Rất nhanh, rút thăm kết thúc, top 50 của cuộc đấu cũng được quyết định. Tiêu chuẩn rút thăm so tài là hai người cùng rút được số thăm giống nhau sẽ tiến hành thi đấu. Mười võ đài tranh tài đồng thời tiến hành.
"Xin mời tuyển thủ rút được từ số một đến số mười, từng người chia ra bước lên võ đài chuẩn bị tranh tài!"
Thiên Tung nhìn con số trong tay, là số một! Thật đúng là muốn khiêm tốn cũng không được! Thiên Tung trong lòng âm thầm phỉ báng.
Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung lên võ đài, chỉ thấy một bóng dáng với tốc độ cực kỳ nhanh bay lên, thân thủ tiêu sái nhảy lên võ đài số ba. Sau đó, lại tiếp tục xuất hiện thêm những bóng người khác. Không biết đây có phải ‘truyền thống tốt đẹp’ của Thánh môn hay không, dường như mỗi đệ tử bay lên võ đài đều phải biểu diễn một phen, giành được tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người. Ngược lại một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ đã hấp dẫn sự chú ý của ThiênTung.
Đó là Lục Thăng, chỉ thấy hắn vững vàng bước lên bậc thang, không có chút động tác hay những biểu hiện hoa lệ nào. Thế nhưng đối thủ của hắn lại bị dọa sợ đến thiếu chút nữa bất tỉnh! Bởi vì mỗi một bước đi của hắn đều tạo thành một dấu chân sâu chừng 3cm trên mặt đất, làm mọi người liên tục thở gấp. Đúng là không có ‘khiêm tốn’ nhất chỉ có ‘khiêm tốn’ hơn!
Thiên Tung thờ ơ nhìn võ đài số một, một bóng người sớm đã xuất hiện trên võ đài. Người này nhìn rõ là Tần Chính! Thiên Tung cũng không biết nên cảm thán thời vận của nàng là quá tốt hay Tần Chính quá xui xẻo.
"Vận may của Tiểu muội tốt vô cùng, xem ra Tần Chính này gặp xui xẻo rồi!" Tề Thiên Ngạo cười đến có chút âm hiểm.
"Hừ, nếu đã chạm mặt, không tặng một phần đại lễ thì sao có thể qua lại với Tần gia bọn họ đây?" Thiên Tung lộ ra một chút cười lạnh.
Tần Chính giờ phút này hết sức đắc ý đứng trên đài. Lần này giám khảo của hắn là thái gia gia Tần Duyệt, ai dám đắc tội với Tần gia bọn họ. Hơn nữa bằng thực lực Kiếm Thánh cấp ba của hắn, vẫn có hi vọng lọt vào top 10.
Đúng lúc này, một tiếng xé gió cắt đứt ảo tưởng của hắn. Chỉ thấy một tiểu cô nương tuyệt mỹ như tiên nữ cung trăng nhẹ nhàng lơ lửng từ giữa không trung hạ xuống. Thân thể nhanh nhẹn như lông vũ, nhẹ như mây trôi, linh động như gió. Lúc này, mọi tiếng ồn ào trong trường đấu dường như rơi vào trầm mặc.
Thiên Tung đối với hiệu quả mình tạo thành cực kỳ hài lòng. Không phải là so mánh khóe sao, thân là sát thủ ưu tú thế kỷ hai mươi mốt xuyên qua còn không thể sánh bằng người ở thời quá khứ bọn họ ư!
Tần Chính kia đã bị vẻ đẹp xinh như ngọc của Thiên Tung làm rung động choáng váng, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại thì hai dòng máu đỏ au đã phụt ra từ mũi hắn mà bản thân hắn cũng không hề hay biết!
"Đoạn hồn, hiện!" Thiên Tung cũng không rảnh rỗi để ý hắn có phản ứng kịp hay không. Trong từ điển của nàng chưa bao giờ có bốn chữ 'công bằng tranh tài'. Chỉ có dùng biện pháp nhanh nhất đánh ngã đối thủ mới là chính đạo. "Đoạn hồn, thánh quang vạn dặm!" Lực sát thương của chiêu Thánh Quang vạn dặm dùng để đối phó với Ám ma xích vĩ hổ mạnh hơn lần này rất nhiều, dù sao cũng không thể thương tổn tính mạng người khác ở đây.
Theo một luồng ánh sáng mạnh mẽ chói mắt, Đoạn Hồn tiên phát ra kiếm khí hung hăng bao phủ quanh người Tần Chính. Tần Chính nhìn thế kiếm hung mãnh này, rốt cuộc nhớ lại cảnh tượng máu tanh lúc một mình Thiên Tung chém giết năm con Phong Lang. Sợ hãi vội vàng gọi ra Kiếm Khí tiến hành ngăn cản.
