Thiên Tử

Chương 23: Chịu phạt



Cùng lúc tia sáng kia bay đến trước người Vô Danh thì cũng ở một nơi khác trong trường Hoàng Dương và mấy kẻ lần trước chặn giết Vô Danh cũng có cảnh tượng tương tự. 

Nội dung thông tin mà tia sáng kia mang đến cho Vô Danh và bọn người Hoàng Dương đều giống nhau, chính là tất cả sẽ phải chịu thêm hình phạt là ở trong phòng trọng lực gấp mười lần. 

Nói đến phòng trọng lực gấp mười lần, thì tất cả những học viên ở Vạn Xuân học viện đều nghĩ tới một điều gì đó cực kì kinh khủng, đây chính là hình phạt khiến cho những học viên nào đã từng trải qua đều không dám nhắc lại. Khiến cho học viên đó có hư hỏng quậy phá đến đâu thì cũng phải ngoan lại, chấp hành nội quy của trường mà không còn dám làm càn nữa. 

Gấp mười lần trọng lực, đây là một khái niệm hoàn toàn khác so với trọng lực bình thường. Mỗi học sinh đã trải qua đều cảm thấy sống không bằng chết, khi bước vào căn phòng gấp mười lần trọng lực này, cả người phải chịu một sức nặng cực kì kinh khủng, khiến cho hô hấp trở lên khó khăn, kẻ nào yếu thì chắc là tắc thở chết luôn, nó nặng tới nỗi khiến cho người chịu phạt di chuyển một chút thôi cũng đã thấy khó rồi. Những người từng bước vào căn phòng này thì một là không thể trở ra, hai là trở ra với bộ dạng cực kì bết bát, người không ra người quỷ không ra quỷ, cả người chỉ nhìn thấy máu me be bét mà thôi. 

Bọn Hoàng Dương khi nhìn thấy hình phạt lần này thì tất cả đều xanh mặt, bọn chúng nhìn vào thông tin kia đến nỗi muốn nứt mắt luôn, bây giờ bọn chúng chỉ muốn khóc thật to mà kêu khổ. Vì tất cả bọn chúng đều nghe qua hình phạt khắc nghiệt này, chúng không thể tưởng tưởng được rằng mình lại có số hưởng như vậy, không ngờ cái hình phạt không khác gì thần chết này lại rơi chúng đầu bọn chúng. 

Lúc đầu bọn Hoàng Dương sau khi chặn giết Vô Danh thất bại thì cũng đã nghĩ đến hình phạt mà mình phải nhận, nhưng bọn chúng cũng chỉ nghĩ rằng cùng lắm thì mình phải đi dọn nhà vệ sinh, hoặc chịu những hình phạt cực khổ hơn như chặt một nghìn cân củi một ngày, hay mỗi ngày đi lấy một nghìn thùng nước mà thôi, đây cũng là những hình phạt cũng cực kì khắc nghiệt rồi, một ngày mà phải chặt một nghìn cân củi hay đi lấy một nghìn thùng nước tới khu nhà bếp cũng đã là điều không thể. 

Trước hết là nói về quãng đường đi ra ngọn núi sau trường học để chặt củi và lấy nước cũng không phải là ngắn, cả đi cả về cũng phải mất nửa canh giờ ( 1 canh bằng 2 giờ), vậy mà đi về còn phải mang theo củi hoặc nước thì thời gian lại càng lâu hơn. Rồi lại nói đến khối lượng củi hoặc nước mà cơ thể có thể chịu đựng được để mang về, những người chưa tu luyện thì mang vài chục cân đã là rất nặng rồi, còn những người đã đạt tới luân xa cảnh tầng ba như đám người đi cùng Hoàng Dương chặn giết Vô Danh lần trước thì cũng có thể mang được trăm cân củi. 

Như vậy lại phải tốn rất nhiều lần đi đi lại lại như thế, mà thời gian để chặt củi cũng không phải ngắn, cho nên điều này cũng đã rất khó để thực hiện, nhưng cũng không có nghĩa là không thể thực hiện được, nếu như không thể thực hiện hình phạt này trong vòng một ngày thì hôm sau vẫn phải tiếp tục thực hiện, cứ như vậy đến khi nào làm được mới thôi. Mà nói là hình phạt thì cũng chẳng giống như hình phạt, vì đây cũng không khác gì một buổi luyện tập cả, nhưng cũng chỉ là những buổi luyện tập có cường độ trung bình mà thôi. 

Hoàng Dương chưa từng tu luyện thì lại càng khó khăn, hắn chắc chắn không thể thực hiện được hình phạt này, như vậy chắc chắn phải nhờ đến bọn đi theo hắn giúp đỡ, mà bọn chúng lại không thể không đồng ý được vì chúng không thể không nể mặt đại ca của Hoàng Dương. 

