Trong khoảnh khắc rơi xuống biến, chuyện duy nhất ra nghĩ đến chính là… ta sẽ bơi.
Thế nhưng vô ích.
Trong thiết kế Thiên Vận, người chơi sẽ không bơi, dù qua sông cũng không bị ngâm nước, cũng coi như bơi lội, nhưng trong biển nếu không có sử dụng đạo cụ thì chẳng thế nào hô hấp, không thể ngoi lên mặt biển, hơn nữa, lượng máu còn giảm đi mười giọt mỗi giây ( có thể sử dụng dược thủy hoặc kỹ năng buff máu ).
Khi rời bến cảng, cũng thật không ngờ mình có thể sẽ rớt xuống biển, đương nhiên sẽ không chuẩn bị đạo cụ, kế bên hải vực lại là khu luyện công, vô pháp sử dụng hồi quyển trở về thành, hiện tại, ta chỉ có thể trừng mắt cách nhìn mặt biển không xa phía trên, bất đắc dĩ không ngừng buff máu cho mình. Đợi SP dùng hết, ta lập tức chỉ có đường chết.
Vấn đề là, đang êm đẹp tại sao ta lại rơi xuống biển ni? Ta tin tưởng thuyền Pháp Lợi Tư kiến tạo chắc chắn sẽ không có khiếm khuyết gì mới đúng, thế nhưng, ta lại là vì vòng bảo hộ gãy nên mới ngã xuống biển…
Ta hoang mang nhìn ánh sáng lóng lánh trên mặt biển.
Phía trên có mấy mảnh gỗ gãy đang trôi nổi, bọt sóng lăn tăn gợn lên phía sau con thuyền đang chạy xa xa.
Đột nhiên, “Xoát” một tiếng, một nhân ảnh nhảy vào trong biển. Ánh dương quang xuyên thấu mặt biển sặc sỡ quang hoa, chiếu lên hình dáng người nọ càng khiến hắn giống như một thiên thần giáng xuống.
Mà hắn, trong mắt ta luôn là sự tồn tại như thế…
—-
Vô Cực bơi tới trước người Nguyệt, nhanh chóng đút cho hắn một viên lệ sắc hình giọt nước kết tinh.
“Đây là…” Nguyệt ném cho hắn một ánh nhìn nghi vấn.
“Nước mắt mỹ nhân ngư.” Vô Cực thở phào nhẹ nhõm, may mắn nói: “Lúc trước đánh được mấy cái, vẫn không có thời gian đem bán, không ngờ bây giờ lại phát huy công dụng.” Theo phản xạ nhảy vào trong biển, mới phát hiện mình căn bản không chuẩn bị đạo cụ thở trong biển, may mà trên người còn có cái này, nếu không Vô Cực thật không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Thế nhưng…” Nguyệt nói: “Nước mắt nhân ngư có tác dụng trong một giờ, trước khi hiệu dụng kết thúc… Hình như… không thể rời khỏi lòng biển a.”
Vô Cực nhún nhún vai, cười khổ, “Ta cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, cho nên không chuẩn bị phao phao. Chấp nhận một chút đ.”
Nguyệt cũng cười khổ.”Cũng chỉ có thể như vậy.” Dùng thì dùng.
Đạo cụ luyện công dưới đáy biển là, [phao phao thủy tai] và [phao phao thủy phiêu]. Phao phao thủy tai có thể giúp người sử dụng hô hấp trong biển ( tức là sẽ không mất máu ), có tác dụng trong một giờ; mà phao phao thủy phiêu có thể cho người sử dụng thuận lợi hành động trong biển, chìm nổi ( đạo cụ cần để có thể nổi lên mặt biển ), có tác dụng trong một giờ. Hai vật phẩm này đều được bán ở các thương điếm trong hải cảng.
Nước mắt mỹ nhân ngư có công hiệu của cả hai loại phao phao trên, đồng thời còn có thể duy trì 100% độ mẫn tiệp trong nước ( thông thường là sẽ bị giảm xuống đến 70% ), nhưng khuyết điểm duy nhất chính là sau khi sử dụng thì trong thời gian tác dụng không thể rời khỏi nước biển.
Nước mắt mỹ nhân ngư không mua được ở thương điếm, chỉ có thể đánh tới trên mỹ nhân ngư ( cấp 105, hình người hệ thủy, giá thị trường khá cao, một viên ước chừng 100 kim tệ ( phao phao chỉ bán 10 kim tệ 1 cái ).
“Giờ sao đây?” Nguyệt hỏi.
Vô Cực nói: “Để ta hỏi Pháp Lợi Tư tình huống bây giờ thế nào?”
Nguyệt gật đầu tỏ vẻ đã biết. Đáy biển và lục địa không thể dùng kênh chung ( khi ở trong biển thì không thể nhìn thấy kênh chung ), kênh đoàn cũng không thể liên hệ, chỉ có thể sử dụng mật ngữ.
