CHƯƠNG 48
“Hiểu Vũ? ! Hiểu Vũ! Ngươi ở đâu a? Mau ra đây đi. . . . . .”
“Hiểu Vũ! Ngươi ở đâu a. . . . . .”
“Hiểu Vũ. . . . . .”
Thượng Đức, Phức Lan, Xuân Yến, Xuân Đào cùng Tô Sướng phân ra tìm kiếm Tương Hiểu Vũ thừa dịp họ không chú ý mà trốn đi, khắp nơi trong Vân Hiên trai, họ không biết Tương Hiểu Vũ đến tột cùng bị làm sao, hôm qua y vẫn còn bình thường, cho dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn chịu ngoan ngoãn uống xong bổ dược Mạc Dương Thần yêu cầu thái y viện kê đơn.
Nhưng hôm nay không biết tại sao, khi đến giờ uống dược, y thế nhưng chạy trốn. Họ lại không dám đi quấy rầy Hoàng Thương, lần trước nam bị hai mươi, nữ bị mười lăm đại bản đã khiến họ vô cùng sợ hãi, họ không muốn để Hoàng Thượng nghĩ mình hành sự bất lực, cho nên họ hy vọng nếu là chuyện tự họ có thể giải quyết thì tận lực tự mình giải quyết, Vân Hiên trai lớn có chừng ấy, họ không tin bằng lực lượng của năm người, trước khi bổ dược nguội mà lại không tìm được Tương Hiểu Vũ.
Sau khi tìm nửa canh giờ, đám người Thượng Đức tụ tập trong đại sảnh Vân Hiên trai, “Trời ạ, thật không biết Hiểu Vũ trốn giỏi như vậy a, ta sắp đảo ngược cả tiểu viện lên, mà cũng chẳng tìm thấy y đâu cả.”
“Chúng ta cũng vậy a, tìm mấy lần trong phòng rồi, thật không biết y đi nơi nào nữa.”
“Hiểu Vũ có thể đã ra khỏi Vân Hiên trai rồi không, cho nên chúng ta mới tìm không thấy y?”
Phức Lan chau mày nói: “Không đâu, ta thập phần xác định Hiểu Vũ đang ở trong Vân Hiên trai, vừa rồi trừ bỏ Xuân Yến đi thái y viện lấy dược, ta cùng Xuân Đào đều ở phòng trong, mà Thượng Đức cùng Tô Sướng thì ở bên ngoài dọn dẹp tiểu viện, nếu Hiểu Vũ xuất môn, họ nhất định sẽ thấy. Hơn nữa, hoàng thượng hạ chỉ yêu cầu Tương Hiểu Vũ trong một tháng này phải nằm dưỡng bệnh, không được bước ra Vân Hiên trai nửa bước, tính tình Hiểu Vũ mọi người đều biết, y tuyệt đối không có khả năng kháng chỉ.”
Phức Lan nói rất có đạo lý, tuy nói họ ở Vân Hiên trai có lười nhác một ít, nhưng Tương Hiểu Vũ đi ra ngoài hay có người nào vào, họ cũng sẽ đặc biệt lưu ý, cho nên họ dám khẳng định Tương Hiểu Vũ đang ở nơi nào đó trong Vân Hiên trai.
“Hoàng Thượng giá lâm!” Đột nhiên, một tiếng tuyên giá từ đại môn truyền đến, năm người trong Vân Hiên trai không hẹn mà cùng ngây ra một lúc, thảm , thật là ốc lâu thiên phùng liên dạ vũ (cả câu: ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, thuyền trì hữu ngộ đả đầu phong, hàm ý là đã hoạ vô đơn chí mà còn gặp phải lửa cháy đổ thêm dầu) mà! Hoàng Thượng sao lại tới đây vào lúc này? Bình thường vào giờ này ngài ấy không phải ở trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương sao?
Họ nhìn nhau trao đổi, Thượng Đức đáng thương nhỏ giọng nói: “Xem ra lần này mông chúng ta lại sắp nở hoa rồi, lại phải nằm trên giường vài ngày .”
“Nô tài ( nô tỳ ) khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Bọn họ đồng loạt quỳ xuống thỉnh an.
“Bình thân.” Mạc Dương Thần vào đại sảnh sau, nhìn trái nhìn phải vài lần: “Tiểu Ngư Nhi đâu? Y không ở đây với các ngươi à? Chẳng lẽ ngủ trưa bên trong?” Sao có thể? Dựa theo sự hiểu biết của hắn với con cá nhỏ này, y tuyệt không thích ngủ trưa, bởi vì y không thích nằm trên giường quá lâu. Hôm nay sao lại ngủ trưa, chẳng lẽ thân thể y không thoải mái?
Năm người Thượng Đức nhìn nhau vài lần, cuối cùng vẫn là quyết định do quản sự thái giám —— Thượng Đức đáp lời, “Khởi, khởi bẩm Hoàng Thượng, Tương. . . . . . Tương Tài tử thừa dịp chúng nô tài không chú ý. . . . . . Tìm nơi. . . . . . Trốn rồi. . . . . .”
“Trốn rồi?” nghe đáp án ngoài ý muốn, Mạc Dương Thần hỏi: “Vì sao?”
“Hồi Hoàng Thượng, nô tài đoán rằng có liên quan tới bát dược này.”
“Bổ dược?” Bổ dược này có vấn đề gì sao? Y uống hơn nửa tháng rồi mà.
“Hồi Hoàng Thượng, Tương Tài tử từ hai ngày trước đã không chịu uống dược, vừa rồi, Tương Tài tử thừa dịp chúng nô tài không lưu ý mà chạy trốn.” Thượng Đức cứng rắn nói ra, nói xong, hắn lập tức dập đầu trước Mạc Dương Thần, “Cầu Hoàng Thượng thứ tội.” Xem ra mông hắn lại sắp nở hoa rồi a.
