Trở lại giáo đường ( cùng NPC đối thoại có thể trở lại ), Vô Cực kéo Nửa Cuộc Đời qua.
“Logout!” Nói xong, hắn lập tức logout.
Nửa Cuộc Đời ngẩn người, nhìn về phía ta, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Ta cười mà không đáp.
“Thần bí quá a.” Nửa Cuộc Đời nhíu mày, chợt trở mình cho một cái mắt trắng.”Được rồi được rồi! Ta out!”
“Thúc giục cái gì mà thúc giục!” Nửa Cuộc Đời bên càu nhàu bên gọi ra hệ thống chọn logout.
“Đây là có chuyện gì?” Nhất Kiếm nhìn nơi Nửa Cuộc Đời tiêu thất, hỏi cùng một vấn đề.
“Lão đại với Nửa Cuộc Đời đại ca sao vậy?” Thiên Lý cũng hỏi: “Sao đột nhiên lại logout.”
“Không có gì.” Ta lắc đầu, nói: “Ta cũng muốn out.”
“A?”
“Cái gì?”
Không để ý tới mọi người nghi vấn, ta cứ thế gọi hệ thống đăng xuất, logout.
“Không phải đã thuận lợi tẩy trắng sao? Lại làm sao vậy?” Thiên Lý hỏi.
“Làm sao ta biết.” Nhất Phương nhún nhún vai.
“Chờ một chút hỏi Nửa Cuộc Đời đại ca đi.” Tiểu Dương nói.
“Hắc hắc hắc!” Sa Lợi Diệp cười đến cực kì ái muội. “Không cần hỏi đâu.” Thấy vẻ mặt của hai người kia, nàng liền đoán được chuyện, gì, sẽ, xảy, ra.
Nhất Kiếm hoang mang nhìn nàng: “Cười đến quỷ dị như vậy, ngươi biết chuyện gì?”
“Tiểu Diệp biết á!” Tiểu Dương vội vàng tiến đến bên người nàng.”Nói mau nói mau!”
Thiên Lý cũng hiếu kỳ hề hề nhìn nàng.
Sa Lợi Diệp dựng thẳng ngón trỏ lên, lắc lắc trước mặt bọn hắn, nghịch ngợm cười nói: “Phật viết: không thể nói, không thể nói.”
“Ít đến!” Nhất Kiếm, Tiểu Dương cùng Thiên Lý đồng thanh kêu lên.
Vân Sinh bị hối thúc logout, bất đắc dĩ đi vào phòng Vô Cực, vừa vặn thấy hắn nhét mấy bộ quần áo vào ba lô
“Ngươi đang làm gì?” Nửa Cuộc Đời hỏi: “Muốn đi du lịch?”
“Nhanh đi đặt vé máy bay, ta muốn đến Đài Nam.” Vô Cực nói xong, tiếp tục lôi mấy bộ quần áo trong tủ nhét vào ba lô.
“A?” Vân Sinh há hốc mồm.”Ngươi muốn đi Đài Nam tìm Tiểu Nguyệt sao?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy.” Vô Cực cường ngạnh nói: “Cứ đi đặt vé là được.”
“Được rồi. Ngươi muốn đi lúc nào?” Vân Sinh hỏi.
“Bây giờ.” Vô Cực cũng không ngẩng đầu lên.
“Bây giờ!” Vân Sinh kêu sợ hãi, dùng ánh mắt quái dị nhìn Vô Cực.”Ngươi biết bây giờ mấy giờ rồi không?”
“Mười giờ tối.” Vô Cực thiêu thiêu mi.”Vậy thì sao? Bây giờ ta ra sân bay, ngươi trước đặt vé máy bay cho tốt.”
“Cái gì! Ngươi cũng quá coi trọng ta đi.” Lập tức tìm đươc vé máy bay cũng quá làm khó rồi đi… Tuy rằng Vân Sinh tự nhận không phải làm không được.
“Đặt không được…” Vô Cực đứng dậy, kéo khóa ba lô lại, chậm rãi nói: “Vậy gọi máy bay riêng nhà chúng ta đến đây.”
Vân Sinh mở to hai mắt nhìn, hắn biết Vô Cực bình thường tuyệt không thích vận dụng khả năng trong nhà, Vô Cực đã nói như vậy, biểu thị hắn có quyết tâm không thể không làm, Vân Sinh vội vã lấy điện thoại di động, đi tới thư phòng gọi điện.
Vô Cực chỉnh lý xong hành lý, mặc áo khoác, xách ba lô ra khỏi nhà, ngay lúc hắn vừa đảy cửa ra, Vân Sinh chạy đến bên cạnh, nhét mảnh giấy vào tay hắn.