Một lát sau, Vô Cực nói: “Pháp Lợi Tư bảo hắn sẽ đi trước làm nhiệm vụ, một giờ nữa sẽ trở về đón chúng ta.”
“Như vậy không thành vấn đề…” Mọi chuyện đều phải giao cho Pháp Lợi Tư làm y có chút không yên tâm.
“Hơn nữa… Ngươi kỳ thực không cần tới cứu ta, thiếu ta nhiệm vụ vẫn có thể hoàn thành…”
“Nếu như cho ta thêm một cơ hội nữa.” Vô Cực nhìn mặt biển, thì thầm: “Ta vẫn sẽ nhảy xuống biển đến cứu ngươi.”
Nguyệt nhìn về phía Vô Cực, đang muốn mở miệng nói cái gì đó thì…
“Nguyệt Nguyệt! Ngươi không sao chứ?”
“Nguyệt đại ca… Ngươi thế nào a?”
“Xin lỗi, hại Nguyệt đại ca ngươi rơi xuống biển…”
Bên tai song song vang mật ngữ của Tiểu Diệp, Thiên Lý, Tiểu Dương, ba người đồng thời lên tiếng, hại hai tai y đau nhức.
“Ta không sao.” Nguyệt nhất nhất trả lời: “Ta hiện tại đang ở cạnh Vô Cực, có việc gì chờ quay về bờ rồi nói sau.” Một lần mật đàm cùng ba, thật đúng là có điểm ăn không tiêu.
“Ác…” Thiên Lý đáp: “Vậy Nguyệt đại ca ngươi cẩn thận.”
Tiểu Dương nói: “Ừ… Chờ đại ca ngươi đi ra rồi nói sau.”
“Vậy Nguyệt Nguyệt ngươi phải cẩn thận đó…” Sa Lợi Diệp nói: “Ta sẽ kêu Vô Cực hảo hảo bảo hộ ngươi.” Đương nhiên, có thể phát sinh một ít ‘cái, gì, đó’ thì càng tốt!
Vô Cực thấy Nguyệt không nói lời nào, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Nguyệt cười cười.”Thiên Lý bọn họ mật ta.”
Nguyệt nói tiếp: “Giờ làm gì? Nói chuyện phiếm hay đánh quái?”
“Ta rất muốn nói chuyện phiếm.” Vô Cực chỉ vào đáy biển, “Nhưng mà có người không muốn.”
Nguyệt nhìn xuống phía dưới đáy biển, loáng thoáng thấy một tia sáng sáng choang, đó chính thị là Sa Ngư Nhân lúc nãy vừa bị Pháp Lợi Tư ủi bay. Nó mở cái miệng rộng, lộ ra răng nanh sắc bén, rất nhanh phẩy đuôi bơi về phía này.
Ách… Không thể nào…
Nguyệt kích động nhìn Vô Cực. “Đánh sao?” Quái vật cấp 172, chỉ có hai người bọn họ không biết có đánh thắng được không.
“Không đánh không được!” Vô Cực rút ra Minh Nguyệt kiếm trượng, đưa về phía trước nghênh đón Sa Ngư Nhân.
Hai người trong biển, tốc độ so ra kém xa Sa Ngư Nhân, cho nên không có khả năng chạy trốn. Thật là đúng là không đánh không được!
Khi Sa Ngư Nhân áp sát lại gần hơn, Vô Cực liều mạng sử dụng đơn thể ma pháp Quang Phong hệ ( lôi hệ ) “Cực đạo lạc lôi” mãnh công, ta cũng nhanh tay giúp hắn buff các loại ma pháp phụ trợ.
Tuy rằng lôi điện ma pháp có hiệu quả đẩy lui địch nhân, thế nhưng vẫn không cách nào ngăn cản Sa Ngư Nhân tới gần, vài đạo sét qua đi, Sa Ngư Nhân đã bơi tới trước mặt chúng ta, Vô Cực không thể làm gì khác hơn là phải sử xuất ma khí kỹ cùng nó giao phong chính diện.
Ta một mặt giúp Vô Cực buff máu, một mặt tranh thủ sử dụng phù pháp hệ mộc đánh lén, bề bộn đến luống cuống tay chân, căn bản không có thời gian triệu hoán ma thú hoặc sử dụng kết giới.
Vô Cực nhìn ra khốn cảnh của ta, vội vã nói: “Ta uống dược thủy, ngươi phóng kết giới đi.”
“Cẩn thận một chút.” Ta đáp, lập tức niệm chú ngữ kết giới.
Phóng xong vài loại kết giới, ta lập tức triệu hồi ra 12 đầu triệu hoán thú cấp 5 “Thiết giáp kiếm ngư” ( ở trong biển sẽ tự động triệu hồi ra ma thú thủy hệ ) vây công Sa Ngư Nhân. Đương nhiên, SP ta cũng thấy đáy trong nháy mắt.
