Thiên Tuyết

Chương 14



” Ngươi ở chỗ này chờ trước……” Kiều Tuyết nói với Hách Lăng xong đi xuyên qua bạch quang hướng đến nhà gỗ.

Hách Lăng lấy tay chạm vào tầng bạch quang kia, phát hiện tầng bạch quang này giống như một bức tường trong suốt. Vì sao nàng có thể đi xuyên qua? Chẳng lẽ phàm nhân không thể đi xuyên qua bức tường này?

” Thiên nhi, còn chưa nghỉ ngơi?” Kiều Tuyết đi vào phòng ở thấy Thiên nhi nằm bên sườn giường đọc sách.

” Nương……” Tuyết Thiên buông quyển sách trên tay ngồi dậy.

” Thiên nhi, có người muốn gặp con……” Kiều Tuyết ngồi bên cạnh hắn.

” Ai?” Ở trong này còn có ai gặp mình? Thái Thượng Lão Quân sao?

” Đi xem sẽ biết, ở bên ngoài.”

Tuyết Thiên mặc áo choàng vào, đẩy cửa gỗ ra liền thấy người kia đứng bên ngoài bạch quang.

” Hách…… Hách Lăng!” Tuyết Thiên nhằm về phía y mà đi, không phải là mơ! Là thật!

Hách Lăng nghe được thanh âm kia, thấy được ca ca mà mình tưởng niệm đã lâu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

” Ca ca!”

Tuyết Thiên đứng ở trước mặt Hách Lăng nhưng Hách Lăng không có cách nào đi xuyên qua bức tường này mà ôm hắn.

” Hách Lăng……ta rất nhớ ngươi.” Hai tay Tuyết Thiên đặt trên bạch quang, nước mắt đã theo hai gò má chảy xuống. Hách Lăng, ngươi có biết ta rất nhớ ngươi không? Mỗi ngày đều hy vọng có thể trở lại bên cạnh ngươi, hy vọng xa vời có thể gặp ngươi, một lần thôi cũng được! Rốt cục……

” Thật sự là ngươi sao, ca ca……” Hách Lăng cách tầng bạch quang, hai tay để cùng một chỗ với tay Tuyết Thiên. Ca ca, sau khi ngươi đi tâm của ta rất đau, mỗi ngày đều đau đau đến chết lặng, người cũng chết, đã quên cười như thế nào, đã quên khóc như thế nào, chỉ là không quên được ngươi, nụ cười của ngươi thanh âm của ngươi, khí tức của ngươi, ca ca……

” Phụ thân và nhị nương khỏe không?” Tuyết Thiên đau lòng hỏi. Bọn họ khẳng định không ổn……

Hách Lăng nhẹ nhàng mà lắc đầu, ngươi đi rồi, có thể hảo chỗ nào?

” Nương hoài thai, lần này phụ thân và ta cũng không có ở bên cạnh……” Hách Lăng có chút bất đắc dĩ nói.

” Các ngươi…… Các ngươi sao có thể bỏ nhị nương lại một mình!” Tuyết Thiên tức giận nói.

” Thực xin lỗi, ta và phụ thân đều rất muốn đưa ngươi về nhà, nương cũng thực hy vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy ngươi a.”

” Đưa…… ta…… về nhà sao?”

” Ân! Vô luận thế nào ta nhất định phải mang ngươi về.”

” Hách Lăng, bọn họ là thần tiên a, ngay cả đạo bạch quang này cũng không thể đi qua chúng ta còn có khí lực gì mà đấu cùng bọn họ.”

Hách Lăng cúi đầu, ca ca nói là sự thật, phàm nhân sao có thể cùng thần tiên giao tranh?

” Không! Ta sẽ không để Thiên nhi ở đây.” Kiều Tuyết từ trong phòng đi ra.

” Nương……”

Kiều Tuyết đi tới, xuyên qua bạch quang giữ chặt tay Hách Lăng.

” Hách Lăng, khi trở về đừng lên Tuyết Sơn nữa, nói cho phụ thân con biết ta sẽ đưa Thiên nhi về!”

Lưu luyến nói lời từ biệt, Kiều Tuyết tiễn Hách Lăng xuống dưới chân núi Tuyết Sơn.

” Người không đi gặp phụ thân sao?” Hách Lăng hỏi Kiều Tuyết.

