Thiên Tướng Tận Trung

Quyển 2 - Chương 40



Phàm Khu dựa theo thông báo mà tìm tới nơi. Trong lòng hắn có phần thấp thỏm, vốn là một kẻ lưu hương, hắn cũng chỉ muốn có ăn.

Hắn tiến lên, hướng về phía hơn mười người trước mặt.

Một người với thân hình cường tráng, mặt lấm tấm râu nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như dao, Phàm Khu lập tức cảm thấy cả người phát lạnh. Hắn tuy là một người thanh niên 18 tuổi, nhưng trải đời chưa nhiều, sức chiến đấu thực sự rất kém. Hắn có thể lưu lạc tới đây phần lớn cũng là nhờ vận may. Hắn khẩn trương nuốt nước miếng, toàn thân người lấm tấm râu này tỏa ra khí tức cuồng bạo khiến trong lòng hắn nảy sinh ý sợ.

“Ta...Ta là Phàm Khu... Mới... Mới vừa nghe được thông báo, nói là...”

Nghe Phàm Khu lập cà lập cập cả nửa ngày không nói rõ được ý mình, tên lấm tấm râu thực sự không kiên nhẫn nổi, ngắt lời:

“Đúng rồi! Đúng là đây, không tìm sai.”

Nói xong, hắn dùng một tay nhấc Phàm Khu lên như nhấc một con gà, kéo Phàm Khu ném về phía chín tên kia.

Phàm Khu sợ tới mức nhắm nghiền đôi mắt, cả người run lên bần bật. Tên lấm tấm râu cũng bực tức vô cùng, chẳng biết là ý của ai nữa, không ngờ lại muốn hắn đi tiếp đón đám trẻ con này. Cả lũ ai nấy nhát như chuột, thấy hắn là run như cầy sấy.

“Lại tới một người.”

Chín người phía sau nhìn thấy Phàm Khu bị ném về bên này thì cười lên ha hả.

Phàm Khu sợ hãi nuốt nước miếng một cái. Nếu không vì cái ăn, hắn thật sự không muốn dính líu tới đám người này.

“Ừm, tốp này đã có chín người rồi. Thêm hắn nữa là vừa đủ đi.” – Một người trong số họ thỏa mãn nói.

Nhiệm vụ lần này bọn hắn hoàn thành vượt mức. Căn cứ theo yêu cầu của thủ lĩnh, bọn họ tìm được thêm hai người am hiểu xây dựng, thêm tám người thanh niên nữa, bất cứ ai cũng không chống cự nổi mê hoặc mỗi tháng 100 kí lương thực.

“Mười người rồi, cũng không sai lệch lắm. Thế nào? Kết thúc công việc chứ?” – Gã lấm tấm râu có phần nôn nóng quay lại hỏi.

“Không được. Tuy vượt chỉ tiêu nhưng sợ không thể bằng các tiểu đội khác.”

Gã lấm tấm râu nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Chúng ta dùng lương thực mời chào bọn họ, giống như mua bán, là hai bên vừa ý thì mới giao dịch được. Hiển nhiên có lẽ cuộc sống của những người có lại không tồi, cho nên họ không muốn gia nhập.” – Người kia trả lời.

“Chúng ta cứ vậy mà về sao?” – Gã lấm tấm râu không cam lòng, hắn không muốn cứ mãi bị xếp cuối.

Người kia ra vẻ buông tay, nói: “Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ đe dọa họ, hay là bắt trói họ để họ gia nhập với chúng ta?”

“Bắt trói đem về” – Đôi mắt của gã lấm tấm râu sáng ngời, hưng phấn vỗ tay: “Ý này rất hay. Sao ta lại không nghĩ tới chứ?”

Người kia vốn nhàm chán, nghe thấy vậy cũng lập tức vui mừng, ra sức gật đầu: “Không sai, không sai. Bắt trói tất cả đem về. Càng nhiều càng tốt!”

Những người khác cười to, trừ một gã đầu tổ quạ.