Ăn mấy cái ma hoàn bổ đầy SP, ta phóng ra “Thiên hàng cam lâm” ( ma pháp buff máu trong phạm vị lớn) giúp Vô Cực và đám ma thú bổ huyết.
Tuy rằng số lượng triệu hoán thú của ta rất nhiều, thế nhưng đẳng cấp cực thấp ( năm mươi mấy cấp ), coi dù có hơn mười con vây công thì cũng giống như gãi ngứa cho Sa Ngư Nhân. Hơn nữa ma pháp chiến sĩ Tinh Linh Tộc phòng ngự không cao lắm, chống lại lực công kích siêu cao của Sa Ngư Nhân nhất định sẽ chịu thiệt. Cho nên ta điên cuồng buff máu cho Vô Cực, hắn cũng cuồng tưới dược thủy, tình hình chiến đấu phi thường khó khăn.
Trong lúc này, nhất định phải giật lại khoảng cách giữa Vô Cực và Sa Ngư Nhân, để Vô Cực phóng ra ma pháp uy lực cường đại đích, mới có thể có được hiệu quả công kích, cũng có thể giảm thiểu thương tổn của Vô Cực. Vì thế ta phải thu hút sự chú ý của Sa Ngư Nhân về phía mình.
Nghĩ thế, ta cao giọng: “Vô Cực! Thối lui.” Tin tưởng với sự ăn ý của chúng ta, hắn nhất định có thể hiểu được ý ta.
Quả nhiên, Vô Cực nghe vậy lập tức lui về sau, ta cũng lập tức phát động phù pháp hệ mộc.
Ta thấp giọng hô một tiếng: “Kinh Cúc Chi Tiến!” (kinh cúc – bụi gai) Hơn mười đạo ánh sáng xanh đậm vọt về phía Sa Ngư Nhân, thuận lợi hấp dẫn lực chú ý của nó.
Mà Vô Cực cũng thừa dịp ta và Sa Ngư Nhân chơi truy đuổi, niệm lôi điện ma pháp uy lực cường đại nhất, [Vô Thượng Thiên Khiển].
Sa Ngư Nhân ở trong nước tốc độ quả nhiên nhanh đến biến thái, ta đã sử dụng nước mắt mỹ nhân ngư bảo lưu 100% nhanh nhẹn, trong tình huống ta đã cách nó một cách khá xa lại còn tung ra Tật Phong Thuật, vậy mà không đến vài giây, Sa Ngư Nhân đã vọt tới trước mặt ta.
Hàm răng nhọn hoắc trắng hếu mở lớn, thoạt nhìn thực sự là rất ghê gớm a –
Không biết nếu ta thả phản xạ kết giới, có thể chịu qua được một lần công kích của nó hay không.
Sa Ngư Nhân điên cuồng mà công về phía ta, Vô Cực ở cách đó không xa đang đọc chú ngữ cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt vạn phần lo lắng. Ma pháp uy lực cường đại luôn tốn một thời gian dài để ngâm xướng, nhưng Vô Cực nhất định có thể đọc xong chú ngữ trước khi Sa Ngư Nhân giết chết ta..
Mà ta… Có thể nhìn thấy vẻ mặt này của hắn… Cũng đã đủ rồi.
Cho nên ta không tránh cũng không trốn, không sợ nhìn thẳng vào cái mồm đang mở to ra như chậu máu, chuẩn bị cắn vào bụng ta.
“Vô Thượng Thiên Khiển!” Vô Cực đỏ ngầu mắt, phẫn nộ địa bổ xuống một tia chớp chói mắt, quang mang lóe mắt kia trong nháy mắt chiếu sáng thế giới đáy biển âm u.
Ta nhìn đến mắt muốn nứt ra, Vô Cực chạy về phía ta, nhìn trên người hắn mơ hồ lưu chuyển điện quang, nhìn Sa Ngư Nhân đã được nướng chín trôi trước mặt, không ngừng cảm thấy may mắn… còn sống thật tốt.
Cho dù bây giờ bụng ta đau đớn không chịu nổi, hơn nữa một mảnh huyết nhục mơ hồ đều không sao cả, chỉ cần Vô Cực gắt gao ôm ta, âm thanh như đang khóc “Chết tiệt! Sau này ta không chơ phép ngươi làm như vậy nữa!”
Ít nhất, ta cũng được người kia để ở trong lòng.
—-
“Vô Cực…” Nguyệt nhẹ nhàng thúc lên bờ vai hắn.”Ngươi phải để cho ta buff máu a.” Hơn nữa vết thương trên bụng hình như càng ngày càng đau.
Hắn đau lòng lại hối hận. Rõ ràng đã hiểu biết đối phương, vì sao vừa nãy không thấy rõ ý đồ của hắn.