” Bây giờ không phải lúc, ngươi mau trở về đi đừng để phụ thân ngươi lo lắng.” Kiều Tuyết ôn nhu vỗ vỗ tay Hách Lăng.

Hách Lăng gật đầu, nhìn Kiều Tuyết một cái rồi xoay người rời đi. Hách Lăng trở lại quý phủ chuẩn bị đi ngủ, phát hiện Tư Đồ Hách vẫn còn ngồi trong đại sảnh, đi qua:” Phụ thân, sao người còn chưa ngủ?”

” Ngươi đi đâu?” Tư Đồ Hách sắc mặt không tốt, vừa rồi vốn định đi tửu lâu gọi Hách Lăng về nhưng Hách Lăng không ở tửu lâu, vậy thì mấy canh giờ qua Hách Lăng đi đâu?

Hách Lăng đã nhìn ra sắc mặt phụ thân không ổn, có lẽ là phát hiện mình không đi đến tửu lâu, hiện tại giấu diếm cũng không được, dù sao việc này cũng phải nói cho phụ thân, hít vào một hơi nói:” Con đi đến Tuyết Sơn.”

Tư Đồ Hách vừa định trách cứ Hách Lăng hai câu, lại bị Tư Đồ Kính Phi bước đến đại sảnh đoạt lời:” Ngươi tối như vậy mà đến Tuyết Sơn? Ngươi không muốn sống nữa?”

” Ta không sao……” Hách Lăng thấp giọng nói.

” Ta biết, nếu có việc ngươi sẽ không đứng ở chỗ này.” Tư Đồ Kính Phi chỉnh lại y phục ngồi bên cạnh Tư Đồ Hách.

” Hách Lăng! Ngươi hiện tại càng ngày càng kỳ quái!” Nửa đêm Tuyết Sơn nhiệt độ giảm xuống kịch liệt, gió so với ban ngày mạnh hơn rất nhiều, y thế nhưng đơn độc chạy tới Tuyết Sơn, may mà không xảy ra chuyện gì! Vạn nhất xảy ra chuyện…… nên làm thế nào cho phải!

” Đúng vậy, ngươi có biết Tuyết Sơn buổi tối rất nguy hiểm, ngươi lại đi một mình, bên cạnh không có người vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Hách Lăng, làm việc không thể không nghĩ đến hậu quả.” Tư Đồ Kính Phi cũng thay Hách Lăng đổ mồ hôi. Tuyết Sơn ban đêm dã thú thường lui tới rất nhiều, Hách Lăng khẳng định sẽ hướng trên đỉnh núi mà đi, bình an vô sự trở về xem như mạng lớn.

” Chúng ta cũng thực hy vọng có thể nhanh chóng tìm được Thiên nhi, nhưng ngươi gấp như vậy vạn nhất không tìm được Thiên nhi, ngươi còn xảy ra chuyện thì ngươi bảo ta phải làm sao? Ngươi muốn ta ăn nói sao với nương ngươi!” Tư Đồ Hách càng nói càng kích động, Thiên nhi mạc danh kỳ diệu biến mất, nếu Hách Lăng lại xảy ra chuyện gì, ta và Tử Lăng làm sao mà sống nổi.

” Phụ thân, người trước hết nghe con nói hết đã.”

Hách Lăng rốt cục chịu không nổi Tư Đồ Hách và Tư Đồ Kính Phi ngươi một câu ta một câu giáp công, đánh gãy lời trách cứ bọn họ, đem chuyện mình lên Tuyết Sơn miêu tả một lần, nghe xong Tư Đồ Hách và Tư Đồ Kính Phi vô cùng sửng sốt.

” Ngươi nói, ngươi gặp được Tuyết Nhi?” Tư Đồ Hách kích động.

” Ân.” Hách Lăng gật đầu.

” Nàng vì sao không đến gặp ta một lần, chỉ một lần cũng được……” Tư Đồ Hách ánh mắt ảm đạm, vì cái gì không đến gặp ta?……

” Nàng nói còn chưa tới thời điểm……” Hách Lăng không đành lòng thấy phụ thân thành cái dạng này.

” Nếu như vậy thì đúng rồi, nữ tử mười mấy năm qua ta ở Tuyết Sơn gặp được quả nhiên là Kiều Tuyết? Này……” Tư Đồ Kính Phi kinh ngạc, lúc trước đoán đều được chứng thật! Nữ tử mình thích chẳng những là thê tử của nhị ca, lại càng không phải người!

