( Đề phụ: nam nhân như thế nào biến thành dã thú )
“Sau đó thì sao?”
Sau khi hắn từ Đài Nam trở về, Vân Sinh luôn luôn truy vấn vấn đề của hắn
“Cái gì sau đó…” Húc thiêu thiêu mi, giả ngu.
“Ngươi ở nhà Tiểu Nguyệt qua một đêm, không có khả năng chẳng phát sinh chuyện gì!” Vân sinh cười đến cực ái muội. “Ngươi là người như thế?”
“Ta nghe không hiểu…” Tiếp tục giả ngu.
“Ít đùa… nói đi… sau đó thì sao?”
Sau đó…
Húc thừa nhận, hắn không phải là chưa tưng nghĩ qua loại chuyện này, nếu không hắn cũng không lôi kéo Nguyệt đã mệt muốn chết đi dạo chợ đêm, sau đó dùng lý do đã quá muộn không có xe lửa mà lưu lại.
Khi hắn đưa ra thỉnh cầu ở lại nhà Nguyệt một đêm, Nguyệt cười thật cao hứng.
“Tốt, không thành vấn đề.” Vẻ mặt của y đơn thuần mà ngây thơ. “Nhà của ta cũng rất lớn.”
Như vậy khiến Húc cảm thấy mình thật xấu xa. Cho nên khi đó, hắn đã quăng ý niệm kia ra sau đầu.
Nhà của Nguyệt thực sự rất lớn, tuy rằng so với nhà mình thì vẫn còn nhỏ một chút, thế nhưng Nguyệt thu xếp nhà cửa rất chỉnh tề, cũng không có bài sức dư thừa, thoạt nhìn phi thường sạch sẽ rộng mở.
Vừa vào nhà, Nguyệt đã nói: “Ta muốn đi tắm trước.” Sau đó lấy ra một đống tạp chí game cho hắn.
“Ngươi đọc đi, ta tắm rất lâu.”
Húc rất muốn kêu to, hắn làm sao có thể đọc được chứ! Chỉ cần nghe tiếng nước, chỉ cần tưởng tượng, hắn đã cảm thấy mình sắp điên mất rồi. Nam nhân đều là dã thú… Hắn thực sự tin tưởng câu nói đó..
Khi hắn không yên lòng lật qua lật lại cuốn tạp chỉ game thứ n, Nguyệt cũng đã tắm xong.
“Ta đã nói ta tắm rất lâu.” Nguyệt xoa tóc, cười đến có chút xấu hổ. “Chờ lâu không?”
“Không…” Húc thấy choáng váng. Nguyệt vừa mới tắm xong, da thịt ửng lên màu phấn hồng mê người, trên người còn mang theo hơi nước nhàn nhạt, xinh đẹp như phù dung xuất thủy.
“Ác… Ngươi đang đọc cái này a.” Nguyệt đến bên cạnh hắn, chỉ vào một tấm hình trên tạp chí, nói rằng: “Chính là tòa thành này, hình như là một trong số thành trấn của Tử Vong đại lục sắp ra mắt, cảm giác thật thần bí ha.”
“Đúng vậy.” Trên thực tế, hắn căn bản không thấy, hiện tại toàn bộ tâm thần của Húc đều đặt trên xương quai xanh xinh đẹp lộ ra dưới cổ áo Nguyệt, đường cong nơi cổ trắng noãn mềm mịn như ánh trăng, sau khi tắm rửa da thịt tản ra hương trầm…
Nhìn nhìn mãi, thật… muốn dùng sức cắn xuống… muốn hung hăng hôn hắn… rất muốn… Lão thiên a! Hắn không đủ sức tưởng tượng nữa!
Đáng tiếc đương sự cũng không biết nội tâm Húc đang giẫy giụa. Nguyệt chớp lông mi thật dài, mỉm cười hỏi: “Ngươi đói bụng sao?”
“Cái gì!” Vấn đề cực độ nguy hiểm.
