Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 47: Xông tháp!



Khi hai người Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn bước vào tháp Thánh môn, cửa lớn tháp Thánh môn lập tức ngăn cách bọn họ với bên ngoài. Thiên Tung nhìn cảnh tượng rộng lớn trước mắt, trong lúc nhất thời trợn mắt há mồm.

Nàng không nghĩ tới tháp Thánh môn được gọi là tháp, nhưng bên trong lại giống như một sơn động thiên nhiên. Thậm chí có chút cảm giác bao la, bát ngát. Hơn nữa cứ cách chừng hai mươi thước sẽ có một viên Dạ Minh Châu cực lớn khảm trong khe đá, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Thiên Tung xa xa nhìn lại, tầng thứ nhất của tháp Thánh môn khiến người ta có cảm giác trầm trồ khen ngợi giống như một mảnh vũ trụ đầy sao, vô biên vô hạn. Vậy mà nhìn từ bên ngoài, Thiên Tung rõ ràng cảm thấy tháp Thánh môn mặc dù lớn nhưng đoán chừng bên trong cũng không lớn đến mức khoa trương như vậy! Đây quả thực là một mô hình Thạch Lâm nhỏ rồi!

Dường như nhận thấy được sự kinh ngạc của Thiên Tung, Tần Mộ Ngôn tức thời nói, "Tháp Thánh môn này có thể nói là bảo vật quý giá nhất của Thánh môn, tương truyền có từ vạn năm trước. Tháp Thánh môn cũng không phải là khóa kín, mà có kết nối với bên ngoài thông qua một mật đạo. Bên trong tháp tỏa ra năng lượng tinh khiết, đối với ma thú trong Ma Thú Sâm Lâm mà nói là một loại hấp dẫn. Bọn chúng sẽ thông qua chém giết lẫn nhau, mà chạy tới chiếm lĩnh địa bàn bên trong tháp. Cho nên, sinh tồn trong tháp Thánh môn cũng không dễ dàng."

Trải qua sự nhắc nhở của Tần Mộ Ngôn, Thiên Tung mới cảm thấy nguyên tố năng lượng bên trong tháp tinh khiết đến cỡ nào! Quả thực là gấp hai mươi lần hơn so với bên ngoài. Mà đây mới chỉ là tầng thứ nhất!

Lúc này, Tần Mộ Ngôn lại chậm rãi nói, "Hàng năm, sau đại hội Thánh môn, tháp Thánh môn sẽ đóng cón đường thông với bên ngoài lại, cho nên, chúng ta nhất định phải nắm chắc thời gian dọn dẹp ma thú. Chỉ có thanh lý sạch sẽ ma thú ở mỗi một tầng, mới có thể yên tâm ở tầng này tu luyện."

"Nói vậy, thực lực của mười người hàng năm tiến vào tháp Thánh môn cũng không phải là không thể đến được tầng cao, mà là do năng lượng bị hao hết trên đường, không thể không đi vòng vèo sao!" Nghe Tần Mộ Ngôn nói như thế, Thiên Tung lập tức phản ứng.

Tần Mộ Ngôn lộ ra một nụ cười tán dương, "Không sai! Hàng năm hợp lực của mười người chúng ta cũng chỉ có thể dọn dẹp hết ma thú ở bốn tầng trước, rồi mới an tâm tu luyện. Ma thú tầng thứ năm không phải chúng ta có thể đối phó! Nghe nói, gần trăm năm nay, đệ tử tiến vào tháp Thánh môn chưa bao giờ vượt qua tầng thứ năm. Cho nên, cái gọi là chín tầng bảo tháp, cũng chỉ có thể cung cấp bốn tầng cho mọi người tu luyện. Về phần những trưởng lão Thánh môn kia muốn định kỳ tiến vào bên trong tu luyện, hẳn là có các loại mật đạo cơ quan gì đó, chẳng qua là, không mở ra cho người ngoài thôi!"

