Thiên Vu

Chương 1219: Nhân Quả Nương Nương (2)



Trần Lạc bây giờ không còn là hắn lúc ở thế giới Vân Đoan. Nữ Vu có lẽ là hóa thân vận mệnh, Bà Sa có lẽ là hóa thân nhân quả. Nhưng Trần Lạc biết rõ hơn nhân quả là một trong vĩnh hằng sinh ra cùng với hỗn độn sơ khai, dù năng lực chịu đựng của Trần Lạc mạnh mấy cũng không chịu nổi.

Trần Lạc không nghĩ nhiều, hắn điên cuồng vùng vẫy, nhưng vô dụng. Không biết phật quang này là gì mà Trần Lạc sử dụng lực lượng nguyên thủy, nguyên tội cũng không thể lay động được một li. Trần Lạc không thể nhúc nhích, bị Bà Sa ôm chặt, đầu tựa lên vai hắn.

Bà Sa nhớ lại:

- Biết không? Ta luân hồi chuyển thế, không biết luân hồi bao nhiêu lần, chuyển bao nhiêu kiếp. Mỗi lần luân hồi gặp người thừa kế Hư Vọng, không nhớ đã gặp bao nhiêu người thừa kế Hư Vọng.

- Nói đến thì đám người thừa kế các ngươi thật cố chấp, rất gian xảo. Cố chấp từng đời nối tiếp nhau, từng đời gian xảo hơn nhiều. Đặc biệt người thừa kế Hư Vọng chi thư đời trước, thủ đoạn rất cao, mượn danh táng cổ man thiên quá hải, khiến Thiên Địa Nhân tam thư tái tạo, cũng gieo hạt giống trong khi ba sách tái tạo.

- Khiến ta phục nhất là người thừa kế đời trước không chỉ gieo hạt giống trong Thiên Địa Nhân tam thư, còn gieo hạt giống vào Nhân Quả chi thư của ta. Thừa dịp trước khi ta thức tỉnh người thừa kế đời trước âm thầm khiến người thừa kế Hư Vọng đời tiếp theo ành ngươi cướp đi Nhân Quả chi tâm mới dựng dục.

Má ơi!

Nhân Quả Nương Nương quả nhiên là không gì không biết, dường như nàng biết hết mọi chuyện trong vũ trụ, biết luôn Trần Lạc là người thừa kế Hư Vọng, nàng cũng biết mỗi đời người thừa kế.

- Ha, ngẫm lại Bà Sa ta luân hồi không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng không thể nhảy ra nhân quả. Mỉa mai hơn ta là chúa tể pháp tắc nhân quả trong đại vũ trụ này, ha ha ha...

Bà Sa thở dài, giọng điệu của nàng idụ dàng như đang trò chuyện với bằng hữu:

- Điều đáng mừng duy nhất là Nữ Vu, Nữ Oa cũng không thể nhảy ra pháp tắc nhân quả, hơn nữa...

Bà Sa đang nói chợt nét mặt cứng lại. Vang tiếng nổ điếc tai, ánh sáng trắng đen giao nhau quanh người Trần Lạc, lực lượng kỳ dị bùng nổ, như quang minh, như hắc ám, như sinh mệnh, như tử vong, như nguyên tội, như nguyên thủy.

Vù vù vù vù vù!

Trần Lạc tựa thương long thoát khốn vọt thẳng lên trời.

Bà Sa không đuổi theo, hắn giật mình nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:

- Sinh mệnh tử vong, quang minh hắc ám, nguyên thủy nguyên tội... A, lực lượng hỗn độn? Tuy lực lượng này rất hỗn tạp nhưng đã ẩn chứa hỗn độn chi tức. Ngươi dung hợp hai tồn tại cực đoan nguyên thủy, nguyên tội thành một? Thật khó tin.

Bà Sa ngẫm nghĩ, nàng chợt hiểu ra, bật cười nói:

- Ngươi không phải người thừa kế Hư Vọng ngộ tính cao nhất ta từng thấy, không phải người thừa kế thông minh nhất ta từng thấy,càng không phải người thừa kế chăm chỉ nhất ta từng thấy.

- Ta đã gặp nhiều người thừa kế Hư Vọng, trong số đó về tư chất, ngộ tính, tạo hóa thì ngươi bình thường hơn bọn họ nhiều. Ta luôn khó hiểu tại sao lần này Hư Vọng chi thư chọn ngươi làm người thừa kế, giờ thì ta đã iểu.

- Thì ra vì tâm tính. Tâm tính của ngươi tiêu sái, không gò ép, tu vi, tình cảm đều như thế, ngươi chưa bao giờ gò bó trong chuyện gì, mọi thứ thuận theo tự nhiên, ha ha.

- Đây là bản chất của đại hỗn độn, chỉ có tâm tính thật sự thuận theo tự nhiên mới dung hợp hai nguyên tội, nguyên thủy hoàn mỹ vô khuyết hỗ trợ lẫn nhau lại, thật đúng là... Ha ha...

