Sáng hôm sau, ta ra ngoài với đôi mắt thâm quầng khiến Yên Liễu sợ đến nỗi tròng mắt giãn nở.
"Ngươi làm sao vậy?"
Ta nghĩ một lúc, chọn cách trả lời ngắn gọn.
"Hứa Ninh Chu đã trở về."
Yên Liễu đáp: "Ta nghe rồi."
"Hắn quên ta rồi."
Nghe vậy, nàng giật mình nhìn ta, mãi mà không thốt lên lời.
Ta kiên nhẫn mỉm cười: "Thật đấy."
"Sao hắn có thể!" Giọng nàng bỗng cao lên, "Hắn dám sao!"
Yên Liễu nắm chặt vai ta: "Hắn đã nói gì? Hắn nói gì với ngươi?"
Ta lắc đầu: "Không quan trọng nữa."
"Nhưng ngươi vì hắn mà..."
"Thôi." Ta cười, giọng dần dần trầm xuống, "Thôi vậy."
Ta ngừng lại một lát.
"Coi như hắn đã c.h.ế.t rồi."
"A Nguyễn..." Nàng đưa tay ôm lấy ta, "Ngươi đừng như vậy... Đừng cười nữa. Khóc ra đi, khóc ra có lẽ sẽ thấy khá hơn."
"Ta đâu có yếu đuối như thế."
Ta phải mất một lúc mới gỡ nàng ra khỏi người mình, rồi im lặng một lát, lại nói: "Như vậy cũng tốt. Dù sao, ta cũng không muốn hắn nhìn thấy ta như bây giờ."
Ngoài cửa sổ là khung cảnh tươi đẹp của mùa thu, ánh nắng ấm áp dịu dàng, nghiêng nghiêng chiếu vào trong phòng.
Ta chợt nhớ lại những ký ức giữa ta và Hứa Ninh Chu.
Những kỷ niệm đẹp đẽ ấy dần dần hồi sinh, sôi sục trong trái tim mà ta tưởng chừng đã khô cằn từ lâu.
Ta nhớ lại mùa xuân tràn đầy sức sống, cành đào nở rộ, hắn gọi tên thân mật của ta, cười đón lấy ta dưới gốc cây; nhớ lại đêm Thượng Nguyên, ánh đèn hoa đăng và pháo hoa rực rỡ, hắn nhận lấy chiếc túi thơm ta thêu vụng về, nụ cười dịu dàng như ánh trăng thanh khiết trên núi; nhớ lại dưới cây cầu duyên, những mảnh vải đỏ phấp phới, hắn cúi người, cài chiếc khóa trường mệnh vào cổ ta.
Con người rực rỡ và chân thành đó, ta gần như đã quên mất.
Ta tháo chiếc khóa trường mệnh đã cũ từ lâu xuống, tiện tay ném vào hồ sen dưới lầu.
Để tránh mặt Giang Nghiệt, ta đã chủ động ra khỏi cửa từ rất sớm.
Vì một lý do không rõ ràng, ta tạm thời không muốn gặp hắn.
Mùa thu ở Phượng Thành có lẽ là mùa dễ chịu nhất, gió nhẹ mây thanh, nước biếc trời trong. Ta để mặt mộc, một mình lang thang khắp nơi, vô tình lại đi đến ngôi nhà cũ.
Đây là nhà của ta trước khi tròn mười bốn tuổi, nơi chứa đựng những tháng ngày tự do và hạnh phúc nhất của ta, cũng là nơi chứng kiến cuộc chia ly đau đớn nhất trong đời. Những năm qua, ta chưa bao giờ đủ can đảm để quay lại.
Dường như chỉ cần ta không bước vào, thời gian sẽ dừng lại ở đây, mọi điều ta hoài niệm sẽ chưa bao giờ rời xa, chưa bao giờ thay đổi.
Thực ra, số phận con người luôn là sự đối lập đến cực đoan, và điều mà thần linh giỏi nhất chính là trao cho ngươi hy vọng rồi tự tay dập tắt nó.
Ta và Hứa Ninh Chu cũng vậy.
Cửa nhà đã đổ nát, cành bạch quả vượt qua tường viện, lộng lẫy đến mức vô tri, giống như ta từng vô tri trước đây.
Nếu không có quân đội Ung Châu, ta có lẽ vẫn mãi vô tri như vậy.
Nếu không có quân đội Ung Châu...
Cơn gió thổi qua, cuốn theo bụi mờ. Ta dụi mắt, đưa tay đẩy cửa bước vào.
Ta không ngờ rằng, trong sân vẫn còn một người khác.
Hắn đứng đó lặng lẽ, tựa như nhiều năm về trước.
Ta sững sờ buột miệng gọi: "... Chu ca ca."
Ta và Hứa Ninh Chu ngồi lặng lẽ bên nhau trên bậc thềm trước chính đường. Ta thực không ngờ sự việc lại diễn biến đến tình cảnh này.
Chim sẻ đậu trên cành cây vô tư lắc lư chiếc đuôi, ta chống cằm hồi lâu, cuối cùng cũng là người đầu tiên lên tiếng.
"Vì sao Hứa đại nhân lại đến đây?"
Hắn không nói gì, dường như suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi trả lời.
"Ta nghe nói, ta từng sống ở đây."
Ta cảm thấy buồn cười, không kìm được lời chế giễu: "Nghe nói? Hứa đại nhân đến chính ngôi nhà cũ của mình mà cũng phải nghe nói sao?"
Hắn quay đầu nhìn ta, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước, mà lại có vẻ như đang do dự.
"Ta từng mất trí nhớ." Hắn nói, "Năm mười chín tuổi, ta gặp tai nạn ở học phủ, bị thương rất nặng. Ta đã quên hết mọi chuyện trước kia."
Ta nghẹn lại, một luồng khí nghẹn ứ trong tim, đọng lại thành khối m.á.u bầm.
"Sao lại bị thương? Bị thương ở đâu? Bây giờ còn đau không?"
Hắn nhìn ta hồi lâu, sau đó chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu như một đứa trẻ ngoan ngoãn.
"Không còn đau nữa."
Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió lay động lá cỏ. Ta nhận ra phản ứng của mình có phần quá mức, đang cân nhắc xem nên nói gì để xoa dịu tình hình, thì Hứa Ninh Chu đột nhiên nắm lấy cổ tay ta.
Ta như bị sét đánh, không thể cử động.
Hắn dẫn dắt bàn tay ta, đặt lên trán mình.
"Ở đây."
"Cái gì... gì cơ?"
"Vết thương ở đây."
Hắn cúi đầu, giọng điệu lạnh nhạt nhưng cử chỉ lại vô cùng ngoan ngoãn.
Lòng bàn tay ta áp vào trán hắn, chạm phải một vết sẹo mờ mờ bị che khuất bởi tóc.