Trải qua gần ba ngày ngưng khí, Diệp Thiên Tung phát hiện nguyên tố bóng tối đã tràn đầy trong cơ thể mình rồi. Nhờ có năng lượng của huyết phách mà ngay cả nguyên tố ánh sáng cũng hấp thụ được gấp đôi.
Ba ngày tu luyện không ngừng không nghỉ cũng không hề làm cho Diệp Thiên Tung có chút cảm giác mệt mỏi nào, ngược lại cả người từ trên xuống dưới tràn đầy năng lượng. Tuy rằng, thân thể của nàng đã thay da đổi thịt, linh khí tràn đầy, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Hiện giờ, nàng đã hưởng qua vị ngon ngọt của huyết phách, dĩ nhiên sẽ không do dự hái một đóa huyết phách bắt đầu ăn, như tùy ý thưởng thức đồ ăn ở một quán ven đường. Nếu để cho người tu luyện trên đại lục nhìn thấy, thế nào cũng phải tức hộc máu, không thể không bỏ mình.
Ăn hết hai gốc cây huyết phách, Diệp Thiên Tung mới lại tiến vào trạng thái tu luyện. Lần này, đã không còn cảm giác đau đớn như khoan tim liệt phổi như lần đầu ăn huyết phách nữa. Năng lượng của huyết phách chậm rãi lan ra khắp mạch máu toàn thân. Ba ngày trước, cơ thể nàng đã được đả thông kinh mạch, không nói đến nàng thân là người của Ám Ma Tộc có thiên phú tu luyện khủng bố, chỉ bằng việc nàng còn nhỏ như thế mà toàn bộ huyết mạch đã được khai hỏa, có thể nói tương lai sau này của nàng...
Đột nhiên, Diệp Thiên Tung cảm thấy năng lượng của huyết phách cấp tốc di chuyển với một tốc độ điên cuồng hòa nhập vào bên trong luồng khí màu đen, giữa luồng khí xoáy mơ hồ xuất hiện một tinh thể như pha lê đen, nở rộ chói mắt.
Lúc này, Diệp Thiên Tung cảm thấy phía sau mình như có cái gì đó đang hình thành, cảm giác cơ thể mình từ một hợp chất đơn giản biến thành phức tạp, làm nàng sinh ra một loại cảm giác thân thiết không hiểu nổi. Nàng biết nhất định đó là kiếm khí thuộc về mình. Nàng vội vàng tập trung tinh thần, tăng tốc độ xoay tròn của luồng khí. Tinh thể màu đen kia theo năng lượng tràn đầy, dĩ nhiên thành hình. Lực lượng bóng tối khiến người ta cực kỳ sợ hãi theo luồng khí đen xoáy tụ tràn ra, tinh thể màu đen giờ đã to như một quả trứng lớn.
Theo tinh thể xoay tròn, nguyên tố bóng tối xung quanh liên tục không ngừng bị hút vào trong đó. Trạng thái này giằng co suốt một tháng!
Một tháng sau, sơn cốc vốn yên tĩnh không tiếng động đột nhiên phát ra một tiếng nổ cực lớn, theo tiếng nổ này, tinh thể tu luyện trong vòng một tháng kia hóa thành những mảnh nhỏ. Một bóng dáng trắng như ngọc xuất hiện.
Quần áo trên người Diệp Thiên Tung lúc này đã bị sức mạnh của vụ nổ kia hóa thành tro tàn, làn da phấn nộn trong suốt lộ ra ngoài không khí, tỏa ra ánh sáng mê người. Khuôn mặt trước kia vốn đã đẹp tuyệt trần nay lại tăng thêm chút yêu dị mê hoặc. Nhưng điều làm người ta kinh ngạc nhất là bốn cánh chim màu đen dài chừng bảy thước mở rộng về bốn phía phía sau thân thể nàng. Cánh chim được tạo thành từ những chiếc lông vũ sắc bén như dao, năng lượng bóng tối tỏa ra từ đôi cánh khiến lòng người kinh hãi. Bốn cánh chim này dĩ nhiên chính là kiếm khí của Diệp Thiên Tung! Quả thực trước giờ chưa từng có!