“Mười lăm phút nữa máy bay cất cánh.” Vân Sinh nói: “Ngươi đến kịp chứ?”
“Đương nhiên!” Vô Cực ngạo cười.
“Nhớ kỹ đem những chuyện ở đây giải quyết cho tốt.” Bỏ lại những lời này, Vô Cực liền ‘phanh’ một tiếng đóng sập cửa lại.
“A?” Nhìn cánh cửa đóng chặt, Vân Sinh lần thứ hai há hốc mồm.
“Ta là thư kí của ngươi, cũng không phải người hầu, thật là…” Ai kêu hắn ăn thịt người hạng nhất, không ngoan ngoãn làm ttheo còn có thể như thế nào.
“Phát tình cũng không cần vội vàng như vậy đi!” Vân Sinh oán giận.
“Leng keng!”
Tiếng chuông cửa vang lên, ta vội vàng tiến lên mở cửa. Vô Cực đeo ba lô, đang đứng ở ngoài cửa.
“Nhanh như vậy!” Chưa tới một tiếng hắn đã đến.
“Ta đáp máy bay tới.” Vô Cực nói.
“Vào đi.” Ta đưa tay nhận lấy hành lý của hắn. “Đừng đứng ở bên ngoài.”
Vô Cực vẫn đứng ở tại chỗ, cũng không có ý di động cước bộ.
“Làm sao vậy?”
“Ta… muốn ngươi.” Ánh mắt hắn như lửa, mãnh liệt, ta cảm thấy mình sẽ bị thiêu thành tro tàn dưới ánh nhìn chăm chú kia. “Rất muốn… rất muốn…”
“Ngươi có thể không cho ta đi vào.” Hai tay hắn gắt gao nắm chặt cạnh cửa, như là đang kềm chế gì đấy.”Nếu như ta đi vào…” Hắn dừng một chút, hỏa diễm trong mắt càng thêm mãnh liệt.
“Ta không hy vọng ngươi hối hận.”
“Ta thế nào sẽ hối hận ni.” Ta đưa tay xoa xoa mặt hắn.”Mời… mời ngươi vào trước đi.”
Rất hàm súc, trả lời rất hàm súc, cái này đủ để dấy lên dục vọng mà Vô Cực tận lực kiềm chế, Vô Cực không nói hai lời, cất bước bước vào trong phòng.
Đèn huỳnh quang, đâm vào ta cơ hồ không mở mắt ra được, bàn tay Vô Cực ấm áp vuốt ve thân thể ta đang run nhè nhẹ, bờ môi của hắn, giống như trấn an hôn nhẹ ta. Ta rất sợ, sợ chuyện kế tiếp sẽ phát sinh, thế nhưng, cũng có chút chờ mong.
“Nguyệt…” Vô Cực gọi khẽ, đồng thời đưa tay xuống thăm dò thân dưới ta, xoa nhẹ.
“A!” Ta sợ hãi kêu một tiếng, mặt đỏ bừng nhìn hắn.”Ta van ngươi, ” ta cầu xin, “Không cần như vậy…”
“Ta muốn chạm vào ngươi.” Vô Cực cười xấu xa, một tay kia cũng gia nhập.
“Ngô…” Ta cắn chặt môi, không cho mình rên rỉ ra tiếng.
“Đừng miễn cưỡng.” Vô Cực che lại môi ta, nuốt hế toàn bộ những âm thanh xấu hổ ta phát ra.
Hơi run rẩy trở nên kịch liệt, sau đó, lại còn phập phồng thở dốc.
Không đợi thở dốc bình ổn, Vô Cực tách hai chân ta ra, vùi đầu vào.
“Chờ… Chờ…” Ta cố sống cố chết lôi kéo tóc Vô Cực.”Đừng… dừng tay…” Thực sự là mất mặt muốn chết!
“Ngươi có thể bắt đầu rồi…” Ta ra sức giãy dụa.”… Ta van ngươi đừng như vậy!”
Vô Cực giương mắt nhìn ta, hỏi: “Ngươi không thích?”
Vị trí của hắn lúc này khiến ta ngượng ngùng hạ mi mắt. “… Đừng như vậy.”
“Thế nhưng ta muốn giúp ngươi, ” Vô Cực ôn nhu: “Ta không hy vọng ngươi khó chịu.”
“Sẽ không…” Ta vội vàng nói: “Ta van ngươi, bắt đầu đi…” Nếu Vô Cực giúp ta… giúp ta… Nếu như hắn thực sự làm như vậy, ta nhất định sẽ xấu hổ đến mức lập tức té xỉu.
“Được rồi…” Vô Cực cười khổ.”Kỳ thực ta sắp nhịn không được.”