“Ăn vặt sẽ không no, rất nhanh liền đói bụng.” Nguyệt nói: “Ta hơi đói, còn ngươi? Có muốn ăn cái gì đó không?”
Hắn rất đói! Nhưng không phải cái loại đói đó a —— nhưng, Húc cũng không phải loại người sẽ nói “Ta muốn ăn chính là ngươi”.
“Tùy tiện.” Hắn không thể làm gì khác hơn là nói như vậy: “Ngươi thấy tiện là được rồi.”
“Ta nghĩ nghĩ xem muốn dùng những thứ gì.” Nguyệt đứng dậy, đi vào phòng bếp. Điều này làm cho Húc thấy hơi hơi đáng tiếc.
“Không biết trong tủ lạnh còn nguyên liệu nào không.”
“Ngươi nấu sao!”
“Đúng vậy.” Nguyệt cười đến rất đắc ý, “Ta nấu ăn rất ngon.”
Nguyệt muốn tự tay làm thức ăn cho hắn! Húc thật không thể tin được mình lại may mắn như vậy.
“Đúng rồi.” Nguyệt ló đầu ra khỏi phòng bếp, nói rằng: “Ngươi đi tắm đi, ta đã giúp ngươi đem quần áo sạch đặt trong phòng tắm rồi.”
“Ân…” Được rồi! Hắn cần phải tắm một cái để lãnh tĩnh lại.
Đi vào phòng tắm, Húc há hốc mồm, không phải vì bên trong rất lớn, mà là…
Trên bồn rửa mặt bày một bộ bàn chải và kem đánh răng mới, trên kệ còn đặt mấy cái khăn mặt và khăn tắm sạch sẽ mềm mại, ngay cả quần áo để hắn thay đổi và vật dụng linh tinh đều được xếp rất gọn gàng. Sàn nhà không có một chút nước, phòng tắm sạch sẽ đến mức không giống như vừa có người dùng qua.
“Thảo nào… hắn nói sẽ tắm rất lâu.” Húc bật cười.
Vuốt vuốt cái bàn chải đánh răng mới trong tay, hắn cho rằng mình thật không phải may mắn bình thường
Hắn chẳng phải rất may mắn sao… Có thể đến được tâm Nguyệt. Trước đây mình thật đúng là ngu xuẩn ghê gớm.
Buổi chiều đi ra ngoài chơi, là hắn chở Nguyệt. Tuy rằng Nguyệt nói mình quen đường hơn, cứ để y chở, thế nhưng căn cứ chủ nghĩa đại nam nhân nho nhỏ của Húc, hắn vẫn kiên trì muốn chở y, sau đó Nguyệt chỉ đường cho hắn lái xe.
Nguyệt ngồi phía sau xe máy, khoát tay ngang hông hắn , bọn họ một đường cười nói.
Khi đó, Nguyệt chỉ là đưa tay khoát qua hông hắn, hắn đã cảm thấy, mình có thể chở người này… đến những nơi thật xa thật xa…
Ngâm nước lạnh hơn mười phút, Húc mới từ phòng tắm đi ra. Đi tới phòng khách, thấy Nguyệt đang bận rộn đặt bộ đồ ăn lên bàn. Húc đi qua, thức ăn đã được dọn xong.
Hương vị món ăn bốc lên từ chiếc đĩa trắng, húc chỉ vào chiếc đĩa lớn trên bàn, thiêu thiêu mi, hỏi: “Mì Ý?” Không ngờ lại là món ăn phí công phu như vậy.
“Mì ý hải sản.” Nguyệt vui vẻ đưa cho hắn cãi nĩa.”Món ăn ta thích nhất.”
“Cảm tạ.” Vô Cực tiếp nhận chiếc nĩa. Nhìn khói bốc lên món ăn, toả ra hương vị đặc biệt của mì Ý, thật sự cảm thấy đói.
Hắn dùng nĩa cuốn những sợi mì vàng óng cùng hải sản đẹp mắt, cho vào miệng…
Trời ạ… Thật muốn cưới hắn! Đây ý tưởng duy nhất của Húc khi ăn mì.
