Thứ đầu tiên ta nhìn thấy trong cuộc đời này, chính là hắn.
Ta cùng với hắn, phiêu phù trong không gian hư vô, ở đây, chỉ có hai người chúng ta.
Hắn ngũ quan tinh tế tuyệt mỹ, mái tóc dài mày màu ngân bạch phía sau chậm rãi phiêu động, trường sam thuần trắng, cùng với khí chất của hắn phi thường tương xứng. Nhân nhi mỹ lệ ấy, hai mắt khép chặt, cũng không nhúc nhích.
Trong lòng có một thanh âm nói cho ta biết, không phải lúc này, hắn vẫn không thể tỉnh lại nhanh như vậy.
Vì vậy ta thất vọng hạ mí mắt, cúi đầu nhìn tay của mình.
Trên tay phải của ta cầm một thanh đại đao hắc sắc, tay trái lại quấn chỉ liên hắc sắc.
Ta không biết vì sao mình phải cầm hai thứ “vũ khí” này, chỉ biết là, ta phải.
Sau đó, không biết trải qua bao…
Lông mi hắn dài như tiễn vũ nhẹ nhàng động, chậm rãi mở hai mắt. Hắn rốt cục đã “tỉnh” rồi.
Sự tồn tại của ta, tựa hồ, chỉ vì giờ khắc này.
Đó là đôi mắt đẹp nhất ta từng thấy, tuy rằng ta chưa từng gặp qua những người khác.
Nhưng thế thì sao. Con ngươi đen dịu dàng kia, tuyệt đối, tuyệt đối, là đẹp nhất trên đời này.
“Bạch Vô Thường?” Trong đầu ta hiện lên tên này.
“Hắc Vô Thường?” Hắn cũng đồng thời nói như vậy.
Vì thế, ta biết tên của mình, tuy rằng ta còn không biết bản thân là ai, vì sao ở chỗ này.
Trong không gian hỗn độn, chúng ta nổi lơ lửng, nhìn thẳng vào nhau. Trong lòng ta rất rõ ràng, chỉ cần ta nghĩ, hoặc là hắn muốn, hoàn cảnh bốn phía sẽ tùy tâm sở dục mà cải biến, chúng ta cũng có thể tùy ý hoạt động.
Nhưng, chúng ta vẫn chỉ là nhìn đối phương.
Bởi vì đâ mới là lý do chúng ta tồn tại, chí ít ta cho rằng như thế.
“Hắc phán! Bạch phán! Đuổi bọn chúng ra khỏi nơi đây!”
Một đạo thanh âm trầm thấp uy nghiêm đột nhiên vang lên, trong nháy mắt chúng ta đã rời khỏi hỗn độn, đi vào một đại điện rộng lớn.
Ta và bạch hầu như theo tính phản xạ, không tự chủ được, song song quỳ một gối trước mặt chủ nhân âm thanh.
“Dạ!” Ta nghe được tiếng mình.
“Tuân mệnh!” Mà Bạch cũng nói như thế.
Đứng dậy, trước ý niệm mờ mịt cùng kinh ngạc, một chuỗi tư liệu dài từ trong đầu ta hiện lên. Vũ khí trang bị, thuộc tính đẳng cấp, động tác chiêu thức… những tư liệu này nhất nhất xuất hiện trong đầu ta. Ta tựa như nguyên bản nhớ rõ nhớ kỹ, mà Bạch cũng vậy.
Số liệu liên tiếp qua đi, là một đạo mệnh lệnh giống như thần dụ.
Đuổi kẻ xâm nhập!
Ta quay đầu lại “ngoạn gia” đang đứng trong cảnh giới đại điện, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc bọn họ vô pháp phát hiện.
Đuổi đi, là có ý gì?
Dù sao khiến những “ngoạn gia” trước mắt này biến mất là được rồi!
“Ngoạn gia” ? Quên đi, mặc kệ!
Bỏ xuống những nghi hoặc trong đầu, cùng Bạch đối phó những người đó. Động tác của ta lưu loát đến không thể tưởng tượng nổi, với Bạch cũng là ăn ý mười phần, chỉ mất một chút đã đánh bọn kia ngã xuống đất.
Trước khi tiêu thất, một “ngoạn gia” trong đó mắng: “X, hai con quái này trâu ác, ta không bao giờ đến đây nữa!”
Quái? Đó là cái gì?
Sau khi những người đó đều biến mất, ta và Bạch lần thứu hai nửa quỳ trước mặt người kia.
“Bẩm báo Diêm Vương điện hạ, đã đuổi hết toàn bộ người xâm nhập.” Chúng ta trăm miệng một lời nói.
Diêm Vương gật đầu: “làm rất khá, các ngươi có thể lui xuống.” Thanh âm uy nghiêm đến cực điểm, làm chúng ta không thể không tuân theo.
“Dạ!”
“Thuộc hạ lui xuống.”
Nói xong mấy câu nói đó, chúng ta lại nhớ tới bên trong hỗn độn.
Hết thảy nơi này, cũng không có gì thay đổi. Thay đổi là chính ta.
Ta là ai? Vì sao tồn tại?
Nghi ngờ này càng lúc càng sâu…
“Chúng ta… Rốt cuộc là cái gì?” Ta nhịn không được hỏi ra miệng.