“Ta… biết…” Thấy hạ thân Vô Cực, hại mặt ta nóng bừng lên.
“Như vậy…” Vô Cực từ trên tủ đầu giường lấy một lọ thuốc mỡ lúc nãy đặt lên. “Trước phải dùng thứ này.”
“Ân…” Ta mở mắt, nhỏ giọng đáp lời. Không cần nghĩ cũng biết đó là cái gì.
Vô Cực dùng ngón tay vạch một ít thuốc mỡ, sau đó dùng cái tay kia thăm dò vào trong cơ thể ta.
“A!” Cảm giác dị vật tiến nhập cường liệt khiến ta nhịn không được kêu lên sợ hãi.
“Rất đau sao?” Vô Cực lòng đầy áy náy hôn ta.
“Không… không có…” Ta nhịn xuống hạ thân co rút đau đớn.”Chỉ là… có chút lạnh.”
“Không có việc gì.” Vô Cực thoải mái nói, tiếp theo, lại thâm nhập thêm một ngón tay.
Lần này là đau đớn, loại đau đớn khi thân thể mạnh mẽ bị tách ra. Ta biết, kế tiếp có thể càng đau hơn nữa, thế nhưng, chỉ cần là Vô Cực, đều không sao cả…
“Nguyệt… Ta rất muốn… Cũng thật cao hứng, có thể có được ngươi.” Vô Cực nói nhỏ, “Cho nên, có hơi gấp… Có thể sẽ làm ngươi bị thương.” Song song nói chuyện, ngón tay thứ ba cũng đã thâm nhập vào. Ta liều mạng cắn răng, đau đến đổ cả mồ hôi lạnh.
Ngón tay Vô Cực bắt đầu hoạt động trong cơ thể ta, di chuyển. Dần dần, ngoại trừ đau đớn, còn có chút cảm giác khác thường hòa lẫn bên trong.
“Có thể, có thể…” Ta ôm chặt vai Vô Cực.”Vào đi.”
“Vẫn chưa được, sẽ làm ngươi bị thương.”
“Sẽ không.” Ta ngước mắt lên, khẩn cầu, “Ta van ngươi ngươi… cùng ta…”
Lời tuy chưa nói xong, Vô Cực đã hiểu được ý trong đó, hắn rút ngón tay ra, đem thuốc mỡ còn lại vân vê trên tay, nhưng Vô Cực cũng không lập tức bôi lên, mà là đợi thuốc mỡ bị hơi ấm trên tay làm ấm, mới tiếp tục thâm nhập vào bộ vị hắn muốn tiến vào.
Cử động thân thiết kia khiến ta cảm động không thôi. Chỉ là một câu nói vô tâm của ta, hắn thế nhưng lại ghi tạc trong lòng.
Tim ta, ái tình của ta, đều dành cho người này.
Mà thân thể… cũng vậy…
Thần thiệt giao triền, trong khoảnh khắc Vô Cực tiến vào, ta cảm thụ được, trừ thống khổ thì có gì đó cũng cùng nhau tiến nhập.
“Nguyệt, ” Vô Cực trên người điên cuồng luật động, vong tình nỉ non, “Nguyệt của ta…Ta yêu Nguyệt…”
Hắn một tay giữ chặt thắt lưng ta, một tay cùng ta mười ngón quấn quít lấy nhau.
“Ta có được ngươi! Ngươi là của ta!” Những giọt mồ hôi rơi xuống, dưới ánh đèn lóe lên tinh quang chói mắt.
Ta vô pháp ngôn ngữ, chỉ là không ngừng thở dốc, rên rỉ.
Đèn huỳnh quang quá chói mắt, ta nghiêng đầu tránh đi ánh sáng, Vô Cực cùng ta quấn lấy tay nhau, ánh mắt liễm liễm quang ba.
Mười ngón, gắt gao siết chặt.
Ta biết…
Ta biết.
Chúng ta, cùng một chỗ.
Ta…
Không còn là. Một người.
Nắng sớm xuyên qua song cửa sổ, rơi xuống mép giường, màn cửa sổ màu lam nhạt bị gió thổi qua chậm rãi tung bay.
“Sàn sạt! Sàn sạt!” Yên tĩnh mà an tường.
Vô Cực vừa mới tỉnh ngủ, hắn nằm ở trên giường, nghiêng thân, nhìn nhân nhi ngủ bên cạnh mình, trong mắt tràn đầy thâm tình.
Lông mi giống như cánh bướm, da thịt trắng mịn như tơ lụa, theo hô hấp mà hơi rung động, vươn trên gương mặt say ngủ nhu hòa là những lọn tóc dài đen óng ả, Vô Cực vươn tay, nhẹ nhàng vén qua.