"Hừ! Thánh môn quả thật hào phóng!" Thiên Tung lộ ra một chút cười lạnh, "Bất quá, làm ra làm chơi ra chơi. Tần Mộ Ngôn, huynh có tin hay không, chúng ta nhất định có thể đánh tới tầng thứ chín?"

Tần Mộ Ngôn nghe vậy ngẩn ngơ, ngay sau đó không chút do dự nói, "Chỉ cần là nàng nói ta đều tin! Bất quá, " Tần Mộ Ngôn đột nhiên lộ ra một nụ cười nhạt, "Không phải nói gọi ta Mộ Ngôn sao?"

Chính bản thân Tần Mộ Ngôn cũng không phát hiện, chỉ cần một mình ở cùng một chỗ với Thiên Tung, lạnh lẽo của hắn dường như hóa ngay thành suối nước nóng, trên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ thỉnh thoảng sẽ hé ra một chút mỉm cười.

Mộ Ngôn? Mục Nham? [1] Thiên Tung có cảm giác đầu đầy hắc tuyến, nàng nhìn phải nhìn trái cũng không thể đem hai người kia liên hệ được với nhau. "A. . . . . ." Thiên Tung hơi đắn đo nói, "Huynh cũng biết đó, Mục gia trưởng lão, lão sư của ta cũng gọi là Mục Nham. . . . . ."

[1]: cách đọc của Mộ Ngôn (慕言) và Mục Nham (牧岩) giống nhau, phiên âm đều là [mù yán]

"Được rồi!" Tần Mộ Ngôn nghe Thiên Tung giải thích xong ngược lại cực kỳ hưng phấn, "Vậy nàng gọi ta là Ngôn đi!"

"Ngôn?!" Thiên Tung nghi ngờ đánh giá Tần Mộ Ngôn từ trên xuống dưới một chút, rất hoài nghi hắn có phải cái người lạnh như băng mà mình biết không.

"Cẩn thận! Ma thú đến rồi!" Tần Mộ Ngôn đột nhiên lên tiếng nhắc nhở.

Thiên Tung định thần nhìn lại, Tứ Dực Phong Lang, Thiên Cương Mãnh Hổ, Phi Thiên Thạch Hầu, Lục Vĩ Cực Ngạc, ma thú cấp năm và cấp sáu! Khoa trương nhất chính là, những ma thú này tới không phải là một hai con! Mà là một đám, một đám đấy!

Bất quá, đối với Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn, những ma thú này cũng chỉ như nhi đồng mà thôi. Dù sao bọn họ, một người lúc mười tuổi giết gần nửa số ma thú trong Ngọc Ma Lâm, còn một người khác đã vào tháp Thánh môn vài lần, đối với trận đấu dạng này đã sớm quen việc dễ làm rồi.

"Giết!"

Tần Mộ Ngôn cùng hòa với Thiên Tung đồng thời hét lớn một tiếng, trong chốc lát, Kiếm Khí rời thân thể, hai người cầm kiếm khí trong tay giống như sát thần, xông vào trong đàn ma thú.

Thiên Tung huy động Đoạn Hồn tiên, dưới chân phối hợp Huyễn Ảnh Bộ, ma thú còn chưa tới gần người, đã gặp phải số mạng bị phanh thây. Tần Mộ Ngôn một thanh Phá Thiên Kích cực dài, kiếm chiêu kia uy vũ như gió lướt, mỗi lần vừa vung tay, Phá Thiên Kích cũng chuyển thành Phong Hỏa Luân, đi qua nơi nào giống như thái rau thái dưa, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Tần Mộ Ngôn và Thiên Tung hai người một phiêu dật linh hoạt, khéo léo như Phi Yến, một mạnh mẽ vững vàng, di chuyển như Jaguar. Hai người này phối hợp quả thật không chê vào đâu được. Ma thú cấp năm và cấp sáu còn chưa đủ để hai người phải sử dụng chiêu thức.

Trong lúc nhất thời, mưa máu bay tán loạn. Tiếng hống rung trời!

