Thiên Tuyết

Chương 4



Mười lăm năm sau.

Tuyết Thiên ngồi trước bàn ở tầng hầm viết tự, Tử Lăng đến đưa hoa quế cao cho hắn.

“Nhị nương, Hách Lăng đâu?” Tuyết Thiên buông bút lông trong tay hỏi nhị nương bên cạnh. Mười lăm năm, nhị nương một phút cũng không biến mất, vẫn xinh đẹp, ôn nhu như vậy. Hiện tại Tuyết Thiên đã không nhớ nổi bộ dáng của mẫu thân, hàng năm ngày giỗ đứng trước linh vị mẫu thân, trong lòng lại không nhiều cảm xúc lắm, hiện tại càng làm Tuyết Thiên lo lắng chính là nhị nương.

“Không chừng lại chuồn đi chơi rồi, mệt không? Nghỉ ngơi một chút đi.” Tử Lăng đem trà đưa đến trước mặt Tuyết Thiên, đứa nhỏ này, bộ dáng hiện tại thật rất đẹp. Thường xuyên không ra khỏi cửa, làn da trắng trong suốt, thân mình mảnh khảnh. Tư Đồ Hách thường nói với nàng Tuyết Thiên càng ngày càng giống Kiều Tuyết, hiện tại còn nói Tuyết Thiên và Kiều Tuyết quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra. Tử Lăng thường xuyên nhìn Tuyết Thiên nhìn đến thất thần, còn có thể tìm ra người so với Tuyết Thiên hấp dẫn hơn sao? Nếu Tuyết Thiên là một nữ nhi, không chừng Tư Đồ Hách sẽ đem hắn trở thành chuyển thế của Kiều Tuyết.

“Nhị nương, người thân thể không tốt, không cần thường xuyên đến hầm, lỡ lại lạnh người. Thức ăn gì đó đưa cho hạ nhân đem tới là được.” Tiểu tử Hách Lăng kia, vừa đến hè liền làm xằng làm bậy, thường xuyên chuồn đi chơi, sao nào? Nguyên nhân là vì Tuyết Thiên không ra khỏi hầm nên không thể quản chế y? Rất kỳ quái, Hách Lăng không sợ phụ thân, lại càng không sợ nhị nương, duy độc nhất thấy Tuyết Thiên liền nhu thuận nghe lời. Tuyết Thiên ngẫm lại mình không có hà khắc với y, chỉ dạy y chút thư pháp mà thôi, phụ thân quản giáo so với mình nghiêm khắc hơn nhiều, y cũng không sợ? Phụ thân thường xuyên bị y chọc tức đến đau đầu, gia pháp trên người y cũng không sợ. Phụ thân hoàn toàn không có biện pháp với y, cho nên mỗi lần Hách Lăng bướng bỉnh, phụ thân liền phát động chiêu bài – Tuyết Thiên. Nói đến gia pháp, cũng bởi vì Hách Lăng mới lập ra gia pháp, chính là quỳ gối trong đại sảnh, phụ thân cầm roi đánh y! Tuyết Thiên nhìn ra, phụ thân cũng không nhẫn tâm ra tay nặng, cho nên mới làm cho Hách Lăng không sợ ông. Nhưng dù sao cũng là roi, tiếp tục đánh trên người cũng sẽ đau, mỗi lần như vậy Tuyết Thiên đều không đành lòng, mỗi một lần đều cầu phụ thân không cần trách phạt Hách Lăng.

“Nhị nương không có việc gì, gần đây Hách Lăng thật sự là càng ngày càng bướng bỉnh, cha con chứng đau đầu lại tái phát, buổi tối cho phụ thân đến ngủ cùng con đi.” Tử Lăng nói, mỗi lần Tư Đồ Hách đau đầu, chỉ cần Tuyết Thiên ôm Tư Đồ Hách, đầu của ông sẽ giảm đau, có lẽ là năng lực bẩm sinh đi, mỗi lần ở cùng Tuyết Thiên cả người đều thoải mái.

“Ân, đúng rồi, Hách Lăng trở về nói y đến đây một chuyến.”

“Hảo, vậy nhị nương đi trước, con chú ý nghỉ ngơi, đừng quá sức.”

Tuyết Thiên cười gật gật đầu, đưa nhị nương ra khỏi hầm, bên ngoài một trận khí nóng làm cho cả người không được tự nhiên. Tiễn nhị nương xong Tuyết Thiên chạy nhanh về hầm, bản thân cũng không rõ vì sao sợ nóng. Ngồi trở lại bàn, lấy một khối hoa quế cao ăn, mấy khối hoa quế cao cứ như vậy bị tiêu diệt, bụng cũng ăn no ăn no, uống chút trà tiếp tục cầm bút viết tự, viết đến một nửa, Hách Lăng đã tới.