Buổi sáng mỹ hảo như vậy, thức dậy bên cạnh người yêu mến, nhìn gương mặt hắn ngủ say, Vô Cực nghĩ, trái tim hắn giống như hóa thành bông, ôn nhu, mềm mại, hạnh phúc tràn đầy.
Nâng đầu, hắn nhìn gương mặt Nguyệt vẫn còn ngủ say, lại cảm thấy buồn ngủ…
Vô Cực bình thường không phải người ham ngủ, thế nhưng lúc này, hắn lại rất muốn nằm mãi trên giường không đứng dậy. Chiếc giường này rất ấm áp, rất ấm áp.
Hắn nhỏm dậy hôn lên mi mắt Nguyệt, đôi mắt, chóp mũi, thẳng đến môi, tựa như cúng bái, động tác rất nhẹ rất nhe, Vô Cực không muốn đánh thức y.
Môi lưu luyến không muốn rời đi, Vô Cực nhíu mày, nhiệt độ cơ thể Nguyệt hình như hơi cao, y dường như đang phát sốt.
Vô Cực rất là hổ thẹn, tối hôm qua hắn quá mức lỗ mãng, khát vọng Nguyệt một lần lại một lần, biết rõ Nguyệt sẽ ăn không tiêu, thế nhưng… vẫn không thể ngừng lại.
Ngoại trừ dục vọng, còn thứ gì đó khác mê hoặc hắn.
Khi đó, một lần rồi lại một lần, Vô Cực tổng cảm giác Nguyệt như nói với hắn: Đừng bỏ ta xuống.
Cho nên Vô Cực nỗ lực đáp lại, hắn sẽ không, hắn sẽ không để Nguyệt lại một mình.
Vô Cực đi vào phòng tắm, lấy khăn mặt nhúng nước vắt khô, giúp Nguyệt chà lau thân thể.
Trên lồng ngực trắng nộn đầy những vết đỏ, nhìn vào khiến hắn cảm thấy hơi choáng váng cũng như mặt đỏ lên. Vô Cực không phải chưa từng cùng người khác phát sinh quan hệ, nhưng lần đầu tiên với người cùng giới tính, cũng là lần đầu tiên, khiến hắn xấu hổ.
Tựa như lần đầu tiên, không phải… so với đêm đầu tiên còn làm cho hắn khẩn trương hơn.
Lại vắt thêm một cái khăn mới, cả bộ vị tư mật đều rửa sạch qua, Vô Cực lần thứ hai đưa tay áp vào trán Nguyệt. Nhiệt độ cơ thể vẫn hơi cao, hơn nữa trong suốt quá trình thanh lý, znguyệt vẫn ngủ say.
Hô hấp của Nguyệt có chút dồn dập, Vô Cực đắp chăn cho y, chỉnh nhiệt độ máy lạnh cao hơn, lén lút ra khỏi phòng.
Vô Cực dự định làm vài món để Nguyệt thức dậy là có thể ăn ngay, trù nghệ của hắn cũng không tốt lắm, cùng Nửa Cuộc Đời ngày ba bữa đều gọi người mang đến, bất quá nấu vài món đơn giản không làm khó được hắn.
Từ trong tủ lạnh lấy ra trứng, rau dưa và thịt bằm, cho gạo trắng vào nồi cơm đêm qua, vo gạo, thêm nước, chậm rãi cho thịt bằm và rau vào. Vô Cực muốn làm một bát cháo dễ ăn lại đầy dinh dưỡng.
Bình thường cùng Nửa Cuộc Đời làm việc quá muộn muốn ăn khuya, đều là tùy tiện nấu mì gói, bỏ vào lẩu hai người cùng xơi, hai đại nam nhân, tùy tiện ăn ăn là tốt rồi, nào có cẩn thận tỉ mỉ như bây giờ.
Vô Cực có thể ra ngoài mua, thế nhưng hắn không muốn đi ra khỏi ngôi nhà này, nơi có Nguyệt, thời gian lưu động đặc biệt yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi vị tốt đẹp mà an tường.
Thỏa mãn cùng hạnh phúc, không phải là thứ con người truy tìm suốt cả cuộc đời sao.
Nhìn ngọn lửa nhỏ lay động dưới đáy nói, Vô Cực nghĩ thầm. Hắn đã tìm thấy ở nơi này.
Khi Vô Cực cho trứng đánh vào nồi cháo, Nguyệt vừa vặn tỉnh lại.
Ta mông lung mở mắt, tứ chi nặng như bị đổ chì, hạ thân cũng đau nhức không ngớt.