Gã đầu tổ quạ sợ hãi đến biến sắc: “Không được, không được. Hành động mấy ngày nay của chúng ta không khiến cho triều đình và các sơn trại khác chú ý đã là may mắn lắm rồi. Nếu chúng ta bắt trói người thì nhất định sẽ làm quan lại địa phương kinh động, khi đó thì phiền phức to!”

“Sợ cái chim!” – Gã lấm tấm râu bĩu môi, xem thường nói.

Gã đầu tổ quạ vội vàng nhìn về phía những người khác với hi vọng có ai đó sẽ cùng ý kiến với hắn. Song tất cả các khuôn mặt còn lại cũng chỉ là một vẻ nóng lòng muốn thử bắt trói đem về.

Gã đầu tổ quạ cảm thấy đầu mình như “ong” lên.

Toàn bộ chín người đều đồng ý với hành động bắt cóc, từ khi đề nghị tới khi thông qua không quá chục cái hơi thở. Có thể bày ra hành động bắt cóc với quy mô như vậy ngay dưới mắt của quan tri huyện địa phương, chỉ nghĩ thôi cũng khiến mọi người ở đây, ngoại trừ gã đầu tổ quạ cảm thấy máu sôi lên.

Khi đã quyết định, đám người nhanh chóng định ra phương án. Có thể không ra ngô ra khoai, nhưng ít nhất có phương án thì họ mới tự tin hơn, vả lại bọn họ là cường đạo, dáng dấp côn đồ chuyên nghiệp đã thấm vào máu từ lâu.

Gã đầu tổ quạ ở bên cạnh nghe vậy mà sắc mặt trắng bệch, hắn thầm nhủ sau này phải nhất định tránh xa lũ điên này một chút.

Ngươi một lời, ta một câu, một kế hoạch đơn giản nhanh chóng hình thành.

...

Thỉnh thoảng những tiếng quát mắng vang lên không dứt bên tai, khiến Phàm Khu kinh ngạc là những tên cường đạo xung quanh không phát ra một tiếng động nào, không ngừng điểu chỉnh vị trí của bản thân.

Không biết vì sao đám cường đạo này luôn giữ vẻ nghiêm nghị cùng trầm mặc khiến Phàm Khu cảm thụ được một sức mạnh không tên.

Hắn không khỏi quan sát càng thêm tỉ mỉ.

Đội ngũ trước mặt hoàn toàn khác với bất cứ đội ngũ nào hắn từng gặp trước đây. Hơn một trăm người bước đi, đội ngũ nghiêm chỉnh như được đo bằng thước. Những đội ngũ tinh nhuệ hắn từng gặp trước kia so với đám người này chẳng khác nào một đám loạn quân.

Xa xa, thi thoảng lại thấy từng tốp ba đến năm người đi tới đi lui tuần tra, hẳn là cảnh giới.

Càng xem hắn càng kinh hãi, thực lực đội ngũ này biểu hiện ra lại vượt qua cực hạn mà hắn có thể tưởng tượng.

Thần kinh của Nguyễn Dư căng thẳng, hắn đang đảm nhiệm người chỉ huy cho một trăm con người này. Dù trước đó từng chỉ huy bốn trăm cung thủ, nhưng dù gì cũng có một phần là do hắn có kinh nghiệm chỉ huy cung thủ.

Nhiệm vụ đại nhân cấp cho hắn chính là vừa cướp vừa rèn luyện. Ở hắn xem ra, nhiệm vụ này không mấy phức tạp, cướp không nhất thiết là cướp của đội ngũ lớn, rèn luyện cũng không nhất thiết là phải đánh với đội ngũ tinh nhuệ, lúc nghe nhiệm vụ này, hắn đã thở phào nhẹ nhõm. Song khi biết được mục tiêu, sắc mặt của hắn không tự chủ được mà biến đổi.

Đội ngũ của hắn chỉ có 100 người, đội ngũ của địch có hơn 200 người.

