Đương nhiên Thẩm Hành không biết, trong lúc vô tình, câu chuyện "Cẩu huyết" của nàng đã truyền thành giai thoại. Nàng chỉ biết sau khi trở lại, thiệp mời của các vị quan gia phu nhân càng lúc càng ít đi.
Nhìn từng bao tải giấy đỏ trên nền đất, đột nhiên nàng phát hiện, hóa ra gia quyến của văn võ bá quan cũng là một quần thể không hề nhỏ. Nếu phát cho mỗi người một lượng bạc thì tiền tiêu tháng của nàng cũng đi tong.
Kết quả là, nàng chấp bút viết thư, cảm tạ lời mời nhiệt tình của đối phương, đồng thời cũng biểu đạt sức khỏe mình không tốt, không cách nào ra ngoài được.
Văn bay chữ lượn, tự nhiên lại thấy mình cũng có chút tài nghệ nho sinh.
Theo suy nghĩ của Thẩm Hành, những tấm thiệp này đưa lại, có lẽ cũng thu được một đống quà đáp lễ. Nàng sẽ cầm đi đổi bạc, vừa vặn chia cho nhóm hài tử không có ăn trong vùng, cũng sửa được thêm mấy ngôi miếu đổ.
Giao lưu giữa các hậu viện cũng là một môn học vấn, biết tiến biết lùi, ứng dụng hài hòa đó mới chính là đạo.
Nhưng mà có một số thời điểm, có thể xảy ra những chuyện không như mong muốn.
Ngày thứ hai sau khi phát thiệp mời, Thẩm đại tiểu thư nhận được một núi các món quà đáp lễ. Nhưng vấn đề là, những thứ đồ này đều là thuốc bổ chuyên bồi bổ nữ nhân, hơn nữa còn đã sắc xong rồi!!
"Hồng mễ trùng thảo ngân nhĩ canh, hồng đường tuyết liên chung, ô kê lộc nhung thang... Tiểu thư, gần đây tiểu thư không thoải mái à?"
Những dược thiện này đều là các phương thức dưỡng thai và an thai bí truyền. Nghe nói những tiệm thuốc ở kinh thành luôn săn lùng tìm kiếm, thậm chí, khi con mình vừa mới tròn một tháng, họ đã bắt tay vào tìm kiếm truy lùng.
Đạo Đạo ôm một bát thuốc chạy tới gần rồi hỏi.
"Nô tỳ nghe nói, ngoài kia người ta suy đoán tiểu thư và vương gia có con rồi mới thành hôn, là thật sao?"
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn mây bay ở chân trời xa xa.
"Chẳng lẽ là thật sao."
Nàng cũng mong điều đó là sự thật.
Không biết từ lúc nào, thành tựu bát quái ở trên phố đã vươn lên đến một tầm cao mới, giờ chỉ cần nhìn thấy những chén canh kia, nàng chỉ có thể phun ra sáu chữ: "Đổ canh đi, bát mang đi bán lấy tiền."
Nàng không tin, bằng trí thông minh và tài trí của mình, chẳng lẽ không sửa được cửa sổ của mấy ngôi miếu đổ?
Lúc Tô Nguyệt Cẩm trở lại, Thẩm Hành đang đếm bạc trên giường, gió vun vút len lỏi qua song cửa sổ, hắn đưa tay nhét tay mình vào trong lòng bàn tay nàng:
"Có lạnh không"
Hắn lười biếng dựa vào trên người nàng.
"Lạnh, chàng bảo thiếp ủ ấm cho à?"
Tay của hắn vẫn chẳng có hơi ấm nào như trước, lúc trời lạnh nó sẽ càng lạnh hơn. Bàn tay nhỏ bé ấm áp phủ kín bàn tay kia, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Sao lại lạnh thế này? Không phải đã hết độc rồi mà?"
Hắn nằm ườn trên giường không lên tiếng, rồi hỏi ngược lại nàng.
"Ta thấy hậu viện nhiều đồ quá, ai đưa tới à?"
"Còn có thể là ai nữa chứ, gia quyến của các đại thần đưa một ít thôi mà."
Nàng ú ớ đáp, chỉ lo hắng lại hỏi gì thêm.
Tô thiên tuế lại không muốn nghe theo, đầy hứng thú nhìn nàng.
"Đưa cái gì?"
"Thì một ít đồ ăn bình thường, rất... bình thường ấy."
"Rất... bình thường sao?" Hắn học cách nàng kéo dài âm cuối.
"Sao ta nghe nói, có người sức khỏe không tốt, nên mới có mấy thứ đồ này nhỉ."
Hắn nghe nói? Nghe ai nói?
"Hôm nay Vương Ngạn Thần tới tìm ta, nói lung tung nên rất khó hiểu được."
Hắn nói xong thì mỉm cười liếc nàng một cái.
• Page: Eb00k ngôntình miễnphí
Thẩm Hành trừng mắt nhìn lại, cả gò má đều đã đỏ cả lên. Vương Ngạn Thần là ngự y trong cung, thường ngày sẽ phụ trách bắt mạch cho hoàng thượng và nương nương.
Hắn đã biết, không lẽ hai vị trong cung kia...
"Là mọi người hiểu nhầm thôi."
Nàng cố gắng tỏ ra rất tự nhiên, yên lặng nhét vào một quả hạch đào vào trong miệng.
Bởi vì chuyện này không chỉ thể hiện khả năng truyền đạt của nàng, mà còn gián tiếp bộc lộ trí thông minh, còn... Khặc khặc...
Tô Nguyệt Cẩm buồn cười nhìn khuôn mặt mập mạp trắng trẻo ngay trước mắt, hắn tiến sát tới rồi cưng chiều nói. "Phương thuốc gì thế, giữ lại đi, sớm muộn gì cũng dùng tới thôi."