“Ca ca, ngươi tìm ta a?” Hách Lăng tùy tiện ngồi vào cái sườn bàn nhìn ca ca đang hết sức chăm chú viết tự. Ca ca thật xinh đẹp, nếu là nữ nhi thì phải là kinh thành đệ nhất mỹ nữ. Ca ca luôn ôn nhu im lặng, hắn có một loại cảm giác thoát tục.

Hách Lăng thích cùng ca ca ở chung một chỗ, rất sợ ca ca sinh khí, càng sợ ca ca chảy nước mắt. Nhớ rõ vài mấy năm trước vì phụ thân hạ gia pháp lên người mình, một lần kia phụ thân thật sự nghiêm khắc đánh, mình không chịu thua kém oa oa khóc lớn. Mà nương ở một bên cũng khóc cầu phụ thân đừng đánh, phát hiện ca ca không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn thấy, nguyên lai ca ca đứng ở bên cạnh khóc thành lệ nhân, chính là lần đó, Hách Lăng liền thề sẽ không làm ca ca khóc nữa. Bởi vì thấy ca ca khóc trong lòng đau, so với bị phụ thân đánh càng đau hơn. Cho nên từ đó về sau mỗi lần phụ thân đánh mình, mình cũng không khóc, nhưng lại cợt nhả. Không phải đánh không đau, mà là không muốn tâm đau.

“Hôm nay buổi chiều đi nơi nào?” Tuyết Thiên không nhìn y, tiếp tục viết tự.

“Ác~ hôm nay cùng Thẩm Kiến còn có Tiểu Ma đi đào trứng chim.” Hách Lăng lấy tay lau cái mũi một chút nói. Hôm nay thực nóng, cái mũi bây giờ còn đổ mồ hôi.

Tuyết Thiên buông bút, đứng lên, lấy khăn mặt cho Hách Lăng lau mồ hôi, một thân mồ hôi nay lại chạy đến hầm băng sẽ dễ bị cảm mạo.

“Ta hôm trước bảo ngươi chép thơ, xong rồi sao?” Một bên giúp Hách Lăng lau mồ hôi một bên hỏi.

“A? Ngày mai…… Ngày mai liền xong rồi.” Hách Lăng nghĩ đến, không tốt, hôm trước ca ca giao nhiệm vụ bởi vì Tiểu Ma tìm ta đi bắt cá nên đã quên. Xem ra tối hôm nay phải viết suốt đêm rồi. Ca ca sẽ không sinh khí đi?

“Ân, về sau ra mồ hôi đừng tới hầm, chờ một lúc rồi đến biết không? Như vậy dễ sinh bệnh.” Tuyết Thiên đem quần áo Hách Lăng chỉnh tốt.

“Ân, đã biết, ca ca, ta hôm nay đào được cái trứng màu thiển lam* nga, tặng cho ngươi?” Hôm nay đào được quả trứng màu sắc rất đẹp, liền thu. Màu của quả trứng cùng y bào ca ca mặc hôm nay giống nhau, ca ca mặc y phục màu xanh nhạt thật là đẹp mắt.

*thiển lam: xanh nhạt

“Ngươi đem quả trứng lấy đi, vậy mẹ chúng nó làm sao bây giờ? Nhìn không thấy con mình chúng nó có bao nhiêu sốt ruột.” Tuyết Thiên ngồi trở lại trước bàn bình tĩnh nói.

“A? Ta không nghĩ đến vấn đề này, ta lập tức đem quả trứng thả lại chỗ cũ.” Hách Lăng thích ca ca thiện lương như vậy, với mọi người đều tốt. Với chính mình cũng quan tâm, ôn nhu như vậy, so với mẫu thân, Hách Lăng càng thích ở cùng ca ca. Tuy rằng ca ca luôn im lặng, nhưng nhìn thấy là tốt rồi.

“Về sau ra ngoài chơi phải chú ý an toàn, không được đi đến bờ sông, cũng không được leo cây. Vạn nhất ngã thì sao, nhị nương đã lo lắng, phụ thân sẽ trách phạt ngươi.” Tuyết Thiên nhấc bút nói. Hách Lăng a, đừng làm nhị nương nhọc lòng như vậy, thân thể là của ngươi, phải chú ý an toàn. Nếu bị thương, phụ thân và nhị nương đều khó chịu, ta cũng sẽ khó chịu.