Thế nên đây là một nhiệm vụ, cũng là một khảo nghiệm. Khảo nghiệm xem rốt cuộc hắn có năng lực đảm nhiệm chức vụ chỉ huy hay không.

“Bẩm chỉ huy, quân địch còn cách chúng ta hai dặm.” – Một tên lính vội vàng báo cáo.

“Tất cả vào vị trí.” – Hắn thét lên.

...

Thấy đám thuộc hạ ngày càng hiện ra vẻ thành thạo, Nguyễn Dư cũng không khỏi cảm khái, quả nhiên thực chiến có thể rèn luyện người. Mấy ngày nay tiến bộ của bọn họ thậm chí vượt qua việc huấn luyện thường ngày.

Từng điểm sáng đỏ lớn dần trong màn đêm.

Khi nhìn thấy mục tiêu với đèn đuốc sáng choang, co ngươi của Nguyễn Dư co lại, tới rồi!

Thần sắc Nguyễn Dư lạnh lùng nghiêm nghị, nhếch môi lên. Số lượng địch nhân vào khoảng hai trăm người, đằng đằng sát khí trực tiếp hướng bọn họ nhào tới. Sống lưng Nguyễn Dư thẳng tắp, giống như một cây giáo sắc bén thẳng tắp, lẳng lặng mà phiêu phù trong gió, bên tai truyền đến những tiếng rít gào của đám cấp dưới.

“Tất cả tập trung tinh thần! Chú ý vị trí bản thân!”

“Phía trước các ngươi chính là một đám bỏ đi! Giết chết bọn chúng! Giết hết!”

“Ngu thế nào cũng không cần nghĩ, ta đi hướng nào thì đi theo hướng đó! Người nào tụt lại phía sau thì hãy chờ xem ta thu thập hắn như nào!”

“Dựa theo huấn luyện bình thường của các ngươi đi tới!”

...

Vài tên cấp dưới nằm trực tiếp dưới sự chỉ huy của Nguyễn Dư đang tiến hàng động viên trước khi chiến đấu, thủ hạ đa số là một đám gà mờ, mặc dù đã được nâng cao thực lực của cá nhân, nhưng trong chiến đấu thì nhân tố quyết định thắng lợi chính là hệ thống chiến thuật.

Hoặc thô lỗ, hoặc ngưng trọng, hoặc thoải mái động viên rơi vào trong tai Nguyễn Dư khiến hắn không tự chủ được mà nóng lên, hắn không chú ý tới mắt mình bất chợt xuất hiện nhiều tia máu.

Thực sự làm máu huyết sôi trào a!

Nhìn vào đối phương đang ngày càng gần, một lần nữa Nguyễn Dư vung tay phải lên, tất cả các tạp âm đều biến mất. Một trăm tên lính lặng ngắt như tờ, cả đội ngũ giống như một cây cung áp súc đến cực hạn, tinh thần mỗi người đều căng tới cực điểm. Nhất là đám lính trẻ ở tiền phương, tinh thần của bọn họ cô đọng, khí thế không ngừng dâng lên, chân giống như bị đóng đinh, cứng rắn đứng tại chỗ.

Phàm Khu không tự chủ được mà nín thở, trong đầu hắn rỗng tuếch.

Hắn chưa từng trải quả chiến đấu chấn động như thế này, khoảng yên lặng trầm mặc này giống như một sợi dây thừng vô hình đang từng chút một thít chặt vào cổ hắn, cổ họng bị chặn đứng, hít thở có chút không thông.

Nguyễn Dư lạnh lùng nhìn chăm chút vào phạm vi tiến quân của địch, tay phải vung lên chém xuống.

“Giết!”

“Ba!”

Không khí giống như bùng nổ, tay cầm cung của bốn mươi tên cung thủ ở phía ở hậu phương giống như mất đi ước thúc, chợt thả lỏng, mũi tên xé gió tạo ra âm thanh mãnh liệt bùng nổ trong không khí!

Bốn mươi mũi tên như đột nhiên biến mất trong không trung.

“Rầm rập!”

