Sau đó, YunHo lại biến mất, JaeJoong liền cả ngày ngồi ở nhà ngẩn người. Có đôi khi ngẩn người đến mức ChangMin nhéo nhéo mặt mình cũng không biết. JaeJoong là một người từng yêu ba năm, cậu cũng hiểu cái loại cảm giác nhớ người yêu này, hồi đó cậu cũng hay nhớ Min Hyo Chan như vậy, nhưng nhớ YunHo có phần hơn nhiều so với Min Hyo Chan.
Trong óc toàn là hình ảnh YunHo!
JaeJoong chịu không nổi lắc đầu, lẩm bẩm:
“Không được Kim JaeJoong! Mau dừng lại, mau dừng lại!!”
“Ngu ngốc, anh lại lên cơn gì nữa?” Thanh âm đầy khinh thường của ChangMin vang vọng bên tai.
JaeJoong giật mình quay lại, lập tức thấy gương mặt to đùng của ChangMin, cậu bị dọa đến mức té ngã. JaeJoong lồm cồm bò dậy, khẽ vuốt ngực, nói:
“Con mẹ nó, ChangMin thối nát! Nhóc là quỷ a, đến lúc nào thế?”
ChangMin mặt không chút cảm xúc lườm JaeJoong một cái, sau đó vênh mặt tự hào:
“Tui mặc dù không phải quỷ, nhưng so với quỷ còn khủng bố hơn.”
Vừa dứt lời, trong hoa viên liền vang lên tiếng đánh nhau ầm ĩ, JaeJoong và ChangMin lập tức đứng dậy chạy ra ngoài xem, thấy đám JunSu đang đánh nhau với một đám khác. JunSu quay sang JaeJoong, gấp gáp nói:
“JaeJoong thiếu gia, mau vào phòng!”
JaeJoong một lòng muốn giúp, đẩy ChangMin ra:
“ChangMin, nhóc về phòng, anh sẽ đi hỗ trợ JunSu.”
“Ngu ngốc, anh điên à? Đừng lên cơn nữa, anh không làm gì được đâu.” ChangMin vội giữ chặt JaeJoong đang lao ra ngoài.
“Buông ra! Mau về phòng đi.” Kim JaeJoong tức khí đẩy ChangMin ra, hùng hổ xông ra ngoài.
“Thật đúng là ngu ngốc.” ChangMin trừng mắt lườm JaeJoong đang lao đi, sau đó bay nhanh lên lầu hai trở về phòng.
Bên này, JaeJoong đã gia nhập cùng mọi người đánh nhau, JunSu thấy vậy vội chạy đến bên cạnh cậu, lo lắng:
“JaeJoong thiếu gia, ngài vào trong đi, không có việc gì đâu.”
“Không được, như thế nào có thể như vậy. Nói gì thì nói cậu đây cũng là nam nhân!” JaeJoong nói xong, nâng chân lên cho người trước mặt một cước.
“JaeJoong thiếu gia, người đó là phe của chúng ta.” JunSu bất đắc dĩ thở dài.
“A, thật có lỗi.” JaeJoong ngại ngùng thè lưỡi, lại tiếp tục chen vào đánh nhau.
JunSu vì bảo vệ JaeJoong mà vẫn đứng phía trước cậu, nửa bước cũng không dám rời đi. Còn JaeJoong lại cứ hăng say hăng say đánh nhau, cho nên lúc JunSu còn nghĩ đang bảo vệ tốt JaeJoong ở phía sau, thì cậu đã chạy đi đâu mất.
JaeJoong rời khỏi phạm vi bảo vệ của JunSu, mà vì cậu không phân rõ đâu là địch đâu là ta, nên thấy ai cũng đánh, đánh ngã vài nam nhân, JaeJoong cảm thấy mình đã mệt muốn chết. Mấy người đó thể lực tốt thật, hơn nữa thân thể lại cứng ngắc, cậu đánh mà đau cả tay.