” Khi nào thì Thiên nhi trở về?” Tư Đồ Hách tiếp tục hỏi, không đi để ý tới Tam đệ ở bên cạnh hoàn toàn thất thần.

” Không nói, chỉ nói chúng ta chờ……”

Hách Lăng nói xong ba người đều lâm vào trầm tư, mỗi người một suy nghĩ……

Hơn nửa tháng trôi qua, Tuyết Thiên từ sau khi thấy Hách Lăng giống như cả người được chữa khỏi bệnh nhưng ngày càng nhớ Hách Lăng hơn, cả ngày nhìn ngọc bội trong tay xuất thần. Hôm nay, Tuyết Thiên đang ngồi ở bên cửa sổ xem sách đến xuất thần, Kiều Tuyết vội vã đẩy cửa vào.

” Nương……” Tuyết Thiên bị Kiều Tuyết đột nhiên xông vào giật mình.

” Thiên nhi, đi theo nương!” Kiều Tuyết dắt tay Tuyết Thiên.

” Sao vậy? Nương……” Tuyết Thiên nhất thời không phản ứng được.

Không đợi Tuyết Thiên phản ứng lại, Kiều Tuyết đã cầm lấy một tay của Tuyết Thiên kéo đứng dậy, đưa Tuyết Thiên ra khỏi nhà gỗ, Tuyết Thiên kinh ngạc phát hiện tầng bạch quang trên đỉnh núi đã không còn!

” Nương! Này……”

Không đợi Tuyết Thiên nói xong, Kiều Tuyết liền mang Tuyết Thiên bay lên, Tuyết Thiên ngây ngẩn cả người, nhìn bản thân càng ngày càng cách xa nhà gỗ, mỗi một ngày đều chờ mong rời khỏi cái địa phương kia, hiện tại…… rốt cục đã rời khỏi! Lấy lại tinh thần, thấy hai chân chạm đất định thần lại mới phát hiện mình đã xuống dưới chân núi.

” Thiên nhi nhớ kỹ, đi lên trấn tìm Tư Đồ phủ, phụ thân con ở đó!” Kiều Tuyết vội vàng phân phó Tuyết Thiên sau đó từ trong lòng lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng đưa cho Tuyết Thiên, tiếp tục nói:” Đem cái này ăn, tiên khí trên người sẽ biến mất, trở thành người bình thường, sau khi về chỗ phụ thân không được đi ra ngoài.”

” Nương! Vậy người làm sao bây giờ?” Nhìn biểu hiện của Kiều Tuyết, trong lòng Tuyết Thiên ít nhiều cũng đoán được sự tình thật nghiêm trọng.

” Đừng lo cho nương, chờ mọi chuyện bình ổn nương tự nhiên sẽ đi tìm con.” Kiều Tuyết sủng nịch vuốt tóc Tuyết Thiên, hài tử của ta, cùng con ở một chỗ lâu như vậy vi nương đã thấy mãn nguyện, vì hiện tại tâm nguyện lớn nhất của nương chính là hy vọng ngươi được hạnh phúc.

” Nương……” Tuyết Thiên lo lắng sợ rằng Kiều Tuyết xảy ra chuyện.

” Đi nhanh đi, nếu không đi thì vĩnh viễn sẽ không đi được!”

Kiều Tuyết thúc giục Tuyết Thiên trước tiên đem viên thuốc trắng nuốt xuống, Tuyết Thiên nhìn Kiều Tuyết nước mắt rốt cuộc không kiềm chế được chảy xuống, lần này đi rồi có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại.

” Đi mau!” Kiều Tuyết cũng nước mắt giàn giụa, thiên hạ có người mẹ nào muốn tách khỏi cốt nhục của mình, càng không có người mẹ nào nguyện ý nhìn hài tử của mình mỗi ngày chìm trong đau khổ……

Tuyết Thiên xoay người chạy đi, liều mạng vừa chạy vừa lau nước mắt, cố gắng khống chế bản thân không quay đầu lại, cứ chạy như vậy thật lâu, rốt cục thấy được vài người qua đường. Tiến lên hỏi nơi ở Tư Đồ phủ, một người qua đường hảo tâm dẫn Tuyết Thiên đến Tư Đồ phủ, sau khi nói lời cảm tạ mang tâm tình kích động gõ đại môn Tư Đồ phủ.