Âm thanh chỉnh tề như một vang lên.

Ba mươi tên trường thương binh ở tiền phương lao tới như vũ bão.

“Đùng...”

Ba mươi tên thuẫn binh lập tức nối tiếp trường thương binh.

Trận hình chiến đấu số 5, chiến thuật số 2!

Đầu tiên dùng cung thủ đánh bất ngờ tạo thương tổn lớn cho quân địch, cũng như hấp dẫn sự chú ý của địch về hướng này. Tất cả mũi tên nhắm thẳng vào trung tâm trận hình địch với mục đích tạo rối loạn.

Tiếp theo, cung thủ không ngừng bắn tên yểm trợ cho trường thương binh tiến tới đánh cận chiến.

Những mũi tên bay đi không chỉ cần chuẩn xác và có uy lực đầy đủ, mà còn cần tạo ra âm vang làm nhiễu sự phán đoán của quân địch.

Cùng lúc này đây, thuẫn binh từ vị trí trước mặt cung thủ cũng lao lên. Thứ nhất, xuyên thẳng qua trận hình địch, nhất định không cho địch có thời gian phản ứng và tập trung điều chỉnh lại trận hình.

Dưới sự yểm trợ của cung thủ, trường thương binh như một con dao nhọn đâm thẳng vào lòng địch, quyết chí xuyên thủng trận tuyến địch vừa gây dựng trong bàng hoàng.

Mưa máu đầy trời!

Trong trận của địch nhân xuất hiện một vết cắt thật sâu, những nơi trường thương binh đi qua binh lính của địch hoặc bị đứt tay đứt chân, hoặc bị chặt làm đôi! Bẻ gãy nghiền nát, trong nháy mắt xuyên thủng trận địa địch.

Khoé mắt thủ lĩnh quân địch như muốn toát ra: “Quấn lấy bọn họ! Bọn họ chủ lực...”

Đang nói được một nửa thì tiếng mũi tên xé gió trong đêm của mũi tên từ cánh phải đột nhiên lại vang lên.

Yểm trợ đúng thời điểm!

“Phốc... Phốc... Phốc!”

Liên tiếp những âm thanh xương cốt bị xuyên thủng khiến người sợ hãi, những mũi tên có đầu bằng thép ngụi không gì không đâm thủng, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Cung thủ tiếp tục yểm trợ, trường thương binh đột tiến, thuẫn binh lao lên theo con đường trường thương binh đã mở.

“Đùng... Đùng...”

Quân địch định bao vây trường thương binh vào giữa trở thành vô nghĩa. Những tên lính vừa xông ra thì ngay lập tức bị thuẫn binh đẩy văng.

Nguyễn Dư nhanh chóng ra lệnh, uy lực của trận hình chiến đấu số 5, chiến thuật số 2 phát huy ra hết! Quân địch mất hết nhuệ khí, sĩ khí hạ thấp tới tột cùng, chiến ý không còn. Kế tiếp, điều hắn muốn làm chính là một kích sau cùng.

“Xông thẳng về phía tướng địch!” – Nguyễn Dư rống lên.

Tâm chí đã sớm hoảng loạn, thấy trường thương binh và thuẫn binh ép tới, cùng với làn mưa tên, quân địch không khỏi kinh hoảng, trong nháy mắt, trận hình ầm ầm bị phá, phân tán mà chạy!

Đến lúc này, Nguyễn Dư mới thả lỏng thân thể, đại cục đã định.

Chiến thuật số 2 của trận hình chiến đấu số 5 sắc bén vô cùng, nhưng không phải không có nhược điểm. Nhược điểm lớn nhất của nó là không thể liên tục, nếu như địch nhân chống đỡ được sự xuyên thủng của trường thương binh, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Trường thương binh bị chặn, thuẫn binh không thể tiến lên, vì thế thuẫn binh chỉ có thể dừng lại giữa chừng. Lúc này cung thủ lại mang tính yểm trợ lại xuất hiện xác suất bắn nhầm quân mình.

