. Hoàng Thượng lần này ban bạch lăng rất tốt, ban rất tốt!

Nàng dùng điều kiện xuất cung để dụ dỗ Tiểu Đào cung nữ bên cạnh Đức phi, để ả ta thông báo mọi hành động của Đức phi có cho nàng, sau khi biết Đức phi muốn dùng kim ti huyết yến làm lễ gặp mặt cho Tương Hiểu Vũ, nàng lập tức nghĩ ra một kế, giao Hồng Liên Tuý ngẫu nhiên có được cho Tiểu Đào, bảo ả bỏ vào chung huyết yến, sau đó chờ Tương Hiểu Vũ độc phát rồi xảo diệu ‘ khai ra  ’ Đức phi.

Ha ha! Nàng thật lòng bội phục tài trí của mình a, ha ha. . . . . .

Hết đệ tứ thập lục chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.