” Xin hỏi vị công tử này có chuyện gì?” Một hạ nhân ra mở cửa, kinh ngạc nhìn nam tử phi thường mỹ đứng ngoài cửa, nhìn không giống như người địa phương, ăn mặc rất đơn bạc cũng không giống như hành khất, cũng không có ấn tượng rằng chủ tử nhà mình cùng người này có quen biết

” Ta tìm phụ thân……” Tuyết Thiên thanh âm có chút run run.

” Xin hỏi cha ngươi là người phương nào? Ở quý phủ chúng ta sao?” Có phải tìm nhầm chỗ hay không.

” Cha ta là Tư Đồ Hách.” Tuyết Thiên tiếp tục nói.

” Tư Đồ Hách?” Hạ nhân nhớ đến tháng này chủ tử dẫn theo hai khách nhân, chẳng lẽ là một trong số đó? Quay đầu nói với Tuyết Thiên:” Ngươi chờ một chút, ta đi thông báo.”

Tuyết Thiên gật gật đầu, hạ nhân lại đóng cửa lại.

Hách Lăng đang ở trong viện luyện kiếm, Tư Đồ Hách và Tư Đồ Kính Phi đang ở đại sảnh uống trà, hạ nhân vội vàng xuyên qua sân tiến đến đại sảnh.

” Lão gia!”

” Chuyện gì?” Tư Đồ Kính Phi buông chén trà trong tay hỏi.

” Bên ngoài có một người nói là tìm Tư Đồ Hách!” Hạ nhân bẩm báo nói.

” Tìm ta?” Tư Đồ Hách mạnh đứng lên, chẳng lẽ là Tuyết Nhi?

” Mau mau mở cửa!” Tư Đồ Kính Phi cũng cảm nhận được, vội vàng đứng dậy phân phó.

” Dạ!”

Hạ nhân vội vàng đi mở cửa, Tư Đồ Hách và Tư Đồ Kính Phi đuổi theo. Hách Lăng đang luyện kiếm thấy vậy cũng thu kiếm, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhìn phụ thân và Tam hoàng thúc đi theo một hạ nhân vội vàng đi về phía đại môn.

Đại môn được mở ra, Tuyết Thiên đứng ở ngoài cửa. Cửa vừa mở ra, liền thấy Tư Đồ Hách và một người nam nhân hướng bên này đi tới, nháy mắt, tưởng niệm trong lòng Tuyết Thiên tăng cao, nước mắt đã hoàn toàn làm hai mắt mơ hồ.

Tư Đồ Hách từ xa thấy đại môn mở ra, người mà mình cực kỳ tưởng niệm đang đứng ở ngoài cửa, Tư Đồ Hách kích động hô lên:” Thiên nhi! Thiên nhi của ta!” cước bộ nhanh hơn.

” Phụ thân! Phụ thân!” Tuyết Thiên xông vào.

Tư Đồ Hách ôm Tuyết Thiên xông vào trong lòng mình, ôm chặt lấy. Tuyết Thiên đem mặt vùi vào người Tư Đồ Hách, hai người đã khóc không thành tiếng. Hách Lăng đi đến xem chuyện gì xảy ra thì thấy Tuyết Thiên, kiếm trong tay ” loảng xoảng ” rơi trên mặt đất, người đứng ở chỗ kia không phải là ca ca mà mình ngày nhớ đêm mong sao? Vô số đêm từ trong ác mộng gọi tên của hắn bừng tỉnh, muốn được ôm hắn, gần như bị nhớ nhung tra tấn đến điên cuồng, hiện tại rốt cục thấy ca ca xuất hiện trước mắt mình. Ca ca a ca ca!

” Con của ta a, ngươi rốt cục đã trở về!” Tư Đồ Hách nghẹn ngào, gắt gao ôm Tuyết Thiên sợ hắn lại rời đi.

” Phụ thân, con đã trở về!” Tuyết Thiên cũng khóc thành lệ nhân.

” Ca ca……” Hách Lăng không biết cả đời này mình có bao giờ gọi lớn như vậy, cũng không biết hắn có nghe thấy hay không, muốn khóc, cái mũi cay cay, muốn ôm hắn hảo muốn ôm hắn.