Thế nên JaeJoong thừa dịp mọi người không để ý liền ngồi xuống một góc khuất định nghỉ ngơi cho lại sức, ai ngờ, những người đó cứ như nhắm đến cậu, hết người này rồi đến người cứ lao vào. JaeJoong dựa theo những kiến thức học được của JunSu, vất vả giải quyết được bốn nam nhân cường tráng, rốt cục đến người thứ năm, cậu mệt quá đành ngồi xuống thở hổn hển.
Nhìn nam nhân kia chuẩn bị đánh mình, JaeJoong đột nhiên nhìn về phía xa xa gào ầm lên:
“A, Jung YunHo!”
Nam nhân lập tức ngừng lại, quay đầu ra phía sau xem xét, JaeJoong nhân cơ hội đó bay lên đá hắn một cước ngay nơi yếu hại. Nhìn nam nhân kia ngồi xổm xuống ôm hạ thể, JaeJoong nở nụ cười:
“Cái gì mà đánh nhau siêu hạng, căn bản chỉ là cái ngu ngốc.”
Sau đó cậu lấy cái xẻng kế bên, hung hăng gõ vào đầu hắn. Nam nhân lập tức ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Càng lúc càng nhiều người nhắm vào JaeJoong, đột nhiên vang lên tiếng súng bén nhọn, đám người lao về phía cậu đều lần lượt ngã xuống. JaeJoong ngẩng đầu nhìn về phía lầu hai, lại nhìn không thấy bất luận kẻ nào.
JaeJoong chưa kịp đặt câu hỏi, toàn bộ những kẻ xâm nhập vào hoa viên đều bị trúng đạn không thể động đậy. JunSu vội vã chạy đến bên người JaeJoong, chỉ thấy cậu ngơ ngác ngồi xuống đất.
JaeJoong nhìn một đống thi thể, nói cái gì cũng không ra tiếng, dạ dày một trận bốc lên, nhưng lại nôn không ra. JunSu bên cạnh sốt ruột gọi tên JaeJoong, nhưng cậu đã bị cảnh tượng trước mắt dọa ngã, không phản ứng gì được.
JaeJoong gắt gao nhíu mày, đột nhiên trước mắt tối sầm, một bàn tay lành lạnh che kín mắt cậu, JaeJoong biết đó là YunHo. Không nói lời nào, cậu dựa lên vai hắn, ngơ ngác nói:
Sau một hồi trấn an JaeJoong xong, YunHo hôn trán cậu, bảo cậu đi tắm rửa. Lúc JaeJoong vào phòng tắm, YunHo mới thở dài tự hỏi, rốt cục cậu đang suy nghĩ gì? Nếu là bình thường, hẳn là cậu sẽ thô tục hết câu này đến câu khác, nhưng hôm nay, cậu chỉ nói mỗi câu mệt mỏi quá, quả nhiên là bị dọa rồi sao?
Hơn nửa giờ sau, JaeJoong mặc áo tắm bước ra, nhìn YunHo mặt không chút cảm xúc ngồi trên giường mình, cậu vừa lau lau tóc, vừa ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi:
“Đang nghĩ gì vậy?”
YunHo quay đầu lại, đem JaeJoong ôm vào trong ngực, lấy khăn trong tay cậu, rồi thay cậu lau tóc:
“Sợ không? Đây chính là cuộc sống của tôi, lúc nào cũng cận kề cái chết.”
“Không, chỉ là chưa thích ứng.”
“JaeJoong.”
“Sao?”
“Hay là đưa em trở về chỗ của em, rời xa cuộc sống của tôi, được không?”
“Ý là anh muốn phân rõ quan hệ với em à?” JaeJoong nói, trong giọng ẩn chứa tức giận cùng bối rối.
“Em sẽ trở thành nhược điểm của tôi.” YunHo đáp, tay vẫn tiếp tục lau tóc cho JaeJoong.
“Hiện tại cũng là vậy rồi, không phải sao?” JaeJoong nhìn thẳng mắt YunHo, ngữ khí cũng mềm nhẹ hơn.