Chỉ ba canh giờ thôi, hai người đã đem ma thú tầng thứ nhất giải quyết không còn một mống. Mà giải quyết xong ma thú tầng thứ nhất, hai người dường như không có bất kỳ tạm ngừng nào chạy thẳng đến tầng thứ hai.

Ma thú tầng thứ hai hầu hết đều là ma thú cấp bảy, trong đó khó dây dưa nhất chính là Thiết Xỉ Cương Nha Giải. Thiết Xỉ Cương Nha Giải này lực tấn công cũng không đến nỗi dọa người, nhưng lực phòng ngự của nó tuyệt đối mạnh đến biến thái! Hơn nữa cộng thêm bọn nó là ma thú thuộc tính kim, chỉ cần một hàng Thiết Xỉ Cương Nha Giải đứng ở nơi đó, Tần Mộ Ngôn và Thiên Tung chính là nửa bước cũng khó qua.

"Keng! Keng! Keng! Keng!"

Đoạn Hồn tiên và Phá Thiên Kích đánh vào trên người Thiết Xỉ Cương Nha Giải thậm chí không thể lưu lại chút dấu vết nào.

"Tiếp tục như vậy cũng không phải cách, xem ra phải sử dụng chiêu thức rồi!" Tần Mộ Ngôn thấp giọng nói.

Hai người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu.

"Đoạn Hồn! Thánh Quang Vạn Dặm!"

"Phá Thiên! Liệt Thiên Trùy!"

Theo chiêu thức của hai người đồng thời phát ra, kiếm khí của Thiên Tung tỏa ra một luồng hào quang màu vàng kim trực tiếp bao phủ Thiết Xỉ Cương Nha Giải, trong lúc nhất thời, cảm giác nóng rực mạnh mẽ và đau đớn khiến cho Thiết Xỉ Cương Nha Giải phát ra từng tiếng rống giận. Đang lúc Thánh Quang Vạn Dặm bao phủ Thiết Xỉ Cương Nha Giải, Liệt Thiên Trùy vừa vặn xông tới. Cột lửa màu đỏ tập hợp tám luồng năng lượng, trực tiếp đánh vào phần bụng của Thiết Xỉ Cương Nha Giải. Liệt Thiên Trùy, nghe qua tên đã hiểu ý nghĩa. Quả nhiên chiêu thức như tên, bá đạo vô cùng, một hàng Thiết Xỉ Cương Nha Giải dưới sự tấn công liên hoàn của chiêu thức, chỉ nghe tám tiếng nổ vang, hàng Thiết Xỉ Cương Nha Giải đến hài cốt cũng không còn. Ma thú chung quanh cũng cùng nhau mất mạng.

Chỉ trong thời gian một ngày, hai người Tần Mộ Ngôn và Thiên Tung đã giải quyết xong hai tầng. Loại chiến tích này quả thật nghe rợn cả người! Nếu để cho trưởng lão bên ngoài biết được, đoán chừng mắt cũng muốn rơi ra luôn! Điều này cũng khó trách, chuyến đi tháp Thánh môn lần này, thực lực của Tần Mộ Ngôn tăng lên nhiều, hơn nữa Thiên Tung có thể không chút kiêng kỵ nào biểu diễn thực lực của mình, thật là chiến tích muốn không hiển hách cũng không được!

Cái gọi là trong tháp không ngày tháng, hai người bọn họ cũng không biết bây giờ là ban ngày hay buổi tối, nhưng hai người bọn họ trải qua thời gian chiến đấu dài cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

"Tiểu Thiên, chúng ta ở tầng thứ hai này nghỉ ngơi tu luyện một chút rồi lại tiến lên tầng tiếp theo chứ!" Tần Mộ Ngôn đề nghị.

"Độ dày nguyên tố nơi này cũng gấp hơn hai mươi lần so với bên ngoài, ta và huynh hiện giờ cũng là trình độ Kiếm Tông, chỉ có đến tầng cao hơn mới có thể đột phá không phải sao? Nếu muốn tu luyện, vậy cũng phải đến tầng thứ ba tiến hành tu luyện mới được!"