“Vô Cực?” Nhìn về phía bên cạnh, nhưng không có một bóng người.”Hắn về rồi?” Hẳn là không có khả năng đâu.
Muốn đứng dậy, hạ thân đau buốt khiến ta nhịn không được rên rỉ.”Đau quá!”
Nghe thấy, Vô Cực vội vàng chạy vào phòng, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Không có việc gì chứ?”
“Ta không sao.” Ta cười khổ.”Chỉ là có chút…” Khi nói chuyện, ta nỗ lực muốn đứng lên.
“Ngươi đừng lộn xộn.” Vô Cực yêu thương ôm lấy thắt lưng ta, đỡ ta.”Ta vừa xem qua, ngươi có hơi bị chảy máu.” Vô Cực áy náy, đầu mày đều nhíu lại cùng một chỗ.
“Có…. có chảy máu!” Không thể nào, hắn xem qua rồi!
“Ân.” Vô Cực lấy gối đầu, để ta ngồi dựa trên giường.”Một lát ta sẽ giúp ngươi bôi thuốc.”
“Bôi thuốc!” Ta xấu hổ đến cả khuôn mặt đỏ bừng. “Không cần đâu!”
“Nếu không bôi thuốc, ngươi sẽ lại phát sốt.”
Vô Cực vươn tay sờ sờ ta trán ta. “Bớt nóng một chút rồi.” Hắn thở dài một hơi, nhìn vào ta, muốn nói lại thôi, “Ta…”
“Ân?”
Vô Cực hẳn đang cảm thấy có lỗi, thế nhưng hắn cũng biết, ta sẽ không vui nếu hắn xin lỗi về chuyện thế này, vì vậy mới cố dằn xuống. “Ngươi chờ một chút, ta lấy cháo cho ngươi ăn.”
“Cháo?” Hắn ra ngoài mua lúc nào?
“Ta nấu đấy.” Vô Cực cười, nụ cười kia dù bất cứ khi nào cũng luôn luôn kiêu ngạo.
Chỉ chốc lát, Vô Cực bưng cái khay, trên có cái nồi còn bốc khói nghi ngút vào, hắn đặt khay lên bàn, lại cầm cái chén, múc cháo vào trong chén. Không đợi ta mở miệng, Vô Cực múc một muỗng cháo, thổi nguội, đưa tới trước mặt ta. “Ta uy ngươi.”
“Ta tự ăn là được rồi.” Đang muốn đưa tay lấy muỗng qua, Vô Cực liền đưa cái muỗng đến bên miệng ta, nhướng mi, bá đạo nói: “Há mồm!”
Ta chỉ có thể cười khổ há miệng ra.
“Hương vị thế nào?” Vô Cực khẩn trương hỏi.
Ta nghiêng đầu, cười nói: “Ngươi không thêm muối.”
“A! Ta đi lấy.” Vô Cực vội vã đứng dậy.
Ta nắm vạt áo hắn, cười ngọt ngào.”Không sao, ta thích ăn nhạt một chút.”
Thấy Vô Cực vẫn chần chờ, ta nói thêm: “Lại uy ta đi Ta đói bụng.”
Vô Cực nở nụ cười, múc thêm một muỗng cháo, đặt bên miệng thổi nguội, sau đó đưa cho ta.
Gió buổi sáng, rèm cửa sổ phiêu động cuộn sóng, tiếng chim hót thanh thúy vang lên.
Cái gọi là hạnh phúc. . . Cái gọi là hạnh phúc, chính là thời khắc này mãi mãi không thay đổi.
Ăn no, Vô Cực cứng rắn áp lên ta, giúp ta bôi thuốc.
Ta nguyên vốn cứ giẫy giụa mãi, thế nhưng nghe thấy tiếng Vô Cực thở ngày càng nặng nề, lập tức hóa đá không dám động đậy nữa.
Medusa, nhân xưng xà phát nữ yêu, thường lui tới khu đầm lầy trung ương đại lục, công kích đặc thù là từ mắt bắn ra chùm tia sáng thạch hóa, người bị chiếu đến sẽ có tỷ lệ bị hóa đá. Ta muốn hòa hoãn người nào đó sắp biến thành dã thú, cho nên cố ý nói như vậy.
Vô Cực tiếp theo lời của ta: “Vậy không xong rồi, ta không phải tế ti, cũng không phải pháp sư hệ địa, không có học giải trừ thạch hóa, không giúp được ngươi.”
“Không sao, một lát sẽ giải trừ trạng thái ngay thôi.” Ta lườm Vô Cực.”Ngươi mau mau bôi thuốc cho xong đi.”
Vô Cực không chỉ không bôi thuốc nhanh hơn, ngược lại vuốt ve theo sống lưng ta, cuồng ăn đậu hủ.