“Ừ, ngay từ đầu đã là như vậy.” YunHo thành thật thừa nhận.
“Vậy tại sao còn nói vậy?” JaeJoong bất mãn.
“Nếu hôm nay em xảy ra chuyện gì, tôi sẽ điên mất. Em biết lúc có người báo tình hình trong nhà cho tôi, tâm trạng của tôi như thế nào không? Cái cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện với tôi, nó gọi là sợ hãi. Tôi sợ, em biết không? Chỉ cần là việc của em, Jung YunHo dù bị chĩa súng trước mặt cũng không cảm xúc đã không còn nữa.” Nghe YunHo nói xong, tâm JaeJoong ngọt ngào hẳn.
“Thế nên anh phải dạy võ cho em, để những lúc như vậy em có thể tự bảo vệ mình.” JaeJoong dựa vào ngực YunHo, cọ cọ.
YunHo không nói gì, cúi đầu nhìn JaeJoong, vươn tay ôm thắt lưng cậu, đột nhiên nghe JaeJoong hô đau.
“Làm sao vậy?” YunHo hỏi, cởi áo tắm của JaeJoong.
“Có thể là hôm nay không cẩn thận đụng phải, không có gì đâu. A, anh đừng có cởi áo của em!” JaeJoong vội vàng túm áo tắm của mình lại.
“Để tôi xem.” YunHo nhíu mày.
“Không cần! Thật sự không cần, chỉ là bầm một chút mà thôi, không có gì đâu.” JaeJoon liều mạng lắc đầu.
“Tự mình cởi hay muốn tôi cởi?” YunHo mặt không cút cảm xúc nhìn JaeJoong.
JaeJoong quệt quệt mồm nhìn hắn, có nhầm không, bắt cậu đứng trước mặt hắn cởi áo? Thật sự là phiền muốn chết.
Nhìn mặt YunHo càng ngày càng thối, JaeJoong không còn cách nào đành thở dài nói:
“Anh… anh cởi đi.”
YunHo kéo JaeJoong ôm vào ngực, sau đó vén áo cậu lên, thấy được thắt lưng JaeJoong bị tím một mảnh, tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng đủ làm YunHo đau lòng.
“Về sau phải cẩn thận một chút.”
YunHo nói, nhẹ nhàng xoa xoa. Xoa một hồi lâu mới gọi JunSu đi lấy rượu thuốc.
Sau khi bôi thuốc xong, JaeJoong mới dám ngẩng khuôn mặt đỏ bừng của mình lên. Đều tại Jung YunHo chết tiệt, nếu không phải hắn tự nhiên đưa tay xuống phía dưới, nếu JunSu chết tiệt không đúng lúc đó bước vào, nếu không phải thời gian chết tiệt trùng hợp như vậy, JaeJoong sẽ không bị biến thành cái dạng này.
“JaeJoong.”
“Cút, đừng gọi tên tôi.”
“Em sao thế?”
“Em sao thế? Jung YunHo chết tiệt, anh còn dám hỏi tôi sao thế? Đương nhiên là không thế nào hết rồi, mất mặt là tôi chứ không phải anh.” JaeJoong hùng hổ.
“Thật sự không có gì đâu.”
“Mẹ nó, JunSu thấy tay anh ở dưới còn nói không có gì? Anh biết tay anh đang đặt ở đâu không?”
“Phần mông.”
“A a a a a a a, con mẹ nó, Jung YunHo khốn nạn! Bị người ta thấy anh còn có thể ăn nói thoải mái vui vẻ như vậy, anh vui vẻ cái quỷ gì a?” JaeJoong nắm chặt bả vai YunHo, liều mặng lắc lắc.
“JaeJoong xấu hổ muốn ngất.”
“Anh chết đi!” JaeJoong gào rú.
YunHo khẽ cười, sau đó thuận tay kéo JaeJoong vào lòng, nói:
“Ngủ đi.”
JaeJoong không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nằm xuống. Cậu vừa nằm xuống, phát hiện hắn cũng nằm xuống bên cạnh.