“Nguyệt…” Vô Cực ôn nhu nói, “Sau này…”
Nguyệt vội vàng cắt đứt lời hắn.”Hảo hảo hảo… say này ta không làm như vậy, chúng ta nếu chết thì cùng chết, được chứ? !”
“Đây là ngươi nói…” Vô Cực nhìn chằm chằm vào Nguyệt đang buff máu. “Ngươi không thể bỏ ta xuống.”
Vô luận ngươi đi đâu, ta cũng sẽ đuổi theo. Ngươi không thể… Bỏ ta xuống…
—
Trong đôi lam mâu toát ra say sưa, mê luyến, thâm tình, bất an cùng với bối rối đủ các loại cảm xúc, điều này khiến ta khó hiểu, trong mắt một người có thể đồng thời bao hàm nhiều cảm xúc như vậy sao? Mà hắn dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, lại đại biểu…
Khi ta đang muốn nói gì đó để phá hủy đi bầu không khí quái dị này thì vết thương trên bụng vốn đã được chữa trị tốt đột nhiên kịch liệt đau quặn lên. Loại này đau đớn ta phi thường quen thuộc.
“Sao lại phát tác lúc này? !” Ta ảo não nói, lập tức khom người xuống, hai tay ép chặt lên bụng.
“Làm sao vậy?” Vô Cực nhìn thấy dị trạng của ta, khẩn trương hỏi.
“Dạ dày đau…” Ta suy yếu nói: “Bệnh cũ… Mấy ngày nay làm việc và nghỉ ngơi không quá bình thường, say tàu lại thêm lúc nãy bị đập vào, cho nên tái phát.”
Vô Cực đỡ ta, hỏi: “Ngươi có muốn logout nghỉ ngơi không?”
“Như thế nào… Logout a…” Hiện tại logout, sẽ bị giữ lại trong biển.
Cảm thấy hắn ôm ta giống như ôm nữ sinh, đang muốn phản kháng, bên tai liền vang lên tiếng của Vô Cực.
“Ngươi ngủ một chút, đến bờ ta sẽ gọi ngươi.” Hắn ôn hòa đến cực điểm nói.
Âm tuyến đầy từ tính, tràn ngập hương vị mê hoặc. Mà ta, thật là đã đau đến trước mắt biến thành màu đen, không thể làm gì khác hơn là nghe lời hắn nói, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thậm chí quên đi chúng ta đang ở khu luyện công nguy cơ bốn phía.
Vô Cực tránh dưới một mảnh đá ngầm dưới đáy biển, cảnh giới nhìn bốn phía.
Hắn ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của người trong lòng như thể đó là chí bảo không gì sánh được.
Trong thế giới internet, thái độ cẩn cẩn dực dực như vậy trong mắt người khác nhất định rất buồn cười, thế nhưng hắn chính là thấp thỏm thận trọng như vậy, bảo vệ…
… Không muốn lại mất đi.
Đột nhiên, lam mâu tinh quang chợt lóe, giơ lên Minh Nguyệt kiếm trượng, toàn thân rơi vào trạng thái đề phòng. Phía xa mơ hồ truyền đến thanh âm sinh vật bơi lội trong nước.
Mấy phút sau, một con bạch tuộc màu nâu sậm, có tám cái xúc tu dài xuất hiện trước tầm nhìn.
Vô Cực nhẹ nhàng đặt nhân nhi trong lòng xuống chỗ tối, ôn nhu vuốt lại những sợi tóc màu ánh trăng phiêu tán trên mặt y..
“Đồng sinh cộng tử!” Kiên định, thâm thiết, Vô Cực nói như vậy.
Minh Nguyệt kiếm trượng phát sinh ánh sáng vàng kim cường liệt vây quanh hai người, sau khi quang mang tán đi, Vô Cực đứng dậy, Minh Nguyệt kiếm trượng chỉ thẳng vào tiền phương.
“Đến đây đi!” Hắn cuồng ngạo cười, “Ta sẽ biến ngươi thành cá lát!”
—-
“Pháp Lợi Tư…” Thiên Lý vươn ngón tay run rẩy, chỉ về phía trước. “Này… chính là cái thuyền ta sẽ cướp sao?”
“Đúng vậy.” Pháp Lợi Tư xoa thắt lưng, oai phong nói: “Có vấn đề gì?”
Thiên Lý trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiếc ‘tàu thủy’ lớn gấp mười lần con thuyền mình đang ngồi đây.
Không có… Mới là lạ…
“Khái!” Nửa Cuộc Đời ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Xin hỏi… Chúng ta phải làm như thế nào mới có thể [cướp] được con thuyền này?” Chỉ về tỉ lệ đã kém nhiều như vậy, không biết nhân số sẽ chênh lệch bao nhiêu nữa đây.
Pháp Lợi Tư hào khí nói: “Dùng đại pháo đục một lỗ trên thân thuyền, từ đó mà giết đi vào.”
“Có thể hay không biến thành tổ ong a?” Tiểu Dương lo lắng hỏi.