“Đừng có sờ vậy.” Ta oán hận trừng hắn.
“Nhà ngươi chỉ có một bộ mũ giáp trò chơi?” Vô Cực nhìn trái nhìn phải, hỏi.
“Đúng vậy. Ta chỉ có một bộ, làm sao vậy?”
“Không có mũ giáp trò chơi sẽ không thể lên Thiên Vận.” Vô Cực nhìn ta, cười đến rất quỷ dị. “Cho nên… Chúng ta lại chơi trò khác đi.”
“A?” Nụ cười kia… Ta có dự cảm bất hảo.
Lọ thuốc lại được kéo tới, cả người Vô Cực áp trên người ta. “Ta sẽ giúp ngươi thượng thuốc thêm một lần.” Đưa tay, thăm dò vào giữa hai đùi ta.
“Chờ một chút… Chờ một chút!” Không phải ta đã ngoan ngoãn cho hắn rồi sao, sao lại còn…
“Oa! Ta sai rồi, không nên như vậy…”
Trò Thiên Vận, không… phải nói là toàn bộ game online thực tế ảo hiện nay, đều cần sử dụng mũ giáp trò chơi mới có thể ngoạn.
Mũ giáp trò chơi cũng tựa như chuột hoặc bàn phím, là một trong các loại trang bị conputer, rất nhiều trò chơi công ty đều sản xuất mũ giáp trò chơi của riêng mình, nhưng cho dù không dù mũ giáp công ty đó cũng có thể ngoạn trò chơi của nó, chỉ cần thay đổi chip trong mũ giáp là được.
Một bộ mũ giáp trò chơi tuy rằng bất tiện, cũng không phải quý đến mức không mua nổi, vì để hai người chúng ta đều có thể ngoạn Thiên Vận, Vô Cực liền dự định mua thêm một bộ mũ giáp trò chơi.
Ta đương nhiên không nói hai lời lập tức cự tuyệt.
Trước tiên bất luận giá cả mũ giáp trò chơi là bao nhiêu, chỉ là trên một máy tính kết nối hai mũ giáp, còn phải tốm thêm không ít tiền mua các thiết bị phụ trợ linh tinh, quá lãng phí.
Thế nhưng, nếu như không vào Thiên Vận, Vô Cực sẽ nói “Chúng ta lại chơi trò khác đi”, sau đó, bắt đầu… bắt đầu ngoạn… ngoạn ra giường…
Không phải ta ghét ngoạn ra giường, mà là… ách… di chứng rất nhiều.
Xương sống thắt lưng đau nhức, tứ chi như nhũn ra, nơi nên đau bị đau thì không nói, dạ dày ta vốn không tốt, cho nên sau đó còn có thể phát sốt cùng đau bụng. Cái bệnh vặt này ta vốn đã quá quen, không quan tâm lắm, thế nhưng Vô Cực lại bất đồng, mỗi thấy biểu tình đau lòng cùng hối hận trên mặt hắn, ta nhịn không được vì thân thể mình kém cỏi như vậy mà chán nản.
Hơn nữa ta và Vô Cực thực sự rất muốn ngoạn Thiên Vận ( chúng ta đều đã trúng độc quá sâu ), vì vậy ta quyết định đến một tiệm dịch vụ internet tên là “Hải Lam Tinh” chơi.
Ta và Nhất Kiếm từng tới Hải Lam Tinh vài lần, trong đó ta thích nhất chính là phòng VIP của nơi này, hoàn toàn không bị người khác quấy rối, an tâm ngoạn trò chơi.
Tới Hải Lam Tinh, thừa lúc Vô Cực đi gởi xe, ta nói với hắn: “Ta đi trước thuê một bao sương, ta thích ngoạn ở đó hơn.”
Rất nhiều chủ tiệm internet, thích đem hình ảnh khách hàng trong trò chơi lý cho người khác thưởng thức. Bởi vì Ngân Chi Vô quân đoàn rất có danh tiếng trong Thiên Vận, cho nên khi ta và Nhất Kiếm đến các tiệm dịch vụ, lão bản thường xuyên chạy ra nhờ vả chúng ta, đem hình ảnh trực tiếp cho những người khác xem.
Hình ảnh trong trò chơi nhận được sau màn ảnh, tuy rằng sẽ không bày ra tư liệu cơ bản của người chơi ( mật mã, thuộc tính, đẳng cấp và trang bị các loại ), thế nhưng, ta thực sự không thích người khác nhìn ta ngoạn trò chơi.
Mà bao sương lại bất đồng, tuy rằng giá cả hơi cao, nhưng ít ra đủ kín đáo. Ta không phải loại người khoe khoang cấp bậc trang bị của mình.
