Trong chốc lát, Tề Thiên Sách đã ôm Thiên Tung trở về tới ngoại viện Mục thị Thánh môn.
Lúc này, bóng đêm đã dần dần bao phủ. Trăng non nhàn nhạt thật cao treo trên bầu trời đen nhánh, ánh trăng như mặt nước mông lung chiếu khắp mặt đất. Cũng êm ái bao trùm hai người Thiên Tung.
Bên cạnh bọn họ vừa hay là rừng đào thuộc ngoại viện của Mục thị Thánh môn. Gió đêm thổi nhẹ, ngàn vạn cánh hoa tung bay như trận mưa hoa, tô lên bóng đêm một sắc màu rực rỡ, khiến người ta dường như rơi vào cạm bẫy.
Không biết có phải vì cảnh sắc nơi này quá mức tươi đẹp hay không, mà dù là ban đêm vẫn quá mức động lòng người như vậy. Nhìn ánh mắt Tề Thiên Sách ôn nhu thâm thúy như biển rộng, Thiên Tung không ngờ sinh ra mấy phần luống cuống, nàng ghét loại cảm giác không thể nắm giữ được tâm tình này. Hơn nữa vừa nghĩ tới, đại ca rất có thể sẽ xử lý nàng chuyện nàng biến mất hơn 12 canh giờ thì nàng lập tức không nhịn được muốn chạy trốn.
"Đại ca, nếu không có việc gì, muội muốn trở về nghỉ ngơi." ThiênTung nói xong, rời khỏi lồng ngực Tề Thiên Sách, xoay người muốn đi.
"Đợi đã." Cánh tay tráng kiện của Tề Thiên Sách vung lên lại đem Thiên Tung lần nữa ôm vào trong ngực. "Tiểu tử, gấp gáp như vậy, hay là đang sợ sao? Chẳng lẽ muội không cần phải giải thích cho huynh biết, hai ngày nay muội đi đâu sao? Đặc biệt còn đi cùng hai tên 'tiểu bạch kiểm' kia nữa!" Tề Thiên Sách nhắc tới hai anh em nọ rõ ràng có chút nghiến răng nghiến lợi.
Cái từ 'tiểu bạch kiểm' này phun ra từ trong miệng đại ca, Thiên Tungcũng biết, lần này đại ca dường như có chút tức giận! Mặc dù lửa giận này có vẻ không phải là nhằm vào mình.
"Đại ca, muội sai rồi. Muội chỉ nghĩ là huynh và nhị ca đều đang bận rộn chuyện nội viện, tam ca lại bận bịu chế thuốc. Muội chỉ là muốn ra ngoài đi dạo, nên cùng Tử Nhan đại ca ra ngoài tham quan ngắm cảnh một chút thôi, không cần lo lắng!" Thiên Tung ngoan ngoãn nhận sai, thái độ hòa hoãn giải thích.
"Tử Nhan đại ca? Hừ!" Thấy dáng vẻ Thiên Tung không lưu tâm, cũng biết tiểu gia hỏa này căn bản không biết mình vì sao tức giận. Tề ThiênSách thật sự có chút nhức đầu, hắn không thể không cảm thán: tên tiểu tử này chỉ số thông minh và chỉ số tình cảm quả thật hoàn toàn tỷ lệ nghịch. Xem ra nếu tự mình không ‘hạ dược’ mạnh mẽ, sau này ‘đường tình’ tuyệt đối sẽ cực kỳ gập ghềnh!
"Tiểu tử! Lời huynh sắp nói, muội phải nghiêm túc nghe rõ!" Vẻ mặt Tề Thiên Sách trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhưng trong mắt hắn rõ ràng đầy ắp một loại thâm tình đuổi không tan được. Dường như đây là lần đầu tiên thấy Tề Thiên Sách có thái độ như vậy, điều này khiến ThiênTung cũng không nhịn được cảm thấy có phần khẩn trương.
"Muội ra ngoài tham quan ngắm cảnh cũng tốt, làm bất cứ chuyện gì cũng được, huynh sẽ không bởi vì muội không nói cho huynh biết mà tức giận. Nhưng huynh lo lắng, muội không ở trong tầm mắt của huynh, nếu huynh không kịp bảo vệ muội thì biết làm sao bây giờ? Huynh chỉ là ảo não, tại sao huynh lại để cho muội rời xa huynh như vậy? Huynh thấy ghen tỵ, tại sao người được ở bên cạnh muội là người khác mà không phải là huynh?" Tề Thiên Sách dường như chưa bao giờ nói qua lời lẽ tâm tình động lòng người như thế, chẳng những ThiênTung cảm thấy ngây dại, ngay cả hắn là người nói mà mặt cũng đỏ bừng. Cái này nếu để cho người ngoài thấy được, tuyệt đối sẽ là một tin tức làm nổ tung tinh thần!
"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta quen biết không?" Tề Thiên Sách nhìn về phía hoa đào đầy trời, "Hôm đó cũng xinh đẹp như tối nay. Thế nhưng, " Tề Thiên Sách đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thiên Tung nói: "Đó cũng không phải lần đầu tiên chúng ta quen biết, ít nhất không phải lần đầu tiên huynh nhìn thấy muội!"
Nghe nói như thế, Thiên Tung có chút ngây ngốc, lẩm bẩm lặp lại: "Đó không phải lần đầu tiên chúng ta quen biết sao?"