“Yên tâm đi! Bọn này cũng chỉ có bốn, năm mươi cấp, rất đơn giản.” Pháp Lợi Tư khẳng định: “Ta đã cướp bốn lần rồi.” Trong mắt còn chớp động sự cuồng nhiệt đối với chức nghiệp ‘hải tặc’ này.
“Bốn… Bốn lần!” Thiên Lý kinh ngạc địa kêu lên. Thật đúng là không phải chấp nhất bình thường a
“Nói chung…” Pháp Lợi Tư cười sáng lạn, “Mọi người bắt đầu đi!” Hắn có vẻ rất High.
Pháp Lợi Tư lưu loát chỉ huy trứ mọi người, đơn giản chỉ cho mọi người cách sử dụng pháo đài và giao cho từng người phụ trách thao tác một tòa pháo đài, hắn một tay nắm lấy chuôi kiếm, đứng trên đầu thuyền. Cả người cứ như sinh phong, uy phong lẫm lẫm.
“Các vị –” Hắn cất cao giọng: “Ta nói nổ súng liền cùng nhau nã pháo.”
“Hảo — “
“OK!”
Mọi người đáp lời.
Không lâu sau, con thuyền của Pháp Lợi Tư chạy gần đến chiếc “Tàu thuỷ” kia, có thể là bởi vì thân thuyền quá mức “Nhỏ nhắn xinh xắn”, nên người trên thuyền cũng không phát hiện bọn họ.
Pháp Lợi Tư cho thuyền tiếp cận thương thuyền một khoảng vừa tầm, lam mâu khẽ lóe tinh quang, hưng phấn hô to: “Nổ súng!”
“Bính! Bính! Bính!” Những tiếng nổ rung trời qua đi…
Thương thuyền hoàn hảo vô khuyết, trong không khí cũng không có một tia mùi khói súng.
“Sao lại thế này?” Thiên Lý và Pháp Lợi Tư trăm miệng một lời hỏi.
“Pháp Lợi Tư!” Nửa Cuộc Đời nói: “Đại pháo hình như có vấn đề.”
Pháp Lợi Tư vội vã kiểm tra một khẩu đại pháo gần mình nhất.
“Hình như bị động tay chân rồi.” Hắn nghiến răng: “Đối phương làm rất kín đáo, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không phát hiện.” Pháp Lợi Tư âm thầm quyết định, quay về cảng nhất định phải tìm nhóm công tượng để hỏi rõ ràng. Về phần kẻ xúi giục là ai, hắn không cần nghĩ cũng biết.
“Giờ phải làm sao đây?” Thiên Lý hỏi: “Bọn họ đã phát hiện chúng ta!”
Tiếng nổ lớn như vậy, NPC này dù ngốc đến đâu cũng sẽ phát giác. Hiện tại trên mép thương thuyền đã vây đầy thủy thủy cầm các loại vũ khí, hơn nữa số lượng lại không ngừng gia tăng.
“Hàng hóa nằm trong kho chứa hàng trong thuyền, chúng ta vốn chỉ cần đục một lỗ trên bụng thuyền là có thể trực tiếp đi vào dọn hàng đi ra.” Pháp Lợi Tư sau một hồi trầm tư, nói rằng: “Hiện giờ chỉ có thể trực tiếp xông vào.”
“Xông vào? !” Thiên Lý khoa trương kêu lên: “Ta sẽ biến thành tổ ong đó! !” Đạo sĩ rất là yếu đuối mong manh nha.
“Để hoàn thành nhiệm vụ, không còn biện pháp nào khác.” Nửa Cuộc Đời nói: “Mọi người gọi sủng vật ra gia tăng lực lượng.”
“Lên đi!” Pháp Lợi Tư bắt lấy Hi Doro nằm trên vai hắn, ra sức ném lên trời, hô. “Hi Dora, biến trở về nguyên hình!” Chỉ thấy Hi Dora vốn chỉ lớn như cái chậu rửa mặt, trong nháy mắt phình lên to như chiếc ôtô, mà sau khi Hi Dora biến lớn, “Ba!” một tiếng, không sai lệch “rớt xuống” trên boong thương thuyền, đè chết không ít thủy thủ.
Tiểu Diệp cũng học theo ngữ khí của Pháp Lợi Tư, gọi ra quang ám thánh long mới bắt được không bao lâu.”Lên đi! Tiểu Nguyệt Nguyệt.”
Tiểu Nguyệt Nguyệt? Nhìn kỹ, trên đầu long sủng của Sa Lợi Diệp, có một dòng chữ màu vàng kim biểu hiện tên “Húc Nguyệt” .
Lấy tên này… Không thành vấn đề gì đi… Đây là nghi vấn trong lòng tất cả cộng đồng thành viên Ngân Chi Vô đang có mặt ở đây.