“Được.” Tiếng chuông điện thoại di động của Vô Cực vừa vặn vang lên. “Ta đi trả lời điện thoại, một chút sẽ vào tìm ngươi.”
Ta cười cười với hắn, đi vào bao sương.
“Vân Sinh… Ta đang ở tiệm dịch vụ internet, một chút sẽ login, có chuyện gì login rồi nói sau.” Ngữ khí hoàn toàn bất đồng với vừa rồi.
“Ta nói lão đại!” Nửa Cuộc Đời nói: “Ngươi ở lại nhà Tiểu Nguyệt cũng ở hơi bị lâu đi, trong công ty còn có một đống công việc chờ ngươi xử lý kìa.” Đẩy tất cả mọi thứ cho hắn, bản thân lại ở bên kia tiêu dao khoái hoạt.
Vô Cực nghe xong, dương dương mi, đanh đá đáp: “Ngoại trừ cuộc họp nội bộ cuối tháng, ta không cho rằng còn có chuyện gì cần ta tự thân xuất mã.” Nói dễ nghe chính là, hắn rất tin tưởng năng lực của Vân Sinh.
“Đúng là không cần….” Nửa Cuộc Đời cũng đồng ý, mấy việc nhỏ vụn vặt này thực sự không cần phải làm phiền đến Vô Cực, thế nhưng…
“Vấn đề là có người có ý kiến a.”
Vô Cực lãnh mâu híp lại.”Ác? Lại là bọn hắn.” Khinh thường hừ một tiếng.”Hanh! Lão tặc.” Mặc kệ là công ty thế nào, luôn luôn có kẻ quyền cao chức trọng lại dã tâm bừng bừng, mà người nọ, vừa vặn là bạn đồng vai đồng lứa với cha hắn, cho dù Vô Cực rất muốn “tống” bọn họ đi, cũng không có cách nào.
“Được rồi, chính là lão tặc có ý kiến.” Lấy lý do gây trở ngại công ty phát triển, lão đã muốn kéo Vô Cực xuống thật lâu rồi. “Bọn họ nói thân là người thừa kế chức vị tổng giám đốc, không chịu hảo hảo quản lý công ty, suốt ngày chỉ nghĩ đến chơi game…”
“Đừng nói nữa.” Vô Cực cắt đứt hắn nói, “Ta đây gánh hết.” Nếu như hắn chỉ chơi game mà không để ý đến công ty, người đó dù có làm gì cũng không thể nào kéo hắn xuống được.
“Bây giờ ta chưa muốn trở về, không phải…” Vô Cực nhìn về phía Nguyệt đang nói chuyện cùng với nhân viên cửa hàng, không yên lòng nói: “Ngươi chuyển tư liệu đến máy tính của Nguyệt, ta sẽ xem sau.”
“Này…” Nửa Cuộc Đời cảm thấy không ổn.
“Ngươi không tin Nguyệt?” Ngữ khí Vô Cực đột nhiên phát lạnh.
“Ta không phải có ý đó.” Nửa Cuộc Đời vội vã giải thích.”Mà là như thế với giao cho ta xử lý có gì khác biệt? Tuy rằng tin tức hội nghị rất phổ biến, thế nhưng có một ít văn kiện quan trọng vẫn phải cần đích thân ngươi kí tên mới được.”
“Như vậy…” Nhìn Nguyệt ôn hòa tươi cười. Trong lòng Vô Cực đột nhiên hiện lên một mưu kế âm ngoan.
Vĩnh, tuyệt, hậu, hoạn!
“Ngươi thừa dịp ta đi vắng lúc này, hảo hảo chỉnh đốn công ty đi!” Lão tặc này, hắn ngại mặt mũi Vu gia gia, vẫn đối bọn họ rất bao dung, là bọn họ không biết tốt xấu, không nên cưỡi lên đầu hắn, chuyện này không thể trách hắn.
“Ta!” Không thể nào!”Muốn ta làm người xấu á!”
“Ngươi không phải muốn làm như vậy lâu rồi sao?” Vô Cực cười xấu xa, “Không cần lo lắng nhiều như vậy, buông tay đi làm, dù sao ta cũng không ở đó, bọn họ cũng không có biện pháp nói ta không biết kính lão tôn hiền (kính lão + tôn trọng người tài).”
“Ác…” Nửa Cuộc Đời làm sao không biết mưu kế của Vô Cực, cứ như vậy, hắn không chỉ có thể mượn cớ kế tục ở lại Đài Nam, lại có thể diệt trừ đám lão tặc này, một hòn đá ném hai chim.
“Na, như vậy ta có gì tốt?” Hắn mới không để Vô Cực được tiện nghi như thế đâu!
