“Cười lên nà, cười lên nà! Ta muốn ảnh!” Lê Dạ Sa cũng chính là Sa Lợi Diệp, hưng phấn cầm máy ảnh bấm không ngừng
“Nguyệt đại ca.” Nhất Kiếm Thiên Hạ, Đỗ Kiếm Sanh lấy khủy tay huých vào ta, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết Tiểu Diệp dang nói cái gì không?”
“Tiểu Diệp là người Hongkong, tha nói chính là tiếng Quảng Đông.” Ta nói: “Nàng nói muốn chụp ảnh, kêu chúng ta cười lên.” Cho dù hắn nghe không hiểu tiếng Quảng Đông, thấy Tiểu Diệp cầm máy ảnh mãnh liệt nhá máy, cũng phải biết đó có ý gì chứ.
“Các ngươi đang thi thầm cái gì a? Ta cũng muốn nghe!” Bách Bất Xuyên Dương – Mạc Kỳ Á đã có vài phần men say, đột nhiên xông vào giữa ta và Kiếm Sanh, hại Kiếm Sanh hoảng sợ, thiếu chút nữa hất đổ cái ly trên bàn.
“Tiểu Dương! Ngươi uống nhiều quá.” Kiếm Sanh liều mạng đẩy Kỳ Á cứ đổ ập vào người mình.
“Chụp ta! Chụp ta!!” Thiên Lý Nhậm Ngã Hành, Trần Dịch Tường lôi kéo Lục Thiên Xứng ( Thiên Xứng ) và Diệp Vũ Tình ( Chú Minh ) bày poss trước máy ảnh.
Thiên Các Nhất Phương, Lam Cảnh Ngôn liếc bọn hắn một cái, khui nắp một chai bia, rót vào ly của Vô Cực. “Lão đại, chúng ta so đấu.”
“Được!” Húc cười, khí phách hào hùng một ngụm nốc cạn bia trong ly.
“Thật là.” Ta oán giận: “Bia có gì ngon đâu mà uống dữ vậy.”
Được rồi! Ta thừa nhận ta có một chút tâm lý chê nho chua (ăn không được nên bày ra vẻ chán ghét). Dạ dày ta không tốt, trong ly ta hiện giờ không phải trà cũng chẳng phải bia, mà là nước cam vàng óng.
Ta rất muốn uống rượu a!
Hơn một tháng trước, Vô Cực mang ta đi gặp người nhà của hắn, mặc dù vài vị thân thích có định kiến, nhưng ba mẹ Vô Cực lại rất thích ta, còn hứa hẹn chỉ cần Vô Cực hảo hảo kinh doanh gia nghiệp, sẽ không phản đối chúng ta cùng một chỗ.
Vấn đề duy nhất bây giờ, là hai vị “cha mẹ” ta, có lẽ vì thái độ tham lam của họ, khiến cho ông nội của Vô Cực rất quan tâm, cho nên vẫn không thế nào tán đồng chuyện của chúng ta, Vô Cực không thể làm gì khác hơn là dọn đồ đến ở cùng ta, chuẩn bị cùng ông hắn trường kỳ kháng chiến.
Nơi ta ở tuy rằng không nhỏ, thế nhưng bên trong không có trang thiết bị để Vô Cực có thể làm việc, Vô Cực không thể làm gì khác hơn là phái người tìm một ngôi nhà thích hợp ở Đài Nam. Một tuần trước, ta cùng Vô Cực đã chuyển đến căn biệt thự này.
Lầu một là phòng hội nghị xem tin tức, phòng làm việc cùng bãi đỗ xe, lầu hai là phòng khách và phòng của Nửa Cuộc Đời, lầu ba còn lại nơi ta và Vô Cực ở.
Lầu hai, ba đều có nhà bếp và phòng tắm riếng, nên không gian sinh hoạt của Nửa Cuộc Đời trên căn bản là độc lập với chúng ta, chỉ khi có công sự cần thảo luận thì Nửa Cuộc Đời mới lên lầu, này cũng là Vô Cực tận lực thiết kế.
Tuy nói như thế, nhưng Nửa Cuộc Đời vẫn thỉnh thoảng kêu ta xuống nói chuyện phiếm hoặc nấu gì đó cho hắn ăn, chiếu theo cách nói của hắn thì chính là “Ta không thể đi lên, vậy gọi các ngươi xuống vẫn được đi!”, thường xuyên chọc Vô Cực bày mặt lạnh cho hắn xem.
Cuộc sống thật tuy rằng không phải vô cùng hoàn mỹ, nhưng đã trọn vẹn khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, thỏa mãn…
Trước mặt Húc bày ra một tòa núi nhỏ bằng chai bia rỗng, nhưng hắn vẫn mặt không đổi sắc một ly tiếp một ly, còn Lam Cảnh Ngôn thì mặt đã bắt đầu phiếm đỏ.
“Muốn đọ uống bia với Vô Cực, đừng nói giỡn vậy chứ!” Quan Vân Sinh cười mỉa: “Ta còn chưa từng thấy người này uống say bao giờ nha!”
“Hanh!” Lam Cảnh Ngôn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cầm chai bia dốc hết vào miệng.
Màn đêm buông xuống, mọi người uống cũng rất nhiều, chơi cũng chơi đủ, từng tên từng tên nằm thẳng cẳng trên sàn nhà, bất tỉnh nhân sự.