“Khái!” Nhất Phương ho nhẹ một tiếng, ngâm rụng sự khiếp sợ với cái tên bé long sủng kia, xoay người nhảy lên sủng vật mình. Thú một sừng “Túc Phong” ( mã là loại sủng vật không cần kỵ thừa thuật cũng có thể cưỡi ).
Nửa Cuộc Đời Phong Vân cũng gọi ra Cửu Vĩ Xích Hồ, boss hệ phong hỏa, tên gọi là “Lão Hồ Ly”. Quả nhiên là chủ nào sủng vật nấy mà.
Thấy tất cả mọi người chuẩn bị không sai biệt lắm, Pháp Lợi Tư hưng phấn hô to: “Xung phong!” Cũng rút ra trường kiếm bên hông, chuẩn bị thống khoái tràn trề chiến đấu một phen.
“Chờ một chút!” Nhất Phương đột nhiên mở miệng, “Chúng ta rốt cuộc muốn cướp cái gì?”
“Các ngươi không biết?” Hắn chưa nói qua sao?
Mọi người lắc đầu lắc đầu, nhún vai nhún vai.
“Cà chua a!” Pháp Lợi Tư cười thật xinh đẹp, “Nhớ bỏ vào trong bao vải.”
“Cà chua!” Thiên Lý và Tiểu Dương hai mặt nhìn nhau. Không thể nào… là cướp thứ này chứ.
“Cái lọa tròn tròn, hồng hồng.” Pháp Lợi Tư giải thích phản ứng của bọn họ là vì họ không biết cà chua là cái gì, hắn kiên nhẫn giảng giải: “Phía trên còn có đầy lá cây, ăn vào mềm mềm chua chua…” Vừa nói vừa dùng tay vẽ ra hình dung ra cà chua trông như thế nào.
“Ta đã biết.” Nửa Cuộc Đời liếc mắt quăng bạch nhãn cho Thiên Lý và Tiểu Dương, nói rằng: “Vậy phải lấy nhiều ít?”
“Toàn bộ.” Lần nào hắn cũng đều gom hết toàn bộ.
“Toàn bộ a…” Có điểm trừu tượng.
“Như vậy… Không còn vấn đề gì chứ.” Pháp Lợi Tư nói rằng: “Chúng ta lên đi!” Lần thứu hai đem cảm xúc điều chỉnh đến trạng thái nhiệt huyết sôi trào.
Kỳ thật… Nửa Cuộc Đời còn muốn hỏi, để ở nơi nào? Thế nhưng khi nhìn Pháp Lợi Tư gấp gáp như vậy, cũng cũng chỉ có thể quên đi.
“Yểm hộ ta!”
Pháp Lợi Tư bỏ xuống những lời này, chợt nhảy lên cái neo trên trên thân thương thuyền, một tay cầm kiếm, một tay nắm lấy cái sợi dây neo, leo lên bằng một tay.
Hỏa cầu của Tà Hỏa Hoàng cũng đang bắt chuyện với mấy gã thủy thủ cầm cung tiễn muốn công kích Pháp Lợi Tư.
“Tiểu Dương, ngươi, Hoàng và Pháp Lợi Tư một tổ.” Nửa Cuộc Đời lập tức chỉ huy đội hữu.”Thiên Lý và Nhất Phương một tổ, Tiểu Diệp theo ta. Chúng ta phân công nhau hành động.”
“Vâng!” Tiểu Dương đáp.
Nhất Phương nói: “Tuân lệnh!” Thiên Lý thuận tay kéo vạt áo. Hai chân kẹp vào bụng Túc Phong, “Sất!” quát một tiếng. Túc phong liền chân sau đạp xuống, nhảy lên boong tàu thương thuyền.
Ngân Chi Vô lần đầu tiên cướp bóc, dưới tình huống thiếu Vô Cực và Nguyệt Phi Ly, chính thức bắt đầu!
– Tổ đại tiểu hồ ly –
“Uy! Uy! Uy! Ta chỉ là một tế ti tay không tấc sắt nha! Các ngươi thế nhưng lại vây công ta!” Nửa Cuộc Đời Phong Vân một mặt oán giận, một mặt đông trốn tây lủi né tránh bọn thủy thủ công kích. Chỉ là… mặc cho hắn né tránh thế nào, người vây công hắn sao càng lúc càng nhiều thế này?
“Oa! Càng ngày càng nhiều, chết chắc rồi!” Nửa Cuộc Đời la hét, cũng xoay người chạy tới một phương hướng khác.
Rẽ qua một khúc quanh, Nửa Cuộc Đời đột nhiên nhảy qua, nhảy đến trước mặt Sa Lợi Diệp đã sớm chờ đợi ở bên kia, mà đoàn xe lửa phía sau hắn tất cả đều rời vào bẫy rập của Sa Lợi Diệp, mai phục bên cạnh còn có Cữu Vĩ. Đặt bẫy rập trong nhà người khác để chủ nhân rớt bẫy, thật là đủ tuyệt…
“Có tìm được không?” Nửa Cuộc Đời Phong Vân thay đổi bộ dáng chật vật vừa rồi, khoan thai hỏi.