“Chúng ta là quái, nhân loại đều gọi chúng ta như thế.” Bạch trả lời như vậy.
“Quái?” Ta hỏi: “Đó là cái gì?”
“Này không quan trọng.” Bạch ôn hòa nở nụ cười.”Chúng ta là ai? Vì sao tồn tại? Đáp án một chút cũng không quan trọng. Quan trọng nhất là… chúng ta tồn tại.”
“Hắc.” Hắn gọi tên ta.”Chúng ta tồn tại rồi. Mặc kệ lý do chân chính là cái gì, ngươi chỉ cần phải tin tưởng, chúng ta vì nhau mà tồn tại.”
Vì sao lại sinh ra tại trên đời này, lý do cũng không quan trọng.
Quan trọng là … ta cùng Bạch, tồn tại.
“Ta đã hiểu.” Ta vung lên khóe miệng.”Chỉ cần có ngươi theo ta, cái khác đều không quan trọng.”
“Hiểu là tốt rồi.”
Bạch nhìn ta, trên mặt hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt. “Ngươi cười rộ lên… cũng thật là đẹp mắt.” Bạch say mê nói.
Trong lòng ta, cũng cho rằng thần thái hắn lúc này cực kỳ xinh đẹp.
“Ta nghĩ trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không có “kẻ xâm nhập” đến nữa.” Bạch cười đến giảo hoạt lại phủ mị.”Chúng ta đây có thể lợi dụng thời gian này… để làm chút chuyện khác.”
Ta nghi hoặc nhìn Bạch.
“Phải làm gì mới tốt đây?” Bạch cúi đầu, thưởng thức lệnh bài ám hồng sắc bên hông. Một lát sau, hắn giương mắt, nhìn ta hỏi: “Hắc, ngươi nghĩ sao?”
Ta đột nhiên biết mình, không… là chúng ta, phải làm chuyện gì thì tốt.
Lúc gặp phải Nguyệt Phi Ly bọn họ, Hắc Vô Thường mới biết được, không phải “ngoạn gia” nào cũng đều “nhục cước” (ý là yếu ớt) như vậy, hai ba cái là có thể đánh chạy.
Đám người kia chẳng những làm Bạch Vô Thường bị thương, còn hại Bạch Vô Thường mất luôn phản hồn lệnh, điều này làm cho Hắc Vô Thường thập phần phẫn nộ buồn phiền.
Sau khi hướng Diêm Vương thỉnh một cái phản hồn lệnh mới, bọn họ lại trở về không gian hỗn độn.
Bất quá không gian hỗn độn từ lâu không còn là một mảnh hư vô, hiện tại, nơi này có dòng suối nhỏ uốn lượn, mộc kiều lâu phòng tinh xảo, còn có tinh không trong suốt không gì sánh được.
Hắc cùng Bạch, hai người ngồi đối diện chơi cờ dưới tàng cây dương liễu bên dòng suối nhỏ.
Đương nhiên, Hắc Vô Thường cầm cờ đen, Bạch Vô Thường đi cờ trắng.
Mà cờ trắng đang giết cờ đen đến phiến giáp bất lưu.
Bạch Vô Thường nhìn thế cờ, thở dài.”Ngươi có tâm sự? Còn luẩn quẩn trong lòng sao?”
“… ” Hắc Vô Thường không nói gì, tựa như vứt bỏ, đem cờ đen đưa vào lãnh thổ “quân địch”, “mặc quân hưởng dụng”.
“Oán chính mình vô năng, không thể bảo hộ được ta?”
Hắc Vô Thường trả lời bằng cách đặt thêm một con cờ.
Bạch thay Vô Thường nhìn bật cười, một tay đẩy bàn cờ ra, cả người lười biếng ghé vào trên bàn đá.
“Không chơi nữa! Ngươi cũng không chăm chú.” Hắn nghiêng đầu, tinh mâu nửa khép, khóe miệng vung lên dáng tươi cười mang theo điểm mị.”Chúng ta lại ngoạn cái khác đi.”
“Lại cái bộ này.” Hắc Vô Thường rốt cục mở miệng. Có chút không cam lòng.
“Ta nghe được ngươi nói ta là [Bạch của ngươi] nên ta cao hứng thôi.” Nụ cười mị hoặc trên môi Bạch Vô Thường càng thêm sâu.
Bạch của ta? Hắn có nói như vậy sao? Bất quá… hắn thích cách nói này.
“Thực sự là không có biện pháp với ngươi.” Ngữ khí Hắc Vô Thường mặc dù bất đắc dĩ, nhưng đôi môi mỏng lại mang theo mỉm cười.
“Ngươi tốt nhất…” Đôi má Bạch Vô Thường hiện lên mạt đỏ hồng mê người. “Đừng cười cho những người khác xem.” Tiếu dung đẹp đến đáng ghét kia, chỉ mình mới có thể xem.
“Ta cũng không muốn cười với người khác.” Hắc Vô Thường nói, tiếu dung chưa giảm.
“Chúng ta tiếp tục đề tài vừa rồi…”
“… Đến làm chuyện khác đi.”
Những lời này, không biết là ai nói. Chỉ biết là… kế tiếp không thích hợp với trẻ em.