Tuyết Thiên thu dọn bút mực, bỏ vào giá sách, trên giá sách có tác phẩm điêu khắc trăm phần không giống của Hách Lăng lẳng lặng nằm ở nơi đó gần nửa năm. Tuyết Thiên cầm tượng gỗ lên, nhớ tới bộ dáng nước mắt nước mũi của Hách Lăng lần đó làm cho Tuyết Thiên nhịn không được bật cười. Một lần nọ y kích động cầm tượng gỗ điêu khắc này chạy đến trước mặt Tuyết Thiên nói: “Ca ca, đây là ta chiếu theo bộ dáng của ngươi khắc, giống không giống không?”
Tuyết Thiên thấy rõ cái tượng điêu khắc trên tay Hách Lăng vô cùng xấu khóe miệng co giật, Tuyết Thiên chỉ là gật gật đầu không nói chuyện. Tuyết Thiên không muốn đả kích Hách Lăng, chỉ thấy Hách Lăng cao hứng cầm tượng điêu khắc chạy ra ngoài. Hơn nửa ngày khóc trở về, vẻ mặt đầy bùn đất, quần áo cũng bị rách nát, tóc tai lộn xộn, xem ra lại đánh nhau.
“Ngươi lại đánh nhau?” Tuyết Thiên sinh khí buông bút đối Hách Lăng quát. Nếu như bị phụ thân biết sẽ bị gia pháp hầu hạ.
“Nhị Đản nói ta khắc rất xấu, là trăm phần không giống. Nói là không ra ngô ra khoai thì thôi, hắn còn nói là trăm phần không giống, oa oa……” Hách Lăng ôm tượng gỗ điêu khắc một bên chùi nước mũi một bên khóc lớn. Đây là khắc ca ca, dựa vào cái gì nói nó xấu? Nhị Đản đáng đánh!
“Không khóc, không khóc…… Ta thích là được, này không phải khắc ta sao? Ta nói giống là được.” Tuyết Thiên sau khi hiểu sự tình cũng không sinh khí nữa, nhận cái tượng gỗ điêu khắc kia.
Hách Lăng cũng không khóc, nhưng phụ thân đã biết chuyện y ở bên ngoài đánh nhau. Gia pháp lại một lần nữa hạ xuống người Hách Lăng, Tuyết Thiên liều mạng giải thích với phụ thân lần này là mình không tốt, Hách Lăng là bởi vì mình mới cùng người khác đánh nhau. Phụ thân nói mặc kệ thế nào cũng không nên cùng người khác đánh nhau, hung hăng khiển trách Hách Lăng.
Tuyết Thiên thả lại tượng gỗ, dọn xong, bất đắc dĩ lắc đầu, Hách Lăng là muốn chết sao? Bị đánh còn cợt nhả, chỉ làm phụ thân xuống tay thêm nặng. Nhưng là y khóc, mình cũng khó chịu theo.
“Thiên nhi……” Tư Đồ Hách bưng cháo gọi Tuyết Thiên đứng ở trước giá sách. Nhìn phía sau lưng, có đôi khi thật sự nghĩ Tuyết Nhi *đứng ở nơi đó.
*Tuyết nhi: còn ai nhớ ko? mẹ của e thụ đó =))
“Phụ thân……” Tuyết Thiên lấy lại tinh thần, mình đứng ở chỗ này lâu đã như vậy? Phụ thân đều đã ăn cơm chiều xong rồi đem cháo lại đây, Hách Lăng không phải nói y đưa sao?
“Ăn cháo không đói sao?” Tư Đồ Hách đem cháo đặt trên bàn nói.
“Sẽ không, buổi chiều ăn mấy khối hoa quế cao. Hách Lăng không phải nói y đem cháo tới sao?” Tuyết Thiên ngồi vào trước bàn.
“Ta tiện đường đến đây nên mang đến, Hách Lăng nói cần viết cái gì Kinh Thi.”
“Như vậy a.” Tuyết Thiên gật gật đầu. Xem ra Kinh Thi Hách Lăng một chữ cũng chưa chép, bằng không sao lại sớm bỏ chạy đi chép như vậy? Xem ra y phải viết suốt đêm.
Phụ tử hai người một ăn cháo, một nhìn, hai người trò chuyện vui vẻ. Thẳng đến cháo ăn xong rồi, hạ nhân cầm chén thu đi, hai người mới một trước một sau tắm rửa thay y phục. Đồ Hách thổi tắt nến, tầng hầm rơi vào bóng tối, bởi vì không có cửa sổ, ánh trăng không thể tiến vào. Tư Đồ Hách sờ soạng trước giường. Tuyết Thiên cảm giác cỗ hơi thở quen thuộc kia đến gần mình, biết là phụ thân ở bên cạnh nằm xuống, Tuyết Thiên theo thói quen chui vào trong lòng phụ thân. Tư Đồ Hách an tâm đem Tuyết Thiên ôm vào trong lòng, nhất thời trong đầu tất cả suy nghĩ hỗn độn đều không còn, khó có được vui vẻ thoải mái. Trong khoảng thời gian này không có đến bồi Tuyết Thiên, mình thường xuyên bị đau đầu, hơn nữa tiểu tử Hách Lăng kia thường xuyên chọc mình sinh khí, bệnh đau đầu này khẳng định không thể khỏi.
