Thiên Vu

Chương 119: Ta là một người thành thật



Mai tháp chủ nói:

- May mắn ta chuẩn bị hai tay nếu không thì nguy rồi. A, đồ nhi ngoan, tuy vi sư không biết mẫu thân của ngươi nhìn trúng Trần Lạc cái gì nhưng vi sư bảo đảm với ngươi qua mấy ngày nữa vi sư sẽ công bố trận pháp hắn bày ra, khi đó sẽ chấn động thế giới. Trần Lạc có thiên phú lĩnh vực trận pháp siêu cao, tương lai sẽ thống lĩnh giới trận pháp. Huống chi nhân phẩm của Trần Lạc không tệ, nếu ngươi và hắn có thể tu thành chính quả thi sau này chờ hưởng phúc đi.

Trần Lạc mơ hồ tỉnh lại, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, toàn thân nóng bỏng. Trần Lạc mở mắt ra, ngườin óng rực muốn tìm chỗ trút. Trần Lạc mơ hồ ngửi được mùi hương hấp dẫn.

- Có chuyện gì?

Trần Lạc ngồi dậy thấy người mình trần trụi chỉ mặc có cái quần cộc, làm hắn ngạc nhiên là một nữ nhân nằm bên cạnh mình. Nữ nhân ngủ say, nàng nằm nghiêng, áo trắng cởi ra, da thịt trắng nõn mềm búng ra sữa, trơn trượt. Nàng chỉ mặc cái yếm, bầu ngực ẩn hiện khiến người mơ màng.

Là ai?

Trần Lạc không dám tin vào mắt mình, vươn tay vén sợi tóc dính trên gò má Tiết Thường Uyển. Khuôn mặt đẹp tuyệt trần đập vào mắt Trần Lạc.

Trần Lạc kêu ra tiếng:

- Tiết Thường Uyển!

Trần Lạc hút ngụm khí lạnh, lao xuống giường.

Có tiếng hét chói tai vang lên:

- A!

Tiết Thường Uyển bị Trần Lạc đánh thức, bản năng hai tay che ngực, mặt trắng bệch trừng Trần Lạc đứng đối diện.

Tiết Thường Uyển hoảng sợ nói:

- Ngươi đa làm gì ta? Tại sao ta ở đây? Ta... Ngươi... Ta...

Tiết Thường Uyển nhìn y phục nửa mở lại nhìn người Trần Lạc trần truộng, nhận ra điều gì, tức giận quát:

- Tên khốn kiếp nhà ngươi dám... Dám hủy danh tiết của ta... Ta... Ta...

Trần Lạc vừa quan sát tình huống xung quanh mình vừa nói:

- Ta còn muốn nói là nàng hủy danh dự của ta!

- Trần Lạc, đồ vô sỉ!

Tiết Thường Uyển tức điên, không để ý hình tượng chỉ vao Trần Lạc, hét to:

- Tên khốn kiếp nhà ngươi chỉ mở linh mạch thứ tám chứ có gì đắc ý? Tên khốn, ngươi đã không vừa ý ta bây giờ lại hủy danh tiết của ta! Ta muốn giết ngươi!

Tư duy của nữ nhân vĩnh viễn khó hiểu, nam nhân không bao giờ hiểu nổi điều bọn họ để ý nhất.

Trần Lạc bây giờ không có tâm tình nói chuyện với Tiết Thường Uyển, hắn thấy cửa phòng thì lao qua. Trần Lạc mới chạm vào cửa bỗng có ba mươi trận tượng trong phòng ngủ cùng lóe sáng.

- Mai tháp chủ, lão bà đó không biết dùng thủ đoạn gì làm ta xỉu, lúc ta hôn mê thì nàng cũng có mặt!

Trần Lạc tức giận chửi:

- Lão bà đó dám âm ta, dùng nhiều trận pháp hoàn toànp hong kín nơi này!

Nghe Trần Lạc nói, lại nhìn ba mươi trận tượng tỏa sáng trong phòng, Tiết Thường Uyển dần lấy lại lý trí. Tiết Thường Uyển cẩn thận nhớ lại tình huống trước khi hôn mê, dường Trần Lạc rời đi không lâu sau thì quay về, không nói một câu đã té xỉu dưới đất. Sau đó... Sau đó Tiết Thường Uyển không còn ý thức. Nghĩ đến đây Tiết Thường Uyển hoảng hốt, ngạc nhiên.

Tiết Thường Uyển hoảng loạn nói:

- Là sư phụ... Nàng dám...

Tiết Thường Uyển suy nghĩ, càng nghĩ càng thấy rối loạn, người như bị lửa đốt nóng bỏng, miệng lưỡi khô khốc, tinh thần sắp hòa tan. Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, Tiết Thường Uyển thở hổn hển.

Tiết Thường Uyển lẩm bẩm:

- Nóng quá...

Ngọn lửa đã tắt trong đôi mắt đẹp, thay thế là lửa dục hút hồn người. Tiết Thường Uyển nhìn Trần Lạc, không chịu nổi thè lưỡi ướt liếm môi.