Mạc Dương Thần lắc đầu, họ thật sự là càng ngày càng lười nhác, xem ra này đám nô tài này bị Tiểu Ngư Nhi dạy hư rồi, nếu không phải xem họ trung tâm với Tiểu Ngư Nhi, hắn thật muốn đổi hết bọn họ.”Đều đứng lên hết đi.”
“Nô tài ( nô tỳ ) tạ Hoàng Thượng không trị tội.” Nghe ra Hoàng Thượng không có ý trách tội họ, tâm đang treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Mắt thấy bát dược trên bàn sắp nguội, hắn cần một biện pháp nhanh nhất để tìm được Tiểu Ngư Nhi. Đột nhiên, hắn nhớ tới một câu Chu Tề từng nói, ‘trong vòng một trăm bước chỉ cần có tiếng tiền rơi xuống đất, Tương Hiễu Vũ nhất định sẽ nghe được, hơn thể sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cất đồng tiền vào ngực mình. Cho nên có rất nhiều lúc vì muốn tìm Tương Hiểu Vũ mà mọi người dùng cách này, mà sự thật cũng chứng minh, biện pháp này rất hữu dụng. ’
Mạc Dương Thần quyết định thử phương pháp này một lần, vì thế hắn nói: “Ai có một đồng tiền trong người?”
Người biết Tương Hiểu Vũ lập tức hiểu vì sao Hoàng Thượng sẽ lại hỏi họ có đồng tiền hay không. Vẫn là Hoàng Thượng thông minh a, sao hắn lại bên mất cách này nhỉ? Thượng Đức thấy từ lúc đổi một chủ tử khác, hắn ngày càng dốt nát, chẳng lẽ cái này gọi là chủ sao tớ nấy?
“Hoàng Thượng, nô tài có.” Chu Tề từ đai lưng lấy ra một đồng tiền đưa cho Mạc Dương Thần .
Tương Hiểu Vũ vì trốn uống bổ dược bị bắt uống hơn nửa tháng kia, thừa dịp đám người Thượng Đức không lưu ý trộm trốn vào một cái tủ dựng y phục. Phải, y biết trốn được nhất thời, không trốn được một đời, nhưng có thể trốn nhất thời thì trốn nhất thời a, chỉ cần trốn đến khi bát dược kia nguội, y có thể lấy cớ dược đã nguội, uống vào sẽ không có hiệu quả, như vậy là có thể quang minh chính đại mà đổ nó đi.
Ha ha, y thật đúng là thông minh mà! A, chờ đã, đây là thanh âm gì? ! Là . . . . . Là thanh âm đồng tiền rơi xuống đất! Đồng tiền, ta đến đây! ! ! Tương Hiểu Vũ dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài, ngồi xổm xuống vươn ngón cái cùng ngón trỏ của tay phải chuẩn xác nhặt lên đồng tiền vừa rơi xuống, đặt lên miệng thổi vài cái, sau đó bỏ vào đai lưng, bỏ vào xong còn nhẹ nhàng vỗ vỗ đai lưng. Hì hì, lại có một đồng vào túi mình, túi túi bình an! Một chữ —— thích!
Tương Hiểu Vũ chỉ chú ý tới đồng tiền căn bản không lưu ý đến bên cạnh còn có người, y đắc ý dào dạt chú ý nghe xem còn đồng tiền nào rơi xuống đất nữa không.
“Nguyên lai biện pháp này thật sự có thể câu được con cá nhỏ ngươi a.” Nghe thấy thanh âm của ái nhân, Tương Hiểu Vũ xoay người nhìn lại, chỉ thấy ái nhân dùng biểu tình tự tiếu phi tiếu nhìn mình, mà cung nữ thái giám phía sau hắn cũng nhịn không lặng lẽ cười trộm.
“Hoàng, Hoàng Thượng? !” Tương Hiểu Vũ cười‘ cứng ngắc’, Hoàng Thượng nói vậy là sao? Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ là Hoàng Thượng ném đồng tiền để làm‘ mồi ’ dụ mình mắc câu?
Không để ý đến Tương Hiểu Vũ bị ‘ đông cứng tại chỗ ’, Mạc Dương Thần nhìn đám người Thượng Đức nói: “Được rồi, Tương Tài tử đã xuất hiện, mau hầu hạ y uống dược.” ‘ câu cá ’thế này thật thú vị, về sau có cơ hội nhất định phải đùa tiếp mới được.
‘ bị buộc ’ uống xong cả một bát dược, Tương Hiểu Vũ ủy khuất nhìn Mạc Dương Thần nói: “Hoàng Thượng, cơ thể của ta đã khôi phục, cường tráng đế mức đánh chết được hổ, ngươi phân phó thái y viện không cần sắc dược nữa được không?” Y nhỏ giọng kề vào tai Mạc Dương Thần nói: “Hoàng Thượng, ta tối qua còn có thể xx được với ngươi mà , ngươi chẳng lẽ lại không rõ cơ thể ta thế nào sao?”
Ha hả, tối qua thật là một đêm tuyệt vời. Nhớ tới tối hôm qua, Mạc Dương Thần cười tà nói: “Thân thể ngươi khôi phục rất khá, thật cũng là nhờ mớ bổ dược này. Dù sao trẫm không phải thái y, không thể quyết định cho ngươi uống dược ít hơn, nếu thái y nói phải uống một tháng, thì ngươi ngoan ngoãn uống một tháng đi.”
Nói vậy cũng như chưa nói gì, hơn mười mấy ngày đều phải uống dược, Tương Hiểu Vũ ở trong lòng Mạc Dương Thần trực tiếp hóa đá.
Hết đệ tứ thập bát chương