“Ta nghĩ đã…”
“Cho ngươi làm giám đốc.” Vô Cực nói rằng: “Đại danh đỉnh đỉnh giám đốc tập đoàn Triêu Dương! Ưu đãi này không tệ chứ.”
“Ta không có hứng thú.” Nửa Cuộc Đời khinh thường. Này mà là ưu đãi á! Củ khoai nóng phỏng tay, không tiếp cũng chả sao.
“Thế nhưng ta cũng không có hứng thú.” Vô Cực nhún nhún vai. Nếu không phải lão ba ham chơi nhà mình “bỏ trốn”, ông nội cũng sẽ không ném cho hắn cái chức giám đốc này đâu. Đáng tiếc Vô Cực đã quyết định muốn cùng Nguyệt trải qua cả đời, cho nên không có biện pháp để lại con cái.
“Nhận đi ngươi!” Nửa Cuộc Đời cười nói: “Tổng —- giám —– đốc —– đại nhân —- tương lai.”
Lúc này Nguyệt đã đặt xong bao sưng, cầm trong tay hai tấm thẻ đi ra, Vô Cực vội vã kết thúc trò chuyện.
“Ta biết rồi ta biết rồi.” Vô Cực nói: “Ta muốn online, có chuyện gì login hãy nói.” Nói xong lập tức ngắt điện thoại, không để ý tới Nửa Cuộc Đời đầu bên kia đang gào lên.
“Uy! Có lầm hay không…” Đáp lại hắn chỉ có tiếng ‘tít tít tít’ kéo dài.
“Trọng sắc khinh bạn!” Cái tên đáng ghét!
Nửa Cuộc Đời oán giận: “Vội cũng vội đến chết, ai còn có thời gian login!” Hắn cũng rất muốn ngoạn trò chơi a!
“Quên đi! Ngươi đã nói tất cả đều giao cho ta xử lý…” Hắc hắc hắc… Hắn cũng sẽ không để Vô Cực thất vọng.
Con hồ ly nào đó đúng như Vô Cực nói, rất thích thú.
“Đây là thẻ từ.” Nguyệt đưa tấm thẻ plastic màu đen cho Vô Cực.”Cắm vào máy tính thời gian là có thể chơi, chơi xong mang ra thanh toán là được rồi.” Như vậy sẽ không cần phải lưu ý còn lại bao nhiêu thời gian, có thể thoải mái mà chơi.
“Cảm ơn.” Vô Cực ôn cười, tiếp nhận thẻ. Thành thật mà nói, đây là hắn lần đầu tiên hắn đến tiệm dịch vụ ngoạn game online, thưởng thức cái thẻ trên tay, Vô Cực nghĩ phi thường mới mẻ thú vị.
Nguyệt tình nguyện lên mạng bên ngoài, cũng không nguyện Vô Cực dùng tiền mua mũ giáp, trong trò chơi cũng vậy, trang bị có phòng ngự và năng lực tương đồng, cho dù không xinh đẹp, y cũng sẽ mua cái rẻ hơn. Không cần phải … nói là, tuyệt không lãng phí, Nguyệt như vậy, khiến Vô Cực nghĩ, rất khả ái rất khả ái…
“Bọn họ đang sửa sang lại bao sương, chờ một chút là được rồi.” Đang nói chuyện, một người mặc đồng phục nhân viên đi tới.
“Bao sương đã được dọn dẹp, ta sẽ mang hai vị đến đó.” Phục vụ sinh nói.
Nguyệt theo nhân viên đến bao sương, mới phát hiện Vô Cực còn đứng tại chỗ.
“Mau vào a.” Y tựa đầu trên cửa bao sương, cười nói: “Ngươi không muốn chơi sao?”
Lông mi thật dài, nháy a nháy, con ngươi đen như hồ sâu, ánh lên quang mang chờ mong, cái đầu nho nhỏ lộ ra ngoài cửa, hơi nghiêng nghiêng, vài sợi tóc đen dài phiêu đãng trên không trung. Vẻ mặt đáng yêu như thế, làm cho Vô Cực nhịn không được ngắm đến ngây người.
“Ta vẫn luôn mong đợi có thể cùng bằng hữu cùng tiến vào trò chơi, có thể cùng người mình quen biết cùng nhau chơi game, cảm giác đặc biệt hảo ngoạn ni!”
“Đương nhiên…” Nguyệt hơi đỏ mặt. “Ta cũng rất mong đợi có thể cùng Húc.”
Vô Cực quyết định, sau khi vào bao sương, trước tiên hắn phải hung hăng hôn Nguyệt một phen rồi mới vào Thiên Vận.