Thiên Vạn Hận - Bạch Kình Mộng

Chương 10



Ta từng tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng khi ta tái ngộ với Hứa Ninh Chu, nhưng không ngờ lại gặp nhau trong tình cảnh này.

Ta không rời mắt khỏi hắn, dù biết rằng ta không nên như vậy.

Có lẽ ánh mắt đẫm lệ của ta quá đáng sợ, khiến Hứa Ninh Chu khựng lại, đôi mày chậm rãi nhíu chặt.

Giang Nghiệt cúi đầu nhìn ta, ta không kịp che giấu cảm xúc của mình, vừa quay đầu đã đ.â.m sầm vào ánh mắt của hắn.

Ngay sau đó, hắn đặt một nụ hôn lên trán ta.

"Được ta nuông chiều quá nên làm mình làm mẩy rồi." Giang Nghiệt bình thản lau khóe mắt ta, "Thật thất lễ."

Hứa Ninh Chu lạnh lùng nói: "Chỉ là một nữ tử thanh lâu, Điện hạ thật quá để tâm."

Nữ tử thanh lâu.

Ta không thể kiểm soát ánh mắt của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Ninh Chu, hàng nghìn câu hỏi không lời đáp xoáy trong lòng.

Ta muốn tát hắn thật mạnh, lại muốn bất chấp tất cả mà ôm chầm lấy hắn. Nhưng ta chẳng thể làm được gì.

Ta không có tư cách.

Giang Nghiệt tự nhiên nắm lấy tay ta.

"Tân khoa Trạng nguyên thật có khí phách."

"Thần chỉ muốn có một lời giải thích."

Giang Nghiệt gật đầu: "Chuyện ở cổng thành đúng là lỗi của bổn hầu. Truyền lệnh xuống, chặt tứ chi của những kẻ canh giữ thành hôm nay, treo dưới cổng thành để giải tỏa cơn giận của Trạng nguyên."

Hứa Ninh Chu vẫn giữ nét mặt không đổi.

"Điện hạ sao có thể tùy tiện g.i.ế.c người như vậy."

"Vậy sao."

Giang Nghiệt khẽ cười, đột ngột rút kiếm với tốc độ nhanh như chớp, lưỡi kiếm lạnh băng đặt ngang cổ Hứa Ninh Chu.

Hai hàng lính mặc giáp sắt đồng loạt rút kiếm khỏi vỏ trong chớp mắt, ánh sáng lạnh lẽo rọi sáng màn đêm, tiếng kiếm kêu loảng xoảng.

Lục Địch Phi đứng bên cạnh kinh hãi đến đỏ mắt.

"Giang Nghiệt! Ngươi thật sự điên rồi sao! Đây là Hàn Lâm Viện Tu Soạn* được Hoàng thượng đích thân phong chức!"

(*)"Hàn Lâm Viện Tu Soạn" (翰林院修撰) là một chức quan trong Hàn Lâm Viện thời phong kiến ở Trung Quốc, thường có nhiệm vụ biên soạn, chỉnh lý các văn bản, sách vở quan trọng cho triều đình, bao gồm cả việc ghi chép lịch sử và viết các tài liệu chính thức của nhà nước. Chức danh này thường được giao cho những người có học vấn cao, thông thạo văn chương, và có khả năng biên soạn tốt.

"Còn ta là Vĩnh An hầu được Hoàng thượng đích thân sắc phong."

Ánh mắt Giang Nghiệt tràn đầy sát khí.

Hứa Ninh Chu không cầu xin, cũng không tỏ ra áp lực. Mũi kiếm đã rạch ra một vệt m.á.u trên yết hầu của hắn, nhưng hắn lại thản nhiên như không cảm nhận được gì.

Gần như theo bản năng, ta nắm chặt lấy tay áo Giang Nghiệt.

"Nghiệt ca ca!"

Giang Nghiệt quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Ta siết chặt cổ tay hắn, kiễng chân hôn lên má hắn.

"Ta buồn ngủ rồi, đi ngủ cùng ta nhé?"

"Nàng bây giờ thật sự là quá đỗi kiêu sa."

Giang Nghiệt khẽ hừ một tiếng như trách móc, nhưng rồi cũng ném thanh kiếm sang một bên.

Hứa Ninh Chu vẫn không hề động đậy, Giang Nghiệt hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Chỉ đùa chút thôi, Hứa đại nhân sẽ không giận chứ?"

"Điện hạ cả nghĩ rồi.” Hứa Ninh Chu cúi đầu hành lễ, "Trời đã khuya, hạ quan xin cáo lui."

Giang Nghiệt dõi theo họ rời đi, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng, hắn mới như vô tình hỏi: "Nàng không nỡ để hắn chết?"

"Là Điện hạ không muốn hắn chết."

"Ồ?" Giang Nghiệt nhếch môi cười, “Làm sao nàng biết được?"

"Hứa đại nhân vừa trở về Phượng Thành, lại mang theo chiếu chỉ sáng ngời của Hoàng thượng. Nếu g.i.ế.c hắn, dù theo cách nào thì cũng bất lợi cho Điện hạ. Điện hạ là người thông minh, không thể không rõ điều đó."

Giang Nghiệt cười cười: "Vậy ra A Nguyễn đang tìm cớ để ta thoái lui?"

Ta lo lắng cúi đầu: "Ta là người của Điện hạ, đương nhiên việc gì cũng phải nghĩ cho Điện hạ."

Đầu ta bị sự im lặng phủ xuống một lúc lâu, mãi sau Giang Nghiệt mới đưa tay nâng cằm ta lên.

"Nàng thật sự chỉ nghĩ cho ta thôi sao?"

"A Nguyễn không dám dối gạt Điện hạ."

Giang Nghiệt cười khẽ, như một làn sương mỏng vừa thổi liền tan. Đôi mắt hắn ửng đỏ mơ hồ, vừa âm trầm vừa dịu dàng.

"Ta thích nàng thông minh như vậy. Nhưng tốt nhất đừng để ta phát hiện ra, nàng đang nói dối."

Giang Nghiệt giống như một người chơi cờ thâm hiểm, ẩn giấu mục đích của mình một cách vô thanh vô tức, mỗi nước cờ tưởng như vô hại đều trở thành đòn chí mạng trong ván cờ cuối cùng.

Nhưng ta dần phát hiện, khi đối diện với ta, hắn đôi khi có phần hơi quá tay.

Ta càng ngày càng cảm thấy, đối với hắn, ta dường như không chỉ là một quân cờ.

Những việc hắn làm từ trước đến nay, dường như là đang không ngừng dọa dẫm ta, cho ta thấy hắn đáng sợ đến mức nào, cảnh báo ta không được đến quá gần, không được đặt lòng tin vào hắn.

Nếu ta thực sự vô dụng và không quan trọng, hắn hoàn toàn không cần phải làm vậy.

Điều ta không hiểu là, nếu đã như vậy, tại sao hắn vẫn cố chấp giữ ta bên cạnh?

Có quá nhiều điều không thể hiểu, ta đã suy nghĩ cả đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.