Mà lại nói, Hoàng Dương chính là một trong những thiên tài ngàn năm khó gặp, linh căn của hắn không có ai có thể chê nổi, cho nên bọn người Hoàng Dương cũng tự nhủ trong lòng rằng sẽ không phải chịu những hình phạt quá sức chịu đựng, mà chỉ là những hình phạt mang hình thức cảnh cáo mà thôi. 

Nhưng dù là hình phạt gì đi chăng nữa thì bọn Hoàng Dương cũng cảm thấy rất là mất mặt, vì khi chấp hành hình phạt thì chắc chắn là bị nhiều học viên khác chú ý rồi, từ đó cũng sẽ có nhiều lời nói ra nói vào không được hay cho lắm. Mà Hoàng Dương lại rất để ý hình thức bên ngoài, điều này chắc chắn sẽ làm hỏng mất hình tượng của hắn, nếu Nguyệt Nhi biết được thì không chừng nàng sẽ có ấn tượng xấu về hắn, như vậy càng khó theo đuổi Nguyệt Nhi hơn. 

Nhưng mà Hoàng Dương quá ngu ngốc cho nên vẫn hay ảo tưởng, bởi vì hắn cho dù không phải chịu phạt thì Nguyệt Nhi cũng đã có ấn tượng cực kì xấu với hắn rồi, việc theo đuổi Nguyệt Nhi thì cũng khỏi phải nói luôn. 

Ông trời dường như cũng biết suy nghĩ của bọn Hoàng Dương, thế là đã ban ơn cho bọn chúng bằng một hình phạt khác, hình phạt này sẽ không bị người ta nhìn thấy, và đó chính là cái hình phạt không khác gì của thần chết kia, ở trong phòng trọng lực gấp mười lần trong vòng ba ngày. Hắc hắc, muốn thực hiện hình phạt này thì phải vào phòng trọng lực, mà vào phòng trọng lực rồi thì không có ai nhìn thấy, nhưng mà sau khi ra khỏi được phòng trọng lực thì chắc chắn sẽ là một kẻ cực kì thê thảm, nhưng biết đâu người khác nhìn vào lại tưởng rằng đây là do ngươi tập luyện quá chăm chỉ nên mới như vậy, nếu thế thì chẳng những không bị người ta nói xấu sau lưng mà còn được khen rồi, biết đâu thông tin Hoàng Dương luyện tập chăm chỉ như vậy lại lọt vào tai của Nguyệt Nhi thì nàng lại có ấn tượng tốt thì sao, hắc hắc. 

Bọn Hoàng Dương kinh hoàng là thế, nhưng Vô Danh thì lại đang rất bình thản, vì hắn chưa từng nghe đến hình phạt như vậy, mà cũng không nói đến hình phạt ngay cả nội quy hắn cũng không biết, hắn chỉ biết rằng khi còn đang ở học viện thì cố làm con ngoan trò giỏi là được rồi, không gây gổ đánh nhau, không tạo ấn tượng, không bị ai chú ý tới, cứ như vậy mà sống qua ngày, bởi vì hắn có quá nhiều bí mật mà không muốn cho người khác biết.... 

Vô Danh cũng không hề nghĩ nhiều về hình phạt này, người ta bảo sao thì mình làm như vậy, chẳng có gì phải ý kiến cả. 

Vô Danh sau khi học xong buổi học đầu tiên thì hắn về phòng ngay lập tức, về phòng thì hắn nhớ lại những kiến thức là được học sau đó lại ngồi xếp bằng trên giường giống như pho tượng mấy giờ đồng hồ rồi mới đi ngủ. 

Cứ mỗi một buổi học thì học viên trong trường lại được nghỉ ba ngày, sau đó sẽ là một ngày dành riêng để lên kế hoạch rèn luyện tăng thực lực cho học viên, sau đó lại được nghỉ hai ngày rồi lại học lý thuyết. Vô Danh đã học một buổi lý thuyết rồi, cho nên hắn được nghỉ ba ngày sau, mà ba ngày này hắn sẽ phải thực hiện hình phạt ở trong phòng luyện tập gấp mười lần trọng lực. Vô Danh vẫn khá là bình thản, không có giấu hiệu lo lắng, bởi vì đối với hắn hình phạt cũng chính là phần thưởng, phần thưởng này chính là kinh nghiệm ngươi rút ra được từ hình phạt lần này. 

Chính vì như vậy mà Vô Danh không bao giờ có suy nghĩ tiêu cực về bất kì một điều gì đó, hắn luôn luôn chờ đón và giải quyết chúng, điều đó khiến hắn trưởng thành hơn rất nhiều. 

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Vô Danh ăn một chút đồ ăn nhẹ, sau đó liền đi tới phía phòng luyện tập trọng lực. Vô Danh tới đây cũng rất là sớm, nhưng không vì vậy mà ở khu nhà luyện tập này thiếu đi sự đông đúc vốn có của nó, ở bên ngoài cũng đã có rất nhiều người rồi, mà bên trong phong luyện tập cũng lại có người nữa. 