Sa Lợi Diệp nhún nhún vai: “Không thấy gì hết!”
“Tìm nữa đi!” Nửa Cuộc Đời buff cho nàng thêm mấy ma pháp phụ trợ, “Nhớ phải cất kỹ cạm bẫy trước.”
“Được rồi…” Mới gặp đã sai bảo người khác…
– Tổ Nhất Phương và Thiên Lý –
Thiên Lý Nhậm Ngã Hành đi theo sau mông Túc Phong, nắm chặt đuôi nó.
“Nhất Phương đại ca… Ngươi biết cà chua để ở đâu sao?”
Thiên Các Nhất Phương chỉ liếc hắn một cái, không trả lời. Tiếp tục trọng trách chắn quái của mình.
Thiên Lý thả vài đạo phù pháp, chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Chúng ta đã đánh với đám thủy thủ này lâu lắm rồi nha! Như vậy mãi thì đến lúc nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ a.”
Nhất Phương duy trì dự tính ban đầu… không để ý tới hắn.
Một lát sau, Thiên Lý Nhậm Ngã Hành thiếu kiên nhẫn lại không nhịn được mở miệng: “Nhất Phương đại ca…”
Lần này, Thiên Các Nhất Phương rốt cục bị hắn làm phiền đến chịu không nổi, không được bình tĩnh ra lệnh.
“Nắm chặt.”
“Nắm chặt?”
Hắn còn chưa lý giải được hàm ý của Nhất Phương, Nhất Phương đã kẹp chặt bụng ngựa, giục ngựa chạy như điên. Thiên Lý đáng thương, chỉ có thể cố sống cố chết nắm chặt lấy cái đuôi dài màu trắng của Túc Phong, giống như cái giẻ lau bị kéo lê trên mặt đất.
“Oa ô! Ta biết sai rồi — “
– Tổ Tiểu Dương, Hoàng và Pháp Lợi Tư –
Pháp Lợi Tư sử dụng tiềm hành lẻn ra sau lưng địch nhân ( Pháp Lợi Tư là đạo tặc, chỉ tại trang phục nên nhìn không ra ), ẩn ẩn hiện hiện xuyên qua chúng. Trong đám người thỉnh thoảng truyền đến tiếng hắn cười sang sảng, biểu hiện hắn đang hưởng thụ khoái cảm chiến đấu.
Pháp Lợi Tư đẳng cấp cao, thân thủ mạnh mẽ, quái thủy thủ cấp bốn mươi năm mươi hắn chỉ cần vung tay hai ba cái là có thể giải quyết xong một con, mà Hoàng nhìn hắn đánh đến nghiện, cũng không muốn quấy rầy, đứng một bên phóng ra thạch hóa vì phu, nên chiểu thuật ( hiệu quả giống với thong thả kết giới ), hắc động không gian chờ phụ trợ ma pháp hiệp trợ hắn; Tiểu Dương lại thỉnh thoảng lại trộm bắn vài mũi tên, cùng với bảo hộ Hoàng thi pháp không bị địch nhân làm gián đoạn.
“Tìm được rồi! Tìm được rồi!” Trên kênh truyền đến thanh âm hưng phấn của Thiên Lý, “Ta tìm được cà chua rồi!”
Nửa Cuộc Đời nói rằng: “Vậy có thể thu đội.”
“Chúng ta nhanh đi đón Nguyệt Nguyệt với Húc đi!” Tiểu Diệp nói.
“Pháp Lợi Tư, khổ cực ngươi.” Tiểu Dương nói rằng: “Chúng ta có thể đi.”
Thế nhưng Pháp Lợi Tư vẫn đang đánh đến quên mình, nan phân nan xá (khó chia lìa).
“Tiểu Pháp?”
“Pháp Lợi Tư…”
Không có phản ứng…
Lúc này, người từ đầu tới đuôi chưa nói quá nửa câu, Hoàng vẫn diện vô biểu tình mở miệng.
“Đi về.” Hắn vẫn diện vô biểu tình như cũ, âm điệu thập phần cứng nhắc, thế nhưng cố tình…
Pháp Lợi Tư cười sáng lạn trả lời: “Cướp được rồi à!” Nụ cười hoàn mỹ chói mắt khiến người xem lóa mắt.
Không ai biết nụ cười tươi đẹp kia là vì cái gì…
“Vậy trở về đi.” Pháp lợi tư thu hồi Hi Dora.”Nguyệt bên kia hẳn nước mắt nhân ngư cũng sắp hết tác dụng rồi.”
Thiên Lý nói: “Chúng ta nhanh đi đón bọn họ!” Hắn nghĩ nhiệm vụ cướp bóc lần này thật sự chơi rất vui.