"Không sai, huynh còn nhớ tám năm trước, ngay trên đỉnh Ngọc Ma Phong. Tề gia huynh cũng không có tham gia cuộc giao phong của Thánh môn, Thánh Thiên Đế quốc và Ám Ma Tộc. Nhưng, sau trận đại chiến kia, huynh đã đến Ngọc Ma lâm xem cho biết, ngay trên đỉnh Ngọc Ma Phong, huynh gặp được một cảnh đã khiến huynh cả đời không quên. Đó là một cô bé xinh đẹp đến nỗi có thể khiến người ta sợ hãi thán phục, một đôi cánh khổng lồ dang rộng, vút bay lên chín tầng mây. Khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu khắp kia, huynh cho là huynh đã thấy được yêu tiên. Bức họa này là cảnh đẹp đáng giá cả đời huynh trân quý. Cho đến ba năm trước đây, trong Diệp các, ngay lúc muội quay đầu lại nhìn, huynh đã cảm giác được: muội chính là cô bé kia! Huynh cũng biết rõ thân thế của muội. Khoảnh khắc đó, huynh đã quyết định tuyệt đối sẽ không để cho muội chịu chút tổn thương nào, huynh muốn bầu bạn với muội cả cuộc đời này!"
"Đại ca!" Thiên Tung vốn là một người lạnh lùng với tình cảm. Nhưng loại cảm tình nóng bỏng như thế cũng khiến một người không hiểu gì về tình yêu nam nữ như nàng cảm nhận được nhiệt độ nóng rực đó. Lòng nàng đột nhiên xuất hiện một chút cảm giác rung động không khống chế được, trong lồng ngực tràn đầy loại cảm giác gọi là hạnh phúc.
Chỉ thấy dưới mưa hoa rực rỡ, Tề Thiên Sách và Thiên Tung hai người cứ như vậy đưa mắt nhìn nhau, mái tóc đen như mực của hai người dây dưa lẫn nhau, tuy hai mà một. Lúc này, hình ảnh như dừng lại thành vĩnh viễn.
"Đại ca, " rốt cuộc, Thiên Tung ôn nhu cười một tiếng, "Muội tất nhiên là muốn đại ca ở chung một chỗ với muội cả đời rồi! Chẳng qua là. . . . . ." Thiên Tung thấy vẻ mặt kích động của Tề Thiên Sách, không nhịn được kéo dài giọng nói, "Vậy tương lai huynh cưới đại tẩu thì làm sao bây giờ?"
Tề Thiên Sách ngừng chân, thiếu chút nữa ngã gục xuống, tâm tình kích động không còn sót lại chút gì. Hắn không khỏi cười khổ, xem ra ‘đường tình’ sau này còn gập ghềnh hơn so với mình tưởng tượng!
Đang lúc Tề Thiên Sách cảm thán: ‘Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa!’ thì không chú ý tới trong mắt ThiênTung chợt lóe lên vẻ gian xảo.
"Được rồi, đại ca, muội cần phải trở về rồi." Nói xong, Thiên Tung trực tiếp co giò chạy thẳng, mấy bước đã biến mất không thấy nữa. Chỉ để lại Tề Thiên Sách buồn bực đứng tại chỗ.
Thiên Tung thi triển thân pháp, rất nhanh đã trở về chỗ ở của nàng. Xa xa, đã thấy hai người Tề Phong Tề Vũ chạy như bay tới đây.
"Chủ nhân, chủ nhân không sao chứ?" Hai người vội vàng hỏi.
"Không sao." Thiên Tung nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra hai anh em Tề Phong Tề Vũ trong mắt đã hiện đầy tơ máu, áo cũng phủ một lớp bụi đất, gương mặt như búp bê rõ ràng có chút tiều tụy.
"Hai tên ngu ngốc các ngươi! Nhất định lại ở cửa chờ ta hai ngày không ngủ chứ gì!" Thiên Tung tuy khẩu khí nổi giận, nhưng trong lòng lại ấm áp không thôi, mỗi lần mình tự chấp hành nhiệm vụ của Diệp Sát môn thì hai người này sẽ ngu ngốc không ngủ không nghỉ đợi nàng về, thật là khiến nàng muốn tức giận cũng tức không được.
"Chủ nhân, thật xin lỗi!" Tề Phong Tề Vũ ngoài miệng mặc dù nói vậy, nhưng lần sau gặp phải tình huống Thiên Tung ra ngoài làm việc tuyệt đối vẫn sẽ chờ như vậy thôi. Thiên Tung cũng biết có nói cũng vô dụng đành phải nói: "Về nghỉ ngơi đi, nếu có người tới gần nơi này, ta sẽ nhận ra được thôi."
"Dạ!" Tề Phong Tề Vũ lúc này mới xoay người thối lui.
Thiên Tung trở về phòng, chuyện đầu tiên chính là mở rộng thần trí của mình, phòng ngừa người khác quấy rầy. Tiếp theo, Thiên Tungvung tay một cái, hai quyển sách cổ thật dày lập tức xuất hiện trên bàn. Chính là Càn Khôn Áo Nghĩa và Thần Ma Chí nàng lấy được trong thạch động. Thiên Tung chọn hai quyển sách này là có sự tính toán, dù sao mình đối với Phá Kim Quyết kia không hứng thú lắm, Cửu Tinh Thiên trận pháp lại không có tài liệu luyện tập, đành phải đọc hai quyển sách này trước.
Rất nhanh, Thiên Tung đã đắm chìm trong hai quyển sách, quên mất đêm nay là đêm nào! Thế nhưng, ống kính chuyển dời đến phòng của Tề đại công tử anh minh thần võ của chúng ta, người được xưng lãnh khốc Chiến thần Thiên Sách đại nhân lần đầu tiên trong đời mất ngủ! Không biết nếu hắn biết được cả đêm này, Thiên Tung lại chăm chú đọc sách, sẽ có vẻ mặt gì đây?