Khu nhà luyện tập này có hàng nghìn căn phòng trọng lực như vậy, như vậy mới có thể đáp ứng nhu cầu của học viên. Nhưng đa số các học viên đến đây đều là những người có tu vi Luân Xa cảnh mà thôi, bởi vì phòng tập trọng lực như vậy không còn tác dụng quá lớn đối với những học viên có tu vi Võ Sĩ cảnh trở lên. 

Muốn vào phòng luyện tập này thì cũng phải mất phí. Mỗi khi vào một phòng luyện tập nào đó, thì cứ mỗi hai giờ sẽ bị trừ đi năm điểm năng động, mà điểm năng động đối với mỗi học viên đếu rất quý giá, nên trong hai giờ này càng phải tận dụng hết khả năng của bản thân, chỉ có như vậy mới đạt hiệu quả cao trong việc tu luyện được. 

Vô Danh bước vào một nơi dành riêng cho những học viên bị phạt, sau đó báo danh rồi hắn vào đi vào trong phòng tập trọng lực. 

Vô Dương vừa bước vào thì cũng chưa có điều gì đặc biệt xảy ra, nhưng ngay sau đó thì một loại áp lực ập tới khiến cho hắn xuýt chút nữa thì phải quỳ xuống, đầu gối của Vô Danh hơi trùng xuống, cả người hắn như bị một tảng đá cực kì nặng đè lên, khiến cho cơ thể hắn cảm thấy đau nhức mệt mỏi vô cùng. 

Vô Danh cắn chặt răng, chập nhận luồng áp lực khủng khiếp này, hắn bây giờ cũng đã biết đây là cái gì rồi, chính là gấp mười lần trọng lực, không thể không thừa nhận đây chính là một áp lực khủng khiếp đối với hắn bây giờ. 

Vô Danh bây giờ cử động rất khó khăn, chỉ nhúc nhích một chút thôi hắn cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào, cố gắng dựng thằng người lên nhưng cũng chỉ nhích được từng tí một. 

Dần dần Vô Danh có cảm giác xương của hắn như muốn nứt ra, da hắn cũng muốn nứt ra rồi, sau đó cả người hắn bắt đầu chảy máu. 

Vì Vô Danh phải chịu đựng loại áp lực này quá đột ngột cho nên hắn không kịp phản ứng, nhưng bây giờ hắn đã bắt đầu chống trả lại loại áp lực này rồi. 

Vô Danh vận chuyển năng lượng đi khắp các cơ trên cơ thể, phản kháng lại áp lực kinh khủng này, bây giờ cơ thể hắn đã có thể cử động dễ dàng hơn, nhanh hơn lúc trước một chút rồi. 

Vô Danh đã là Luân Xa cảnh tầng năm rồi, cho nên khả năng thừa nhận trọng lực gấp mười lần cũng cao hơn một chút, mặc dù cái này thực sự không dễ chịu. 

Vô Danh có lúc cũng có suy nghĩ muốn buông bỏ, nhưng ý chí kiên cường của hắn không cho phép hắn từ bỏ, mười bốn năm qua hắn đã chịu những gì, không phải thứ người bình thường có thể tưởng tưởng được, vậy mà bây giờ mới chỉ gặp một chút khó khăn liền muốn buông bỏ, vậy thì làm sao có thể tiến xa hơn được, làm sao có thể trở thành cường giả cái thế, làm sao có thể bảo vệ và chăm sóc cho Nguyệt Nhi cả đời được. 

Cho nên hắn quyết định coi đây chính là một phần thưởng cho bản thân hắn, hắn yêu hình phạt này, hắn muốn tận dụng một trăm phần trăm lợi ích mang lại từ hình phạt này, hắn bắt đầu tập luyện trong phòng tập này. 

Cuối cùng mấy giờ đồng hồ sau, loại trọng lực gấp mười lần cũng đã biến mất, Vô Danh nằm bệt người xuống sàn, cả người hắn bây giờ là một màu đỏ của máu, không thể nhận rõ hình dạng khuôn mặt của Vô Danh nữa, tóc bạch kim bây giờ cũng đã nhuộm đỏ rồi, nhìn Vô Danh rất là thê thảm. 

Nhưng đó cũng chỉ là vẻ bề ngoài của hắn mà thôi, nhìn bề ngoài hắn mệt mỏi thê thảm như vậy nhưng trong ánh mắt của hắn bây giờ còn sáng hơn bao giờ hết, miệng hắn cũng nhếch lên một đường cong. Ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên đánh dấu cho con đường trở thành cường giả cái thế của hắn, điều mà hắn luôn suy nghĩ và khao khát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.