"Thanh Mang, hiện! A!"
Một tiếng hét thảm vang lên, Tần Chính hung hăng bị luồng ánh sáng mạnh mẽ kia đánh rơi khỏi võ đài, lúc ấy, hắn còn chưa kịp dùng đến chiêu kiếm hộ thể. Tất cả mọi người đều cho rằng lần này Tần Chính không chết cũng phải tàn phế!
"Chính nhi!" Trên đài khóe mắt Tần duyệt trưởng lão dường như sắp rách ra, "Tề Thiên Sách, tiểu muội của ngươi xuống tay có phải quá độc ác hay không!"
"Ha ha," Tề Thiên Sách không thèm để ý chút nào, "Tần duyệt trưởng lão cần gì phải vội kết luận bậy bạ như thế, nói không chừng Tần Chính hoàn toàn vô sự cũng nên! Hơn nữa, cho dù có chuyện, vậy thì sao? Đây là thi đấu, tàn tật là không thể tránh được. Nếu Tần Duyệt trưởng lão không chấp nhận nổi thì không nên cho đệ tử bổn môn tham gia mới phải!"
"Ngươi!" Tần Duyệt tức giận cả khuôn mặt đỏ bừng, thế nhưng lại không có lý do phản bác. Chỉ đành phải đem lực chú ý đặt vào trên người Tần Chính.
Mọi người ở đây đều cho là Tần Chính đang nằm dưới đất tuyệt đối không đứng dậy nổi thì bất ngờ hắn mở mắt, còn sờ sờ trên người, phi thường cao hứng nhảy dựng lên nói: "Ta không sao! Ta không sao!"
"Á!"
"A!"
Một tràng tiếng hét chói tai vang tận mây xanh rốt cuộc khiến cho Tần Chính phát hiện có chỗ không ổn. Hắn cảm giác thấy thân dưới lạnh như băng. Tần Chính vừa cúi đầu nhìn, thiếu chút nữa xấu hổ muốn ngất xỉu! Thắt lưng và quần của hắn bị kiếm chiêu mạnh mẽ vừa rồi bổ thành hai nửa, nửa thân dưới hoàn toàn phơi bày trước mắt mọi người! Hơn nữa còn có dấu vết của hai vệt máu mũi trên mặt, cảnh tượng quả thật kinh hãi tới cực điểm! Giờ phút này, thiếu gia Trần gia ngày thường mắt cao hơn đầu đã hoàn toàn trợn tròn mắt!
Nữ tử trong trường đấu mặt không khỏi đỏ bừng, dùng hai tay che mặt. Thế nhưng, Thiên Tung, người tạo ra cảnh này lại rất tùy ý lướt nhanh qua thân dưới của Tần Chính một cái, khinh miệt nói: "Thực sự là có thể so với cây kim nhỏ! Một điểm đáng xem cũng không có!"
‘Thực sự là có thể so với cây kim nhỏ! Một điểm đáng xem cũng không có!’ Câu nói siêu cấp tàn nhẫn này trong nháy mắt khiến mọi người choáng váng!
"Mẹ kiếp! Có thể so với cây kim nhỏ! Quá tàn nhẫn rồi!"
"Thật là không nghĩ đến, không ngờ có người dám công khai tặng cho Tần gia sự nhục nhã này! Tần Chính ngày thường hung hăng càn quấy, giờ bị báo ứng khiến lòng người thực thoải mái!"
"Có thể so sánh với cây kim nhỏ! Muội muội của chiến thần Thiên Sách quả nhiên không tầm thường!"
Tiếng nghị luận của mọi người liên tiếp không dứt, thiếu chút nữa đem nhấc cả hội trường này lên. Nhưng có một điểm mọi người đều biết: có thể dùng kiếm chiêu sức mạnh lớn đến mức đem người đánh ngã khỏi võ đài, mà lại chỉ phá hư quần áo trên người, không đả thương người dù chỉ một chút. Loại tu vi này có thể nói đối với khả năng nắm giữ Kiếm Khí đã đạt tới trình độ dày công tôi luyện. Dung mạo và thực lực của muội muội Tề Thiên Sách thực khiến người ta kinh ngạc lẫn khâm phục!
"Tần trưởng lão, ông xem lời ta nói đi, tiểu muội của ta luôn luôn hiền lành, làm sao có thể tổn thương Tần Chính đây, ông nhìn Tần Chính không phải là rất tốt sao!" Giọng nói Tề Thiên Sách không che dấu được cười nhạo.
"Hừ!" Nét mặt già nua của Tần Duyệt đã xanh mét, đoán chừng nói thêm câu nữa sẽ phải hộc máu! Tiểu muội của ngươi hiền lành? Thiênhạ này cũng chưa ai ngoan độc như nó! Thế này không bằng trọng thương tàn phế còn hơn! Nhưng bởi vì hắn ta không chịu một chút tổn thương nào, cho nên Tần Duyệt muốn chỉ trích cũng không có biện pháp!