“Phụ thân, không cần tự hành hạ mình……” Tuyết Thiên mặt dán tại trong ngực phụ thân nhỏ giọng nói. Tật đau đầu của phụ thân ngày càng thường xuyên, mình rất đau lòng.
“Nếu Hách Lăng có được một nửa ngoan ngoãn như ngươi, tật đau đầu của phụ thân sẽ không tái phát.” Tư Đồ Hách thở dài nói. Hách Lăng a, cỡ nào giống mình trước đây. Trước đây bản thân bướng bỉnh gây sự, thường xuyên làm phụ hoàng không vui, làm mẫu hậu cũng mỗi ngày kinh hồn bạt vía, sợ mình làm ra chuyện đại họa gì đó.
“Phụ thân nhọc lòng như vậy, không bằng đi theo y.”
“Đi theo y? Chỉ sợ y hội đem toàn bộ kinh thành thu về đây đi.”
“Hách Lăng y chỉ là bướng bỉnh chút, y có chừng mực, y hiện tại cũng trưởng thành, cũng bắt đầu hiểu chuyện. Y cần trải qua một ít chuyện nữa mới có thể hiểu được như thế nào là một đại trượng phu.”
“Đại trượng phu? Thiên nhi nói giống như đem mình trở thành một cô nương.”
“Phụ thân! Người lại giễu cợt Thiên nhi!”
Tuyết Thiên sinh khí đẩy Tư Đồ Hách ra, xoay người, đưa lưng về phía Tư Đồ Hách, Tư Đồ Hách cười cười, từ phía sau ôm Tuyết Thiên. Tuyết Thiên không để ý tới Tư Đồ Hách, Tư Đồ Hách luôn đùa như vậy, có lẽ là bởi vì đáy lòng Tư Đồ Hách hi vọng Tuyết Thiên là một nữ nhi đi. […..tui ê đít huynh đệ văn mờ O.o!!!]
[*đập bàn* tôi bê ta huynh đệ văn mờ, Đậu Đậu kia dám bố láo?]
“Được rồi được rồi, không tức giận, phụ thân không tốt, về sau sẽ không giễu cợt Thiên nhi.”
“Phụ thân, cho Hách Lăng học kiếm thuật được không?”
“Như thế nào? Ngươi hy vọng đệ đệ mình về sau đả đả sát sát sao?”
“Phụ thân không biết là chỉ có kiếm thuật mới thích hợp với Hách Lăng sao? Con cảm thấy Hách Lăng và phụ thân rất giống nhau, Hách Lăng đối với kiếm thuật cũng thích.”
“Vậy sao? Được rồi, ta sẽ tự mình dạy y kiếm thuật.”
“Hách Lăng giống như đang để ý một cô nương.”
Tư Đồ Hách sửng sốt một lúc, nói đến cô nương, còn chưa có nghe Tuyết Thiên nói qua là thích cô nương như thế nào. Tuyết Thiên cũng đã hai mươi, hẳn là tìm cho hắn một cô nương tốt. Bất quá, Tuyết Thiên nhu cầu dường như đối với phương diện này cũng không có biểu hiện. Quên đi, hắn không nói sẽ không tìm, về sau cưới vợ sẽ xem nhẹ phụ thân, thành thân sẽ không thể ôm Tuyết Thiên ngủ như vầy. Là mình ích kỷ sao?
“Phải không? Vậy ngươi có phát hiện được là cô nương nhà nào không?”
“Không có, con cũng vừa mới phát hiện buổi chiều.”
“Nhìn lại, Hách Lăng hiện tại mới mười lăm, không vội. Còn ngươi, có vừa cô nương nào hay không? Nói cho phụ thân, ngày nào đó phụ thân sẽ dành thời gian tới cửa bái phỏng.” Tư Đồ Hách thử hỏi Tuyết Thiên.
“……” Tuyết Thiên không đáp lại, Tuyết Thiên không biết mình có phải bị bệnh hay không, thấy cô nương lại không có ý niệm thành thân trong đầu. Mà Hách Lăng, thường xuyên kể về chuyện tình của Thẩm Kiến và Tiểu Ma, dường như hiện tại y bắt đầu có hứng thú với nữ nhi. Hách Lăng mới mười lăm, mình đã muốn hai mươi, đây là không phải có chút không bình thường?
“Không có sao?”
“Phụ thân, ta không phải là mắc quái bệnh gì chứ? Đã hai mươi, lại không có cô nương nào.” [vì số a đã được định sẵn, bông đã có chậu =))))]
“Không vội không vội, có lẽ cô nương làm cho Thiên nhi vừa gặp đã thương còn chưa xuất hiện.”
“Có lẽ đi……”
Tư Đồ Hách trong lòng như thả được một tảng đá, Thiên nhi còn chưa thích cô nương nào. Tay ôm Tuyết Thiên chặt một chút. Cứ như vậy, hai người tiến nhập mộng đẹp.