Trong khi Hoa Thiên
Tuyết bị vây hãm trong không gian kì lạ, ở kinh thành lại là một mảnh gà bay chó sủa. Bạch Tử Họa vừa đem theo Bạch Bạch đến kinh thành liền cảm thấy không khí ở đây khá kì quái, đã vậy còn có yêu quái xuất hiện rất
nhiều, trên đường cứ luôn có một đám lại một đám người đến lục soát nhà
dân, trên bảng thông cáo lại đăng tin tìm người, mà những nhóm này đều
tìm cùng một người - chính là tiểu đồ nhi nhà hắn.
Bạch Tử Họa
được tin Hoa Thiên Tuyết mất tích liền lần theo dấu vết khí tức của Sát
Thiên Mạch mà hắn cảm nhận được, đi đến khách điếm nơi Hoa Thiên Tuyết
đã từng ở trọ.
Sát Thiên Mạch thấy Bạch Tử Họa, cũng không có
chút ngoài ý muốn nào, ngược lại lần đầu tiên cảm thấy tên này khá
thuận mắt, ít nhất nếu có tên này thì tung tích tiểu nha đầu sẽ dễ tìm
ra hơn. Vì vậy không như những lần khác thấy người là châm chọc mà là
vui vẻ thân thiện nở một nụ cười vô cùng có lực sát thương với Bạch Tử
Họa. Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn yêu nghiệt ngồi trên giường kia, mở
miệng đi thẳng vào vấn đề: - Đồ nhi của ta đâu?
Ánh mắt Sát
Thiên Mạch lộ ra lo lắng, nhưng e ngại tên này biết mối quan hệ của mình và tiểu nha đầu, sẽ làm khó nàng, khóe môi vẫn mỉm cười: - Tôn thượng
nếu như muốn nhanh chóng gặp gỡ đồ nhi của mình thì nên bỏ ra chút sức
đi chứ?
Bạch Tử Họa chỉ là lười để ý chuyện hồng trần chứ không
phải là không biết, cho nên làm sao không hiểu chứ, vì vậy một câu vạch
trần tâm tư của Sát Thiên Mạch: - Bớt nói vô nghĩa, ngươi và đồ nhi của ta có quan hệ liền là việc của các ngươi, ta sẽ không nhúng tay. - Mà
chỉ sợ dù hắn có nhúng tay thì nàng cũng sẽ không thuận theo, mà
hắn...mắc mớ gì lại dại dột đắc tội nàng chứ?
Sát Thiên Mạch nghe vậy mím môi: - Tiểu nha đầu mất tích mấy hôm trước, hiện tại ta vẫn chưa tìm thấy tung tích gì của nàng...
Bạch Tử Họa tim khẽ nhói đau, im lặng nghe Sát Thiên Mạch kể lại tất cả....
Trong không gian tối tăm, Hoa Thiên Tuyết ngẩn người nhìn những hình ảnh đang không ngừng lướt nhanh qua tầm mắt. Từng người, từng cử chỉ, từng thanh âm, từng biểu hiện...như xa lại mà cũng thực thân thuộc, thân thuộc đến mức không chỉ một lần nàng hoài nghi bản thân đã từng sống với những
người này.
Bắt đầu không biết từ lúc nào, hình như mới hôm qua,
mà hình như cũng rất lâu rồi, những hình ảnh này bỗng dưng xuất hiện,
ban đầu là những cảnh rời rạc không rõ nội dung, tiếp theo là một đợt
các cảnh thiên nhiên thay đổi, giống như cảnh đại lục sơ khai đến hiện
tại vậy, sau đó lại xuất hiện rất nhiều người, rất nhiều cảnh....
Trí nhớ từ từ ào tới làm đầu Hoa Thiên Tuyết đau vô cùng, nhưng không hiểu
sao ánh mắt vẫn không dời ra khỏi những hình ảnh đó được.
Trước
mặt là cảnh đôi tỷ muội một thân huyết y một thân hồng trang, một đầu
ngân phát một đầu hắc sắc, vui vui vẻ vẻ ôm nhau nói chuyện. Nữ tử ngân
phát dường như rất lạnh, chỉ khi nhìn thấy nữ tử hắc sắc ánh mắt mới dịu xuống.
Nhìn ánh mắt kia, bỗng dưng Hoa Thiên Tuyết có cảm giác
thở xong được, không khí cứ nghèn nghẹn trong cổ, hốc mắt đỏ lên, cuối
cùng ngoài việc nhìn hình ảnh phía trước thay đổi thì không làm được gì
cả.
Hình ảnh lướt qua, lần này vẫn là hai tỷ muội kia, nhưng bên
cạnh hai người lại có thêm những người khác,trong đó nổi bật nhất là một nữ tử khuôn mặt thanh tú, tuy không xinh đẹp như hai tỷ muội nhưng bù
lại có một đôi mắt rất câu nhân, khí chất trên người đặc biệt cuốn hút
người khác. Nữ tử kia mỉm cười nhìn hai người trước mặt, nhưng trong mắt lại ánh lên tia buồn phiền không rõ lí do.
Những hình ảnh mới
tiếp tục lướt qua, không biết đã qua bao lâu, Hoa Thiên Tuyết chợt nhìn
thấy hình ảnh dừng lại, trong hình là hai tỷ muội kia, nhưng lần này hai người đứng đối diện nhau, nữ tử ngân phát tay ôm đàn, khóe miệng trào
máu, căm hận nhìn nữ tử đối diện. Mà nữ tử đối diện, lại không chút cảm
xúc nhìn tỷ tỷ mình, hai cánh tay nhuộm đầy máu tươi. Dưới chân hai
người là núi thi thể không vẹn toàn, máu chảy thành sông, thây chất
thành đống, địa ngục nhân gian cũng không bằng cái này.
Không
biết bao lâu, lại chuyển dời, lần này chỉ có mỗi nữ tử hắc sắc ôm tỷ tỷ
mình vào lòng, ánh mắt đầy sát ý nhìn những người xung quanh, những
người này đều là những người luôn xuất hiện quanh hai người. Mà xung
quanh hai tỷ muội, ma khí bao trùm lên không gian, khiến không gian nhìn vô cùng vặn vẹo.
Sau đó, Hoa Thiên Tuyết thấy Thập Phương Thần Khí....
Nàng...nhớ ra, cái gì cũng nhớ ra hết....
Nhớ hết rồi.......
Hoa Thiên Tuyết cảm thấy mí mắt mệt mỏi, cuối cùng không chống đỡ được mà ngất đi....