“Hiện tại làm sao bây giờ?” Ta nhìn ‘thi thể’ đầy đất, hỏi.
“Làm thịt bán đi.” Vân Sinh cười nói: “Nhìn xem đống thịt này có thể bán được bao nhiêu tiền.” Nói, hắn thật sự kéo Tiểu Dương ngủ say như chết trên sàn, giả vờ cân đo đong đếm.
“Mang Tiểu Dương vào phòng ta.” Vô Cực nói rằng: “Ta và Nguyệt ngủ một phòng.”
Mỗi lầu đều có hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng khách lầu ba đã bị Vô Cực cải biến, biến thành phòng vi tính chuyên dụng chơi game, nên chỉ còn lại hai gian phòng.
“Phòng ngủ lầu hai khá lớn, Chú Minh cùng Nhất Phương có thể ngủ một gian, Thiên Lý đi ngủ ở phòng khách bên cạnh đi.”
“Hoàng, làm phiền ngươi.” Ta chỉ vào Thiên Lý, “Đỡ hắn vào phòng đi thôi.”
“Ân.” Trịnh Thiệu Ân đáp, xách Thiên Lý đồng dạng ngủ say như chết.
Vô Cực tiếp tục nói rằng: “Vân Sinh, ngươi ngủ cùng Thiên Xứng…”
“Gì? Ta không cần!” Kháng nghị vô hiệu, Vô Cực căn bản không để ý tới hắn.
“Hoàng thì…”
“Ta ngủ sô pha.” Trịnh Thiệu Ân lập tức nói. Hoàng không muốn chen chúc với người khác.
“Còn Danh Đao?”
“Ta cùng Kiếm Sanh lão đệ đã nói, muốn đến ở nhà hắn.” Danh Đao Môn, Tạ Vũ nói: “Bất quá ta nghĩ hắn hiện tại hẳn là không có biện pháp quay về nhà được rồi.”
Đỗ Kiếm Sanh say đến bét nhè, hiện tại đang bám trên người Lạc Tử Hoàn ( Lạc Hồn ) hồ ngôn loạn ngữ.
“Ta từng đến nhà hắn.” Lạc Tử Hoàn nhàn nhạt nói: “Biết đường đi.”
“Vậy phiền ngươi dẫn đường!” Tạ Vũ cười nói.
Lạc Tử Hoàn cùng Tạ Vũ đỡ Đỗ Kiếm Sanh ly khai, Vân Sinh và Trịnh Thiệu Ân vội vàng vác đám “thi thể” về “phòng chứa xác” đã phân, bất quá còn một vấn đề — một vấn đề cực lớn.
“Tiểu Diệp… Làm sao bây giờ?” Sa Lợi Diệp là nữ hài tử a, không thể để nàng ngủ phòng khách hoặc là chen chúc với chúng ta..
“Nàng say thành như vậy, mang nàng đến khách sạn hình như không quá an toàn.” Vô Cực nói.
“Như vậy… Ta gọi điện cho Mạc Ngữ tỷ, phiền nàng cho Tiểu Diệp ở lại một đêm là cũng được.”
Thiên Lý bọn họ từ tên lắm mồm Nhất Kiếm nghe được tin tức chúng ta “ở chung”, dưới sự ồn ào của Tiểu Diệp, đòi tới nhà chúng ta tham quan, mọi người liền chọn hôm nay tổ chức offline.
Ai! Không ngờ Tiểu Diệp thực sự chạy tới.
“Khoảng hai mươi phút tỷ ấy sẽ đến đây.” Nói chuyện với Mạc Ngữ tỷ xong, ta nói với Vô Cực.
“Chúng ta tranh thủ dọn dẹp một chút đi!” Bằng không Mạc Ngữ tỷ nhất định rất nhiệt tâm xông vào dọn dẹp cho chúng ta.
Trên bàn ly chén hỗn độn, đồ ăn vặt cùng đồ uống văng đầy, mất trật tự giống như vừa bị bão quét qua.
Vô Cực liếc mắt nhìn cái bàn, nhíu mày: “Quả thực tựa như thế chiến.”
“Là rất giống.” Ta bật cười.
Ta cùng Vô Cực cầm mấy cái túi plastic túi cùng hộp nhựa, phân loại đám đồ bỏ đi, ném vào túi plastic, những thứ ăn được thì cho vào hộp nhựa bảo tồn.
Vô Cực đem những cái ly giấy trên bàn chồng lên nhau, còn không quên đổ đi bia thừa trong ly. Bởi vì có nhiều người muốn đến, ta đã bảo Nhất Kiếm mua ly giấy dùng một lần mang đến.
“Có bao nhiêu ly a?” Ta đột nhiên hỏi như vậy.
“Ly?” Vô Cực ngẩn người, lập tức hiểu ý, hắn duỗi ngón tay lướt trên chồng ly.
“Rất nhiều…”
Một cái ly, một người bằng hữu.
Ly… có rất nhiều cái.
Ta kéo mở một chiếc túi plastic chuyên đựng các loại đồ nhựa, nhìn Vô Cực cười nói: “Cho vào đây!”
Vô Cực nâng tay, một đường pa-ra-bôn xinh đẹp, chồng ly giấy tinh chuẩn rơi vào trong túi plastic.