“Ngon không?” Nguyệt hỏi. Biểu tình nơm nớp lo lợ khiến Húc nhịn không được muốn ôm chặt y.
Mà hắn cũng thực sự làm như vậy.
“Ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy.” Húc tựa vào bên tai Nguyệt, thấp giọng nói.
“Vậy… thì tốt rồi…” Động tác thân mật như vậy làm tai Nguyệt phiếm hồng.
Cái tai không công nho nhỏ đỏ bừng lên thật đáng yêu. Lý trí của Húc trong nháy mắt vỡ đê, hắn kìm lòng không đậu hôn lên vành tai chọc người thương yêu kia.
Sự tình đích phát triển hoàn toàn bị quản chế bằng bản nang của nam nhân. Hắn liếm hôn lên tai Nguyệt, đôi mày dài thanh tú, mi mắt hơi run rẩy, chiếc mũi cao thẳng, sau đó là đôi môi anh đào mềm mại, lưỡi, cằm, cảnh oa, thẳng đến đường cong mê người nơi xương quai xanh.
Hắn không thể dùng từ ngữ gì để hình dung hương khí trên người Nguyệt cùng xác cảm da thịt, chỉ có thể giống như một kẻ vĩnh viễn không thể thỏa mãn, khẳng cắn, hôn môi … Nguyệt hoàn toàn không phản kháng, chỉ nhẹ nhàng run rẩy.
Dưới bụng Húc giống như có một đoàn liệt hỏa bùng cháy, nhiệt liệt vừa ngọt ngào vừa đau khổ, hắn nghĩ mình sắp phát điên mất rồi.
Tiếp tục cũng vô pháp khắc chế nhẫn nại, Húc đưa tay với vào trong vạt áo Nguyệt, tham lam vuốt ve da thịt mềm mại tinh tế.
Ta muốn ngươi… Ta muốn ngươi… Trong lòng hắn nỉ non hết lần này đến lần khác.
Một tay hướng lên trên vuốt ve, tay kia lôi kéo khố tử của Nguyệt. Khi nghe tiếng khóa kéo ‘xoát’ một tiếng, hắn nghe được Nguyệt khẽ thở hốc vì kinh ngạc.
Húc vội vã dừng lại động tác, giương mắt nhìn lên.
“Không sao…” Nguyệt đỏ mặt, nỗ lực khắc chế run rẩy.”Ngươi có thể… tiếp tục…”
“Nguyệt, Nguyệt của ta.” Ta là như vậy yêu ngươi. “Thực sự có thể chứ?”
“Không sao…” Nguyệt nói như vậy. Y rất sợ, thế nhưng không sao cả… Bởi vì là Húc.
Đôi mắt Nguyệt như hồ sâu ánh lên thủy quang, lông mi như tiễn vũ khẽ run, chậm rãi vẽ ra một mặt ôn nhu nhất trong lòng hắn.
Nguyệt của hắn đáng yêu lại mỹ lệ như vậy, Nguyệt của hắn đáng thương lại thiện lương… Hắn thật thương y, vừa yêu vừa thương.
“Nguyệt…” Húc nỉ non, kéo Nguyệt vào lòng gắt gao ôm chặt.
Ánh trăng thật mỹ lệ thật mỹ lệ, một mực bên cạnh hắn, soi sáng hết thảy.
Hắn đã lãng phí rất nhiều thời gian tìm kiếm.
Cuối cùng, mới biết được…
“Sau đó thì sao?” Vân Sinh đem mặt to tiến đến trước mặt hắn, chưa từ bỏ ý định địa truy vấn.
Sau đó…
Húc thở ra một hơi. Tiếng thở dài xen lẫn giữa thỏa mãn cùng cực kỳ bất mãn.
“Sau đó…” Hắn chậm rãi quét mắt về phía Vân Sinh, sau đó quơ lấy mứt quả bên cạnh, chọi vào mặt Vân Sinh.