Lúc này, đại công tử Tần Chính của chúng ta rốt cuộc nhớ tới hai chữ ‘mất mặt’, đang từ ngớ ra đã tỉnh táo trở lại, hét to một tiếng lập tức chạy ra ngoài. Tất cả dường như phát sinh trong nháy mắt, ai cũng chưa từng nghĩ đến, trong đại hội Thánh môn, người đầu tiên tiến vào bán kết lại là một tiểu cô nương mười ba tuổi!
"Cái tên hoa hoa công tử huynh đó, bị dọa rồi chứ! Nếu muốn ở cùng một chỗ với muội muội ta, huynh hẳn phải chịu đựng không ít, ta khuyên huynh nên biết khó mà lui đi, cẩn thận sau này mất mặt!" Tề Thiên Ngạo tình ý sâu xa nói với Mục Nhạc Ca đang mải xem náo nhiệt.
"Thật là phiền Thiên Ngạo đệ quan tâm rồi. Bất quá, tại hạ chính là thích tính tình của Tiểu Thiên, nàng ấy so với những nữ tử chỉ biết giả vờ đáng yêu hơn gấp bao nhiêu lần! Có điều,.." Mục Nhạc Ca cười đến giống như con hồ ly, nói với hai người Bạch Tử Nhan vốn vẫn nhiệt tình nhìn chằm chằm Thiên Tung, "Tính tình Tiểu Thiên không phải ai cũng chịu được. Hai vị bằng hữu này, ta cũng là suy nghĩ vì các ngươi thôi, ngươi xem, các ngươi cùng với hai người hầu của Tiểu Thiên có chút xích mích, các ngươi còn đi theo nàng ấy, há chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao!"
Hai anh em Bạch Tử Nhan trong lòng thầm mắng: vô sỉ! Mặt cũng không đổi sắc, trực tiếp coi như Mục Nhạc Ca không tồn tại.
Mục Nhạc Ca thấy ‘kế ly gián’ thất bại, cũng không muốn tự mất mặt thêm nữa, vội đưa ánh mắt ném vào trong sân.
Lúc này, Thiên Tung tung người xuống đài, nàng muốn lợi dụng khoảng thời gian này để quan sát thực lực Năm anh tài của Thánh môn một chút.
Trận thi đấu của Lục Thăng đã bắt đầu rồi. Phải nói kiếm khí của Lục Thăng đúng là hiếm thấy, là hai cây lưu tinh chùy màu vàng. Loại kiếm khí này ngưng tụ được một cây đã không dễ, nên việc ngưng tụ được một đôi dĩ nhiên nói lên kiếm khí của hắn mạnh mẽ nhường nào. ThiênTung trong lòng âm thầm kinh hãi: Lục Thăng này không ngờ giống với đại ca, là người tu luyện nguyên tố kim hiếm có!
Giờ phút này, chiến cuộc đã gần đến hồi cuối. Mặc dù, đệ tử Nguyệt gia ứng chiến với Lục Thăng tu vi cũng đạt tới Kiếm Thánh cấp tám, rất không tệ. Đáng tiếc, hắn gặp phải chính là Lục Thăng Kiếm Tông cấp một. Cho nên hắn nhất định sẽ thất bại thôi.
"Phong Hỏa, kim ảnh lưu quang!" Chỉ nghe được Lục Thăng hét lớn một tiếng, hai cây Phong Hỏa lưu tinh chùy theo lệnh vẽ lên không trung một độ cong diễm lệ. Trong khoảnh khắc, trên võ đài như tràn ngập khói lửa, ánh sáng màu vàng kim và màu đỏ lần lượt bùng nổ.
Chỉ nghe ‘phụt’ một tiếng, đệ tử Nguyệt thị kia miệng đã phun máu tươi, bị đánh xuống khỏi võ đài.
"Ha ha! Bạn già Nguyệt Sanh của ta không sao chứ!" Lục Thăng cũng không trông nom đang trong thi đấu, không ngờ cứ như vậy nhảy xuống đài đỡ nam tử bị hắn đánh bại kia. Ngay cả giám khảo trên đài cũng không biết làm sao với Lục Thăng tính tình quá phóng khoáng này.
Lục Thăng kia cũng không tồi! Thiên Tung trong lòng thầm nói.
(Các vị thân môn, thật xin lỗi! Trong chương ngày hôm trước xuất hiện một sai lầm, Mục Nhạc Ca phải gọi phải là Tiểu Thiên chứ không phải Tiểu Diệp! Thật sự xin lỗi! Không ngờ phạm phải loại này sai lầm! Hoan Hoan lần nữa trịnh trọng xin lỗi mọi người!)