Chính Diệp Thiên Tung cũng bị chấn động không thôi! Nàng từng nghe nói qua kiếm khí có kiếm, đao, côn, tiên, đương nhiên cũng có một ít rất đặc biệt, tỷ như Thiết Cốt phiến của thiếu niên tuấn tú kia. Nhưng còn cánh chim?! Thứ này quá kinh động rồi! Đương nhiên, kiếm khí đều căn cứ vào tâm tính của người tu luyện mà hình thành khác nhau. Cánh chim màu đen thật ra cực kỳ phù hợp với Diệp Thiên Tung mang vẻ lạnh lùng cao ngạo phi thường.
Diệp Thiên Tung dùng thần thức khống chế cánh chim, giương cánh mà bay lên không, càng bay càng cao, thẳng một đường bay ra khỏi sơn cốc, bay đến một đám mây mù. Giờ phút này, ánh sáng mặt trời vừa vặn chiếu trên người Thiên Tung. Cả người nàng như mặc vào bộ quần áo bảy màu, hơn nữa cánh chim xinh đẹp kia khiến nàng giống như ám dạ thiên sứ, sáng tối đan xen, trắng đen lẫn lộn. Loại mỹ lệ chấn động lòng người này khiến cả đất trời cũng phải ảm đạm thất sắc.
Nhưng năng lực của Diệp Thiên Tung lúc này còn chưa đủ để duy trì sử dụng kiếm khí trong thời gian dài, chỉ dừng lại được vài giây, Diệp Thiên Tung đã rất nhanh rơi xuống. Có điều cảnh tượng hoa mỹ trong chớp mắt này đã rơi vào tầm mắt một thiếu niên đang ẩn nấp trong rừng cây. Thẳng đến khi Diệp Thiên Tung ngã vào mây mù biến mất không chút dấu tích, thiếu niên kia vẫn đứng yên ở đó, thật lâu không thể tự thoát ra được.
Sau khi Diệp Thiên Tung ngã xuống, nàng vội vàng hái hai gốc cây huyết phách nuốt xuống, nhanh chóng bổ sung năng lượng tiêu hao. Năng lượng một lần nữa lại tràn đầy, nàng lập tức dùng thần thức thăm dò vào Ám Ma Huyễn, lấy Tru Thần quyết ra. Nếu nàng đã ngưng khí thành binh, dĩ nhiên có thể bắt đầu tu luyện Tru Thần quyết rồi.
Tru Thần quyết là sách quý của Ám Ma Tộc, cũng lấy nguyên tố bóng tối làm cơ sở. Ở Đại lục Thần Ma này, trong giới tu luyện ngoài tu luyện kiếm khí, quan trọng hơn vẫn là kiếm quyết. Nó giống như một loại công pháp, dùng để tu luyện bản thân, đồng thời, cũng có thể phụ trợ cho việc tu luyện kiếm khí.
Nàng không biết Tru Thần quyết là cấp bậc gì, nhưng cái tên của nó kiêu ngạo tới cực điểm như thế, chắc cũng không kém Thánh Kiếm quyết đâu.
Diệp Thiên Tung đang muốn bắt đầu tu luyện, đột nhiên, có tiếng kêu làm chấn động cả trời đất truyền tới, từng tiếng như hổ gầm, như ngựa hí đan xen vào nhau. Trong âm thanh kia kèm theo năng lượng rất lớn, khiến người ta vô cùng kinh hãi.
Diệp Thiên Tung ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong sơn cốc đột nhiên xuất hiện hai con ma thú. Trong đó có một con hổ răng kiếm lông màu bạc, thân hình to lớn khổng lồ che lấp nửa sơn cốc. Đôi cánh màu bạc lấp lánh tràn đầy khí phách, nó giống như trời sinh khí vương giả, khiến cho muông thú phải thần phục.
Nửa còn lại của sơn cốc bị che khuất bởi một ma thú khác, đó là một con ngựa đỏ rực như lửa, trên đầu có một cái sừng đỏ như máu, giống như từ máu tươi đúc thành. Quanh người nó như có ngọn lửa thiêu đốt, xinh đẹp phi thường.
Giờ phút này, hai ma thú đang giương cung bạt kiếm, trận huyết chiến hết sức căng thẳng!