Nguyễn Dư thở phào nhẹ nhõm, trận chiến này so với hắn tưởng tượng còn thuận lợi hơn rất nhiều. Lúc này hồi hộp qua đi, chỉ thấy đội trưởng của ba tiểu đội dẫn người xông về những nơi nào có nhiều người, bọn họ sẽ giống như cá mập thấy máu tanh, đỏ mắt chém giết.

Địch nhân thấy thế, không dám chần chờ, xoay người chạy trối chết.

Nguyễn Dư vội vàng hạ lệnh ngừng đuổi, nhiệm vụ của bọn họ là cướp bóc cùng rèn luyện chứ không phải đuổi giết tất cả quân địch.

Rất nhanh, tất cả quân địch đều chạy hết sạch, Nguyễn Dư hạ lệnh cho một ít binh lính đi thu nhặt chiến lợi phẩm, còn lại thì tu chỉnh đội ngũ. Đám lính mới trải qua một tràng chiến đấu, trên mặt vẫn còn vẻ hưng phấn nhưng bọn họ vẫn cẩn thận hoàn thành mệnh lệnh.

Các tiểu đội trưởng cũng thở dài một hơi. Chiến đấu như vậy đối với bọn họ chỉ là một bữa ăn sáng nhưng quân lính là người mới nên bọn họ cảm thấy lo lắng rất nhiều. Nhưng nhìn chung không có vấn đề gì lớn, những vấn đề bộc lộ ra trong chiến đấu cũng không hề ít.

Có 5 – 7 cung thủ khi bắt tên thì kém hơn rất nhiều so với lúc bình thường huấn luyện, thường thường bắn chệch đi, hoặc là tạo ra âm thanh không đủ, hoặc là tính xuyên thủng kém, như vậy rất khó yểm trợ cho trường thương binh.

Trường thương binh cũng bộc lộ điểm yếu là thiếu sắc bén. Nếu như không đủ sắc bén để có thể xuyên thủng đội hình địch, bị trì trệ trong đội hình của đối phương, trong nháy mắt địch nhân sẽ đem bọn họ chém thành từng mảnh nhỏ, trong lòng những gã tiểu đội trưởng trường thương binh vẫn còn vì vậy mà sợ hãi.

Nguyễn Dư không có nhúng tay vào việc các tiểu đội trưởng giáo huấn những tên lính phạm sai lầm, hắn lặng yên quan sát xung quanh. Sợ nhất là vừa đánh xong thì gặp phải một đội quân khác tình cờ đi qua, hoặc vốn là một nhóm ngư ông.

Một lát sau, hơn chục tên lính thu nhặt chiến lợi phẩm hoàn thành công việc, những chiến lợi phẩm này được kéo theo sau, sau khi trở về nộp lên cho thủ lĩnh thì chăc chắn sẽ được luận công ban thưởng.

Phàm Khu trợn mắt há mồm, chiến đấu kết thúc cực nhanh, hắn không thể tưởng tượng ra được. Khi hắn nghe thấy những tiểu đội trưởng quát mắng thủ hạ thì hắn có chút không thể tin được, cái này còn chưa đủ sao? Chiến đấu lưu loát dứt khoát như thế, cấp dưới lợi hại như vậy, còn muốn quát mắng sao?

Hắn không am hiểu chiến đấu nhưng điều đó không có nghĩa là hắn mù. Một đội ngũ có trình độ như thế nào, hắn có thể nhìn ra được. Lúc này hắn nhìn lại, đây chính là đội ngũ lợi nhất hắn từng gặp qua, vừa xa lạ lại vừa đặc biệt, chưa từng biết đến.

Bọn họ thật quá nghiêm khắc! Phàm Khu có chút không thể lý giải.

Trận thắng này làm cho sĩ khí của đám lính mới tăng lên rất nhiều, bọn họ rất mong đợi được đi tới địa phương tiếp theo. Ở giới cường đạo, vũ lực mạnh mới có thể đảm bảo sinh tồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.