Tuyết Thiên nghe được một tiếng ” Ca ca”, run run ngẩng đầu, nhìn phía sau Tư Đồ Hách, Hách Lăng ở đâu. Vẻ mặt của hắn kinh ngạc. Tuyết Thiên buông Tư Đồ Hách ra, ôn nhu gọi một tiếng:” Hách Lăng……”

” Ca ca!” Hách Lăng rốt cuộc không khống chế được mình.

Mãnh liệt chạy qua, một tay đưa ca ca gắt gao ôm vào trong lòng, mùi hương tưởng niệm đã lâu hiện tại đều là thật!

” Ca ca, hảo ca ca của ta……” Thanh âm đã hoàn toàn run rẩy.

” Hách Lăng……” Tuyết Thiên cũng ôm lấy Hách Lăng. Ta đã trở về, Hách Lăng!

Tư Đồ Hách một phen ủng trụ lấy hai nhi tử, ba người vừa khóc vừa cười, Tư Đồ Kính Phi ở một bên cũng vụng trộm lau đi khóe mắt, nhìn hình ảnh bọn họ gặp lại, bản thân cũng nhịn không được rơi nước mắt.

Một bàn thức ăn phong phú, bốn người vây quanh cái bàn ngồi xuống ăn cơm chiều, Tuyết Thiên ngồi ở giữa Tư Đồ Hách và Hách Lăng, Tư Đồ Hách không ngừng gắp đồ ăn cho Tuyết Thiên.

” Thiên nhi, ăn nhiều một chút, ngươi gầy không ít……” Tư Đồ Hách đem một chân gà cho vào bát Tuyết Thiên.

Tuyết Thiên cười chậm rãi ăn, phía dưới bàn, tay trái đang bị Hách Lăng gắt gao nắm trong lòng bàn tay, đã lâu tìm lại được cảm giác gia đình làm cho đáy lòng Tuyết Thiên một trận ấm áp, nếu nương và nhị nương đều ở đây thì tốt rồi. Nương nàng không biết hiện tại thế nào, nghĩ đến đây Tuyết Thiên buông đũa xuống.

” Thiên nhi, làm sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?” Tư Đồ Hách quan tâm hỏi.

” Không biết……nương hiện tại thế nào, cứ như vậy đem ta phóng ra……” Tuyết Thiên lo lắng nói, nương hiện tại nhất định đang ở trong hiểm cảnh.

Tuyết Thiên vừa nói như vậy, mọi người sắc mặt đều trầm xuống. Tư Đồ Hách cũng buông chiếc đũa trong tay.

” Tuyết Thiên, lúc ngươi trở về Tuyết Sơn có sụp đổ không?” Tư Đồ Kính Phi nhìn Tuyết Thiên hỏi. Diện mạo Tuyết Thiên thật sự cùng Kiều Tuyết rất giống nhau.

” Ta không biết……” Tuyết Thiên lắc đầu, thời điểm trở về mình chỉ biết chạy, Tuyết Sơn có sụp đổ hay không bản thân cũng không biết.

Tư Đồ Kính Phi gọi hạ nhân đến, phân phó hạ nhân đi đến Tuyết Sơn xem xét.

” Ăn cơm trước đi, nếu Tuyết Sơn không sụp đổ vậy thì nương ngươi cũng không xảy ra chuyện gì.” Tư Đồ Kính Phi cầm lấy đũa vừa nói vừa bảo mọi người ăn cơm.

” Ca ca, ăn cơm trước đi.” Hách Lăng lại gắp món Tuyết Thiên thích vào trong bát.

Một bữa cơm trông bình thường, nhưng kỳ thật tâm mọi người đều treo trên không trung, ai cũng không hy vọng Tuyết Sơn lại sụp đổ. Cho đến lúc hạ nhân trở về mang tin tức tốt nói rằng Tuyết Sơn không có dấu vết sụp đổ, mọi người mới buông lỏng, nếu Tuyết Sơn không sụp đổ, vậy thì Kiều Tuyết sẽ không xảy ra chuyện gì.

Bốn người vây quanh chậu than ngồi ở noãn phòng nói chuyện phiếm, Hách Lăng một câu cũng không nói, ngồi ở một bên nghe, thường thường nhìn Tuyết Thiên đến thất thần, cho tới khuya, mọi người có chút mệt mỏi, an bài chỗ ở choTuyết Thiên, đặt mua chút y phục mới, liền trở lại phòng nghỉ ngơi.

END 14

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.