“Đi thôi~!”
Không thích hợp… Pháp Lợi Tư bữa bài tùy tính, thế mà lại nghe lời Hoàng nói, mà một kẻ giống như bị câm như Hoàng, thế mà lại mở miệng nói chuyện với Pháp Lợi Tư. Anten BL của Sa Lợi Diệp “đăng” một tiếng dựng thẳng lên.
Hai người kia nhất định có, vấn, đề (trái tim bay bay).
Bọn họ đi tới nơi hai ngươi rơi xuống biển, chỉ thấy Vô Cực ôm Nguyệt, lúc chìm lúc nổi bồng bềnh trên mặt biển. Pháp Lợi Tư lập tức gọi ra nguyên hình Hi Dora, kéo hai người bọn họ lên thuyền.
Nhìn Húc Chi Vô Cực cả người đầy thương tích, chật vật không chịu nỗi, Nửa Cuộc Đời khẩn trương hỏi.
“Ngươi thế nào lại biển thành khó coi như vậy… Tiểu Nguyệt làm sao vậy?”
“Thân thể Nguyệt không thoải mái.” Vô Cực mệt mỏi đáp: “Ta mang hắn vào khoang thuyền nghỉ ngơi.”
Sau đó nhìn thoáng qua Pháp Lợi Tư đứng ở một bên.”Pháp lợi tư, mau chóng quay về cảng.”
“Không thành vấn đề.” Pháp Lợi Tư cười nói: “Tốc độ cao nhất tiến về phía trước!”
Vô Cực cẩn cẩn dực dực nhẹ nhàng đặt Nguyệt lên giường, lại tỉ mỉ giúp hắn điều chỉnh gối đầu cho thoải mái.
“Lão đại, Nguyệt đại ca làm sao vậy?” Thiên Lý cẫn đi theo sau hai người, nhịn không được hỏi.
“Nhỏ giọng chút.” Vô Cực thưởng cho hắn một ánh mắt đông chết người không đền mạng.
Thiên Lý sợ hãi nhanh chóng im miệng, nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng
Nhưng Nguyệt Phi Ly vẫn bị đánh thức…
—-
Hai mắt vừa mở ra, ta mơ hồ thấy ánh sáng, còn có gương mặt Vô Cực mơ hồ không rõ. “Húc…” Nơi này là đâu?
Vô Cực đưa tay đặt lên trán ta, độ ấm từ lòng bàn tay xuyên thấu qua mạng internet giả tưởng, truyền tới trên người ta…
“Nơi này là trên thuyền Pháp Lợi Tư.” Vô Cực ấm áp cười, ngữ khí ôn nhu.”Ngươi ngủ thêm một chút, đến bờ ta sẽ gọi ngươi logout.”
“Ân…” Đích xác, nếu như tỉnh lại thì sẽ bị say tàu. Ta trở mình, lần thứ hai tiến nhập mộng đẹp.
—-
Vô Cực lấy ra một cái chăn phủ lên người Nguyệt, xác định đối phương đã an ổn ngủ say, hắn mới nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, các đội hữu đều xông tới, quan tâm hỏi han.
“Nguyệt đại ca làm sao vậy, lão đại ngươi thế nào mà cả người đều bị thương?” Tiểu Dương cầm lấy y tụ Vô Cực, khẩn trương hỏi thăm.
Thiên Lý kéo Tiểu Dương ra, cũng nắm lấy y tụ Vô Cực. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Đi đi đi! Các ngươi tránh ra.”
Sa Lợi Diệp đẩy hai người quá phận “nhiệt tình” ra chỗ khác, một tay túm lấy Nửa Cuộc Đời lành lạnh đứng một bên xem cuộc vui, nói rằng: “Các ngươi không thấy máu Vô Cực lão đại còn có chút xíu sao? Trước hết để lão hồ ly giúp hắn buff máu cái đã.”
Lúc này Nửa Cuộc Đời mới chú ý tới, máu của Vô Cực cơ hồ tháy đáy. Dọa hắn nhảy dựng lên.
“Ngươi sắp chết đó!” Nửa Cuộc Đời lập tức thay hắn buff đầy máu.”Sao lại như vậy?”
Vô Cực không có biểu tình gì, nhìn vết thương trên người mình chậm rãi tiêu thất, nói như thể đó chẳng là gì: “Uống hết dược thủy.”
Uống hết! Chức nghiệp hệ chiến đấu phòng ngự cực thấp như Vô Cực ( phòng ngự và thể chất của Tinh Linh vốn không cao ), trên người ít nhất luôn có vài trăm khỏa đại bổ hoàn, càng đừng nói đến các loại thuốc bổ máu hoặc đạo cụ hồi huyết cấp tốc.
Thế mà… dùng sạch trong một giờ! Nửa Cuộc Đời bất khả tư nghị nghĩ, phát run cũng không có khoa trương như vậy nha!