Trong hư không, Trần Lạc không thừa dịp bỏ trốn, vì hắn biết nếu Các Thế Kỷ muốn dồn hắn vào chỗ chết dù có chạy cũng không thoát. Hơn nữa trải qua chuyện lợi dụng nguyên tội, nguyên thủy dung hợp thành lực lượng hỗn độn phá phật quang của Bà Sa càng khiến hắn không muốn một đều Nhân Quả Nương Nương không lợi hại như đã tưởng, có lẽ đây không phải chân thân của nàng.

Dường như Bà Sa biết suy nghĩ của Trần Lạc, nàng nói:

- Ngươi đoán đúng, đây không phải chân thân của ta. Ngươi cũng đoán đúng, lực lượng của ngươi chứa hỗn độn chi tức, năng lực hiện tại của ta không làm gì được ngươi.

Trần Lạc trầm ngâm nói:

- Trông nàng không quan tâm? Nếu nàng hiện tại không làm gì ta được thì làm sao cướp lại Nhân Quả chi tâm?

- Không quan tâm? Cũng không đến nỗi.

Bà Sa mỉm cười nói:

- Đột nhiên gặp lại ngươi trong Quảng Lăng thành hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta, vốn định thử vận may nên mới ra tay trước nhốt ngươi lại. Bây giờ ngẫm lại không biết là ta đánh giá thấp ngươi hay vì vận may của ta không tốt.

Trần Lạc, Tri Thu vốn không có lời gì để nói với nhau. Thân phận thật của Tri Thu là Nhân Quả Nương Nương, Trần Lạc thì cướp Nhân Quả chi tâm của hắn, hắn càng không biết nên nói cái gì. Nếu có lời gì để nói thì đó là cảm thán vận mệnh của hắn sao mà khốn nạn, nữ nhân bên cạnh toàn có thân phận lớn. Điều này chưa đến nỗi khiến Trần Lạc cảm thán, quan trọng là các nàng đều muốn giết hắn.

Trần Lạc hỏi vấn đề hắn rất muốn biết đáp án:

- Nàng muốn tiêu diệt ta hay chỉ muốn cướp lại Nhân Quả chi tâm?

Bà Sa chợt cười, nụ cười rất kỳ lạ, đặc biệt phức tạp.

- Nàng cười gì?

- Vấn đề này rất quan trọng với ngươi sao?

Bà Sa như nhìn thấu trong lòng Trần Lạc, cười nói:

- Dù sao ngươi không quan tâm đoạn nhân quả tình duyên chúng ta từng có.

- Được rồi, hiện tại nàng là chúa tể nhân quả, còn nói gì nhân quả tình duyên với ta, không thấy nực cười sao?

- Buồn cười? Có lẽ vậy.

Bà Sa tiểu thư mặc áo vàng thuần khiết đứng giữa hư không, biểu tình dịu dàng, môi treo nụ cười:

- Nói đến buồn cười thì ta càng muốn biết người thừa kế Hư Vọng đời này vẫn xem hủy diệt là nhiệm vụ của mình, giải mã sự thật đại vũ trụ đúng không?

Không đợi Trần Lạc trả lời, Bà Sa tiểu thư tự nói:

- Chắc đúng rồi, Hư Vọng chi thư tồn tại vì điều này, tự nhiên sẽ không từ bỏ, cũng không bỏ qua. Nhưng...

Bà Sa chợt hỏi:

- Ngươi không thấy phiền sao? Không thấy ghét sao? Mỗi đời người thừa kế Hư Vong đều nói muốn hủy diệt vũ trụ, nói vũ trụ này là giả, tất cả đều là hư vọng. Nhưng vậy thì sao? Mỗi đời đều như thế, chưa từng thành công.

- Vấn đề này nàng nên đi hỏi Hư Vọng chi thư.

- Ha ha!

Bà Sa tiểu thư buồn cười nói:

- Cũng đúng, ta hồ đồ, vấn đề này đúng là nên đi hỏi Hư Vọng chi thư, ngươi chỉ là người thừa kế Hư Vọng đời này, nói thẳng ra là người chấp hành.

Bà Sa tiểu thư ngừng một lúc, nói tiếp:

- Đôi khi ta thấy bi ai cho những người thừa kế Hư Vọng các ngươi, đồng tình các ngươi. Ta luân hồi mấy lần, tiếp xúc người thừa kế Hư Vọng, bọn họ dường như rất bất đắc dĩ vối điều này, chắc ngươi cũng có suy nghĩ đó?

- Dung hợp với Hư Vọng chi thư có lẽ cho các ngươi được lực lượng thần kỳ, nhưng cái giá là mất tự do, ít ra không thể làm chuyện theo ý thích, bị buộc từng bước nghịch thiên mà đi.

- Thậm chí không có tư cách từ bỏ. Bởi vì đây là con đường không lối về, từ khi các ngươi dung hợp với Hư Vọng chi thư điều này đã được định trước, thật đáng buồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.