Tiết Thường Uyển thở dốc:

- Ta... Ta rất muốn... Rất muốn...

Tiết Thường Uyển nóng trong người, Trần Lạc cũng vậy. Nhưng ý chí của Trần Lạc kiên định, tinh thần lực khổng lồ. Trần Lạc cảm ứng được tinh thần lực bị hơi thở kỳ lạ xâm nhiễm, hắn ngây người. khiTrần Lạc trông thấy một trận tượng màu hồng thì da đầu tê dại.

Trần Lạc kinh kêu:

- Hợp hoan trận, là hợp hoan trận! Lão bà đó muón chúng ta... Cha nó!

Trần Lạc không nói nhảm, hắn biết hợp hoan trận là trận pháp thúc giục mê hoặc dục vọng, hòa tan ý chí, ăn mòn tinh thần, cực kỳ lợi hại. Nhân lúc ý chí còn kiên định, tinh thần chưa bị xâm thực hoàn toàn, Trần Lạc huơ ngón tay ngưng diễn phù văn, chuẩn bị phá trận.

Trần Lạc nói:

- Nàng hãy hít sâu, nhớ là đừng có cảm xúc quá mạnh, phải giữ bình tĩnh. Cảm xúc càng kích động thì càng dễ bị mê hoặc.

Có lẽ Trần Lạc giữ được bình tĩnh nhưng Tiết Thường Uyển thì không, huống chi mới rồi nàng giận dữ nên bị bắn ngược rất dữ. Tiết Thường Uyển bị hợp hoan trận mê hoặc, y phục trên người bị nàng cởi ra. Từ khi nào Tiết Thường Uyển bước xuống giường, gò má đỏ hồng, đôi mắt nóng cháy nhìn Trần Lạc chằm chằm.

Tiết Thường Uyển thở gấp lẩm bẩm:

- Ta... Chịu không nổi, ta... Ta muốn ngươi...

- Có gì mà không chịu nổi, ta...

Trần Lạc đang cúi đầu phá trận bỗng thấy đôi chân ngọc, hắn ngẩng đầu lên, ngây người. Tiết Thường Uyển hoàn toàn... Lỏa thể đứng đối diện Trần Lạc, đúng vậy, trần tuồng không mảnh vải che thân. Khuôn mặt tuyệt đẹp, da trắng, thân hình yêu kiều, bộ ngực cao vút, tràn ngập sắc tình và quyến rũ.

Tuy lý trí Trần Lạc rõ ràng, ý chí kiên định nhưng dù sao hắn là thiếu niên huyết khí phương cương, cộng với hợp hoan trận thôi tình, làm sao chịu nổi? Trần Lạc cảm giác lửa dục bùng cháy, hận không thể xông tới như hổ sói trút ra. Nhưng Trần Lạc không thể làm được, nếu chuyện này xảy ra tự nhiên thì hắn không ngại gì. Tuy nhiên là Mai tháp chủ Trường Hồng trận tháp dựng lên tất cả, sự việc không đơn giản. Nếu Trần Lạc ăn Tiết Thường Uyển không chừng sẽ gây ra chuyện rắc rối gì.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh!

Âm!

Đây là âm mưu!

Trần Lạc nhắm mắt lại, hít sâu. Lúc này Tiết Thường Uyển đã không chịu đựng nổi bất chấp tất cả tới gần, hai choàng qua cổ Trần Lạc, môi ẩm ướt dán sát.

Trần Lạc mở mắt ra, nhìn nữ nhân đang xâm phạm mình. Ý thức gì, ý chí kiên định gì, tinh thần khổng lồ vào lúc này đã vô dụng. Hai tay Trần Lạc duỗi ra ôm eo nhỏ, hai người hôn nồng nhiệt, rực cháy đam mê. Nhưng khi Trần Lạc trông thấy một trận tượng như mặt gương thì mắt trợn to, suýt hét thất thanh.

Huyền Quang Kính trận!

Bà nội nó, đây là trận pháp rình ngó!

Mai tháp chủ, lão bà biến thái!

Trần Lạc hít sâu, vẫn tiếp tục hôn môi.

Tiết Thường Uyển càng nhiệt tình hơn Trần Lạc, càng chủ động hơn. Tay ngọc ôm cổ Trần Lạc, tay còn lại cởi quần hắn. Tay Tiết Thường Uyển mới chạm vào vải quần thì bị Trần Lạc bắt lấy cổ tay, nàng thở dốc, cuồng nhiệt nhìn hắn, chất chứa khó hiểu.

Tiết Thường Uyển lẩm bẩm:

- Yêu ta đi...

- Nàng biết mình đang làm cái gì không?

- Đừng nói... Đừng nói...

Ý chí của Tiết Thường Uyển đã sụp đổ, tinh thần bị hòa tan, thân hình bốc cháy lửa dục. Nhưng Tiết Thường Uyển còn ý thức, nàng biết mình đang làm gì, thế nhưng nàng không kiềm được muốn giao hoan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.