Hắn muốn có con, trai hay gái gì cũng tốt.
Thẩm Hành cúi đầu nhìn đôi hài của mình, nàng thấy rụt rè thế nào cũng không đáng bận tâm, thế là ha ha cười lại.
"Thì cứ sinh thôi, sinh mười bảy mười tám đứa cũng náo nhiệt."
Bóng cây vắt ngang, gió xuân phơi phới, đúng là thời tiết phù hợp để thai nghén thêm một sinh mệnh mới.
Nhưng mà Thẩm đại tiểu thư đã quên, có con chỉ là kết quả, còn muốn có con lại là một quá trình.
Sáng sớm hôm sau, nàng cảm thấy chỉ cần một đứa thôi là đủ.
Cuộc sống sau khi cưới không vui vẻ giống như trong tưởng tượng, tuy không cần phụng dưỡng cha mẹ chồng, nhưng gọi Tô thiên tuế lên ứng mão còn khó khăn hơn cả phụng sự ai.
"Phụ hoàng tin tưởng con, nhất định có thể gọi thằng nhóc kia vào triều đúng hạn."
Lời thánh thượng nói còn văng vẳng bên tai.
Thẩm đại tiểu thư đung đưa ba chiếc vòng tay bằng vàng ròng hối lộ, mỗi một bước đi đều khó khăn hơn nhiều.
"Tô Nguyệt Cẩm... Nhanh lên một chút nào, sắp muộn rồi đấy." Ròng rã nửa canh giờ, thế mà ai kia vẫn không chịu ngồi dậy.
Sau một hồi lâu.
Phía đầu chăn có cái đầu chui ra, ung dung thong thả nói.
"Nằm một lúc nữa thôi."
"Không được."
Nằm nữa thì tan triều mất.
"Nhưng ta ốm mà."
Thẩm Hành cắn răng.
"Cớ này hôm qua chàng đã sử dụng rồi."
"Thì cái chăn bị bệnh, ta phải nằm trên giường chăm sóc nó, nàng có muốn nằm luôn không?"
Chàng có thể chân thành hơn không hả?
Thẩm đại tiêu thử co giật khóe miệng, đột nhiên nghĩ tới câu mà Hoàng hậu nương nương từng nói: Sau này phiền con chăm sóc nó. Cuối câu còn kèm thêm hai chữ "ha ha" đầy ý vị.
Chỉ hận nàng hiểu ra quá muộn màng.
Những tháng ngày "giương nanh múa vuốt" trôi qua, nhưng không thể phủ nhận là, tất cả mọi người đều nhận thấy, tình cảm của Vương phi và Vương gia rất tốt.
Nếu một người bãi triều về muộn, một người khác sẽ đứng trước cửa ngóng trông. Bị phát hiện ra còn không chịu thừa nhận, làm bộ như đang ngắm hoa xem nước.
Một người nói ra ngoài mua đồ, một người khác sẽ theo sát cạnh bên. Không cần tôi tớ, không cần hầu hạ, lúc trở về đồ đạc sẽ được Vương gia xách trên tay, khóe mắt đuôi mày là ý cười nồng đậm.
Người ta vẫn nói: Phu quân là trời, thê tử là thần, có tôn ti có thứ tự mới là luân thường. Nhưng ở trong Đoan vương phủ này, vị trí phu thê lại ngang hàng với nhau.
Dần dần có người hiểu rõ, hóa ra "cử án" không nhất định sẽ phải tề mi, "tương kính" cũng không nhất thiết phải "Như tân", cuộc sống thật ra chỉ là những điều nhỏ nhặt. Thỉnh thoảng khoe khoang, thỉnh thoảng làm càn, không cần nề nếp, mới là tình yêu đơn giản nhất.
Người ta nói mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, thực ra lúc Thẩm Quát gặp nạn, nàng cũng xem như lĩnh hội được điều này.
Từ khi nàng "Đắc đạo" lên làm Vương phi, "gà chó" gần xa cũng bắt đầu rục rịch, muốn "thăng thiên" cùng mình.
Cứ ba năm hôm lại có bái thiếp sang, kim ngân ngọc khí không biết bao nhiêu kể hết. Ngoài gia quyến của triều thần, nàng còn có một vị bà con xa, cũng xem như từng có ân với Thẩm gia ngày trước, ngày ngày chờ trước cửa.
Lúc trước Thẩm đại tiểu thư vẫn nghĩ, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, đóng cửa chào khách là xong thôi. Nhưng không lâu sau lại lan ra tin đồn Thẩm vương phi xem thường việc qua lại với thân quyến triều đình, không để ý tới người nhà hàng xóm.
Những lời này không có ai dám nói. Nhưng có thể lan truyền đi như vậy, không cần nghĩ nhiều cũng biết, có lẽ là Thất công chúa chưa lộ diện mà thôi.
Đạo Đạo nói: "Tiểu thư, chúng ta kể chuyện này cho Hoàng hậu nương nương đi."
Vừa mới đại hôn đã có tin đồn như vậy, thực sự không êm tai chút nào.
Nàng cúi đầu vuốt vuốt ống tay áo.
"Không quan trọng hà tất phải ảnh hưởng lão nhân gia, em đi xem thử, phu nhân nào có để lại bái thiếp thì ghi danh sách lại xem."
"Tiểu thư định đánh người à?" Như vậy không hay lắm đâu?
Thẩm Hành đỡ thái dương than thở.
"Ngày mai làm yến tiệc ở hậu viện, ta muốn mời các vị phu nhân dự tiệc."