“Ân, ca ca nói cái gì thì chính là cái đó.” Hách Lăng đặt mông ngồi bên người Tuyết Thiên. Nhìn khuôn mặt Tuyết Thiên khi viết tự, tĩnh lăng như một bức tranh đặc biệt mỹ họa.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Hách Lăng nhìn chằm chằm Tuyết Thiên. Tuyết Thiên cũng biết Hách Lăng đang nhìn mình, cũng không để ý, bởi vì Hách Lăng thường xuyên nhìn mình chằm chằm như vậy. Theo thói quen, Tuyết Thiên vẫn một bộ dáng viết tự, Tuyết Thiên buông bút, vừa lòng nhìn chữ mình viết. Không biết vì sao, Hách Lăng ở bên cạnh lòng mình yên tĩnh không có một tia gợn sóng, cho nên mới có thể viết ra chữ tốt như vậy.

“Ca ca, ngươi nói ta học vẽ tranh được không?” Hách Lăng đột nhiên hỏi Tuyết Thiên.

“Vì cái gì đột nhiên muốn học vẽ?” Tuyết Thiên cầm lấy chữ viết xong nhìn lại. Tiểu tử này, lại làm gì nữa đây.

Lần trước quấn sau mông nhị nương vòng vo hai ba ngày, ồn ào đòi học đàn tỳ bà. Cuối cùng nhị nương không có biện pháp, dạy y. Kết quả y không có kiên nhẫn chạy đi tìm bằng hữu lên núi đào măng. Còn có một lần ồn ào đòi phụ thân mời thợ mộc về dạy y, y muốn học điêu khắc, mời thợ mộc tới, y thật sự học. Kết quả cầm một cái tượng gỗ điêu khắc người không giống người quỷ không giống quỷ chạy đến trước mặt mình nói y khắc mình. Sau lại bị bằng hữu cười nhạo nói y khắc trăm phần không giống, y và đám bằng hữu kia đánh nhau một trận, khóc chạy đến trước mặt mình nói bằng hữu cười nhạo y. Kết quả là mình nhận cái tượng gỗ điêu khắc kia, mà y cũng không tiếp tục học điêu khắc nữa.

“Ta muốn học.” Hách Lăng mở miệng, Hách Lăng biết mình học cái gì cũng không thành, nhưng thật sự rất muốn học a. Muốn học tỳ bà đó là bởi vì ca ca thích nghe nhị nương đàn tỳ bà, bản thân cũng muốn đàn vì ca ca. Muốn học điêu khắc, đó là bởi vì Tiểu Ma tặng cho Thẩm Kiến con thỏ nhỏ bằng gỗ, Thẩm Kiến liền hôn nàng một cái. Mình cũng muốn được ca ca hôn a. Lần này muốn học vẽ, đó là bởi vì lão bản bán tranh họa nói đem thứ mình thích hoặc là người mình thích vẽ là có thể giữ lại thời khắc đó vĩnh viễn a. Mình cũng muốn vẽ lưu lại thời điểm ca ca lẳng lặng a.

“Không bằng học kiếm thuật đi?” Tuyết Thiên buông giấy Tuyên Thành nhìn Hách Lăng nói. Hách Lăng và phụ thân giống nhau, cả người tràn ngập khí phách, không bằng đi học kiếm thuật.

“Ca ca cảm thấy học kiếm thuật được sao?” Hách Lăng hai mắt sáng lên, lần đầu tiên nghe ca ca đề nghị, ca ca muốn mình đi học kiếm thuật?

“Được không? Kiếm thuật tương đối nguy hiểm, nhưng ta nghĩ thích hợp với ngươi chỉ có loại này.” Tuyết Thiên khuỷu tay chống ở trên bàn nâng má nói chuyện với Hách Lăng.

“Hảo! Ta đi học kiếm thuật.” Hách Lăng vỗ tay nói.

“Học võ là vì bảo hộ người mình thích, không phải vì khi dễ người khác, đã biết chưa?” Tuyết Thiên cười nói.

“Bảo hộ người mình thích sao?” Hách Lăng xuất thần nhìn Tuyết Thiên. Như vậy là, về sau ca ca bị khi dễ, mình có thể bảo hộ hắn? Được! Nhất định phải hảo hảo học tập kiếm thuật, bảo hộ ca ca!

“Phát ngốc cái gì? Đến giờ ăn cơm chiều rồi đi? Còn không đi ăn cơm!” Tuyết Thiên nhẹ nhàng mà gõ đầu Hách Lăng đang ngẩn người, người này, có tin vui đi? Sẽ là nữ nhi nhà ai đây.

“Ca ca, hay ta đem cơm chiều đến đây đi?” Hách Lăng lấy lại tinh thần nói.

“Được rồi, nói trù phòng nấu chút cháo đi, vừa rồi nhị nương đem hoa quế cao tới, hiện tại bụng còn no…… Đúng rồi, ngày mai đem bản chép Kinh Thi đưa cho ta!” Tuyết Thiên không nhanh không chậm nói.

Hách Lăng nhớ đến còn nhiều bài thơ chưa chép, liền bỏ chạy, chạy nhanh ăn cơm rồi đi chép thơ a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.