“YunHo, sao anh không về phòng ngủ?” JaeJoong hữu khí vô lực hỏi.
“Không, đêm nay tôi ngủ với em.”
“Cái gì chứ, em cũng không phải trẻ con. Đúng rồi, ChangMin! Anh không tới xem ChangMin sao?”
“Không cần, ChangMin đã sớm nhìn quen.”
“Nga, thật là làm khó nó, nó cũng chỉ là một đứa trẻ.”
YunHo vuốt tóc JaeJoong, không nói gì.
Kim Heechul sau khi làm việc xong về nhà, cúi người tìm chìa khóa nhà để dưới thảm, lại bị nam nhân đột ngột xuất hiện trước mặt làm giật mình, hắn đang cầm chìa khóa nhà của Heechul.
“Anh là ai?” Heechul nhướn mày.
“Tôi là Choi Dong Wook, cảnh sát. Tôi muốn hỏi cậu một số vấn đề.” Choi Dong Wook cười, lắc lắc chìa khóa trong tay bước lại gần Heechul.
“Tôi không phạm tội, hỏi tôi cái gì?” Heechul đoạt chìa khóa trong tay hắn, xoay người mở cửa.
“Cậu không phạm tội, tôi cũng không nói cậu phạm tội.” Choi Dong Wook đáp, theo Heechul đi vào nhà.
“Anh còn bước một bước nữa tôi sẽ lập tức cáo anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”
“Ha ha, vấn đề tôi hỏi, chắc chắn cậu sẽ rất hứng thú.” Dong Wook cười cười.
“Thật có lỗi, tôi không hứng thú.”
“Kim JaeJoong.”
Heechul dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn hắn.
“Thế nào? Đã nói cậu sẽ có hứng thú mà. Ha ha, tốt lắm, cậu có quan hệ gì với Kim JaeJoong?” Choi Dong Wook tự nhiên ngồi xuống ghế sa lon.
Heechul im lặng một lúc lâu mới trả lời:
“Baby của tôi.”
“Baby? Chẳng lẽ cậu không biết cô ấy là người của thiếu gia sao?
Heechul khinh thường cười cười, đáp:
“Choi cảnh quan, anh có học hành đàng hoàng không đấy? Baby với bạn gái có thể xem như một sao? Anh tốt nhất về tra từ điển xem thử đi.”
“Ha, miệng lưỡi thật sắc bén.”
“Đủ rồi, vấn đề anh hỏi tôi không hề hứng thú. Mời anh đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.” Heechul mở cửa chờ sẵn.
“Cậu…” Dong Wook cắn răng nhìn Heechul.
“Có muốn tôi báo cảnh sát không? Mặc dù anh cũng là cảnh sát.” Heechul nói, một chút sợ hãi cũng không có.
Choi Dong Wook không hỏi được gì, hung hăng trừng mắt nhìn Heechul rồi rời đi.
Heechul đóng cửa lại, lập tức tựa lưng lên cửa khẩn trương thở gấp. Cũng may mình cẩn thận trong từng câu từng lời, nếu không rất có thể sẽ hại đến JaeJoong.
YooChun bước ra từ phòng trong, nói:
“Kim tiên sinh, cảm ơn cậu đã phối hợp.”
“Không cần, chỉ cần nói cho tôi biết JaeJoong thế nào rồi?”
“JaeJoong thiếu gia hiện tại tốt lắm. Còn nữa, thiếu gia của tôi muốn mời cậu ngày mai đến nhà một chuyến, không biết thế nào?” YooChun cười đáp.
“Tôi có thể thăm JaeJoong?”
“Dĩ nhiên.” YooChun gật đầu.
“Được.”
“Như vậy tôi đi trước, Kim tiên sinh. Ngày mai sẽ có người đến đón cậu.” YooChun khẽ gật đầu, sau đó cũng rời đi.
Heechul nhìn theo bóng YooChun, đoán không ra YunHo muốn chơi trò gì.