"Nhưng chúng ta bây giờ đã không có dư thừa năng lượng đi dọn dẹp ma thú tầng thứ ba rồi." Tần Mộ Ngôn có chút không hiểu.

"Ta hỏi huynh, ma thú cao cấp có phải sẽ áp chế được ma thú cấp thấp không?" Thiên Tung không trả lời nghi ngờ của Tần Mộ Ngôn mà lên tiếng hỏi ngược lại.

"Dĩ nhiên! Chẳng lẽ. . . . . ." Tần Mộ Ngôn nghe vậy cả kinh, "Nàng có ma thú cao cấp thuần hóa?"

"À. . . . . ." Thiên Tung nghe vậy thì xấu hổ, đó có thể coi là thuần hóa sao? Chỉ bất quá vận may của mình tốt, gặp phải con hồ ly thối háo sắc tham ăn mà thôi. "Tiểu Hồ, ra đi!"

Theo lời Thiên Tung gọi, chỉ thấy Ám Ma Huyễn trên tay Thiên Tung chợt lóe, một con cửu vĩ hồ ly toàn thân màu bạc lập tức xuất hiện trước mặt Thiên Tung và Tần Mộ Ngôn.

"Này. . . . . . Đây là. . . . . . Cửu vĩ tuyết hồ!! Dị thú!" Dù Tần Mộ Ngôn luôn lạnh lùng điềm tĩnh cũng khó tránh khỏi bị kinh sợ gần chết!

Cửu vĩ tuyết hồ vừa ra tới, để ý cũng không để ý Tần Mộ Ngôn kinh ngạc, mà là lập tức bổ nhào vào Thiên Tung. Thật lâu không được ngửi mùi thơm cơ thể của chủ nhân rồi, nó thật là nằm mộng cũng muốn nhớ!

Nhưng, nó dường như bỏ quên một sự thật nghiêm trọng, chính là mấy ngày nay nó lớn nhanh cực kỳ, đã sớm không phải là vật cưng đầu mèo nữa! Nó hiện giờ như một con sói đực trưởng thành, một đôi mắt màu băng lam càng trở nên thâm thúy, trên người là lớp lông màu bạc ánh vầng sáng màu vàng, còn có chín cái đuôi to tráng kiện mạnh mẽ mềm như nhung, thực sự càng ngày càng ra dáng dị thú rồi!

"Cẩn thận!" Tần Mộ Ngôn không biết tại sao cửu vĩ tuyết hồ này vừa ra tới ngược lại đã muốn ‘tấn công’ Thiên Tung, thế nhưng hắn cũng không kịp kinh ngạc nữa, cầm Phá Thiên kích muốn xông lên.

"Đừng tới đây!" Tiếng kêu của Thiên Tung cuối cùng vẫn chậm một bước, chỉ thấy cửu vĩ tuyết hồ nhận thấy được ý đồ của Tần Mộ Ngôn, nhẹ nhàng xoay người lại, hết sức ‘ưu nhã’ phun một luồng khí lạnh. Nhưng hành động này đối với Tần Mộ Ngôn đã hao hết kiếm khí không thể nghi ngờ chính là tai họa!

Cửu vĩ tuyết hồ nhìn Tần Mộ Ngôn bị nó đông lạnh đến không thể cử động, dường như hết sức hài lòng, tiếp tục xoay người lại hoàn thành ‘cái ôm của sói’. Thiên Tung cuối cùng không chịu nổi nhiệt tình của Tiểu Hồ, trực tiếp bị Tiểu Hồ đè ở phía dưới, cũng trở thành tấm đệm thịt miễn phí một lúc!

Thiên Tung nhìn Tiểu Hồ nương nhờ trong ngực nàng không chịu lui ra, còn Tần Mộ Ngôn thì bị đông cứng không thể cử động nhưng đôi mắt thiếu chút nữa phun ra lửa, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, vuốt ve đầu Tiểu Hồ nói: "Ai! Ngươi thật đúng là tinh nghịch, xem ra nên gọi ngươi là Đại Hồ rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.