Thiên Vu

Chương 1222: Đầu phật quái dị, nhân quả quen thuộc



- Nếu người biết còn kiếm ta đòi Nhân Quả chi tâm làm chi?

- Nếu không thì ta làm sao đây? Cưỡng ép cướp lấy? Hiện tại ta không làm gì ngươi được, chỉ đành tìm ngươi đòi. Biết rõ ngươi sẽ không trả nhưng ta vẫn làm, ngươi có biết lý do là gì không?

Trần Lạc trầm giọng nói:

- Người muốn tìm lý do tiêu diệt ta?

- A?

Bà Sa bất ngờ nhìn Trần Lạc một lúc lâu, nàng không thừa nhân, cũng không phủ nhận.

Trần Lạc thầm nghĩ tốt nhất nên đi ngay, hắn không muốn dây dưa với vị chúa tể nhân quả, trời biết tồn tại này khủng bố cỡ nào. Mặc dù ngoài miệng Bà Sa nói hiện tại không làm gì được hắn, nhưng ai nói chính xác? Bà Sa là hóa thân nhân quả, là sinh ra trước khi thiên địa chưa khai.

Nghĩ thôi đã làm người ta rợn tóc gáy.

Trần Lạc lắc người rời đi, Bà Sa không ngăn cản, không đuổi theo. Bà Sa nhìn theo Trần Lạc khuất xa, chỉ nhìn trân trân. Thật lâu sau Bà Sa lắc đầu, cười khổ.

Bà Sa lẩm bẩm:

- Người thừa kế Hư Vọng đời này tuy không giống mấy đời trước lực lượng mạnh quá mức, không đa mưu túc trí, quỷ kế đa đoan, nhưng tâm tính của hắn cứng rắn không gì phá nổi.

- Là tùy ý sao? Đúng vậy, là tùy ý, một loại tùy ý bị động. Hắn không chủ động tranh thủ cái gì, chưa bao giờ, dù là tính cách hay tình cảm đều như thế.

- Loại tâm tính bị động này làm người ta bất đắc dĩ, không cách nào xuống tay. Bởi vì hắn không chủ động, ngươi không rõ ràng rốt cuộc hắn muốn gì.

- Cái tên này giống như đạn hoàng, ngươi mạnh thì hắn mạnh, ngươi yếu thì hắn càng yếu hơn ngươi. Ngươi tấn công, hắn tấn công. Ngươi thụt lùi, hắn thụt lùi, thật là...

- Hiện tại Nhân Quả chi tâm nằm trong tay loại người như vậy, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không sao, nếu có gì ngoài ý muốn, hậu quả không tưởng tượng nổi.

- Nhưng ta nên làm sao cướp Nhân Quả chi tâm lại từ tay hắn đây? Thật nhức đầu...

***

Trần Lạc rời đi, hắn tìm nơi hơi an toàn, tiến vào không gian hư vọng định chất vấn Hư Vọng chi linh. Trần Lạc mới bước vào, chưa kịp nói gì đã bị Hư Vọng chi linh răn dạu.

- Thiếu niên, cô nãi nãi đã sớm nhắc nhở ngươi, nếu không nhờ cô nãi nãi trợ giúp thì ngươi từng giây chết trong vô tận hải. Sao, bây giờ tin chưa? Nếu cô nãi nãi không xuất hiện kịp lúc ngươi đã bị kỹ nữ Bà Sa tiêu diệt.

- Đừng nói nhảm nhí với ta.

Hiện nay Trần Lạc trải qua quá nhiều chuyện, hắn không tin vào ai, hắn chỉ tin chính mình.

Trần Lạc mở miệng hỏi:

- Ta hỏi ngươi, lời Bà Sa nói là thật hay giả? Ngươi và Bà Sa tồn tại trước khi thiên địa chưa khai?

- Nếu không ngươi nghĩ sao?

Trần Lạc cứ tưởng Hư Vọng chi linh sẽ phủ nhận, ai ngờ nàng gật đầu cái rục.

- Sao ngươi không nói sớm?

- Cái gì gọi là cô nãi nãi không nói sớm? Ngươi chưa bao giờ hỏi qua cô nãi nãi.

-...

Trần Lạc nói một câu Hư Vọng chi linh trả treo lại ba câu làm hắn nhức đầu.

Trần Lạc bất đắc dĩ nói:

- Được rồi, coi như ta chưa từng hỏi. Ngươi nói xem rốt cuộc là chuyện gì? Các người làm sao tồn tại trước khi thiên địa chưa khai? Khi đó chẳng phải là một mảnh hỗn độn sao?

- Cụ thể thì cô nãi nãi đã quên gần hết. Hư Vọng chi thư lần lượt tái tạo, mỗi lần tái tạo là tổn thương căn nguyên của cô nãi nãi. Không biết tái tạo bao nhiêu lần, bây giờ cô nãi nãi rất yếu ớt, nếu không cô nãi nãi sớm tiêu diệt kỹ nữ Các Thế Kỷ.

Hiện giờ Trần Lạc xem như người thừa kế Hư Vọng, nhưng hắn không hiểu nhiều về Hư Vọng chi thư, nên hắn khó thể phán đoán Hư Vọng chi linh nói thật hay giả. Thấy Trần Lạc im lặng, Hư Vọng chi linh bay qua vỗ vai hắn.

Hư Vọng chi linh an ủi:

- Thiếu niên, cô nãi nãi biết ngươi không tin, vì chuyện Hư Vọng chi thư, rất có thể ngươi hận cô nãi nãi. Nhưng có một việc Bà Sa nói đúng, trong hoàn vũ mọi chuyện không thoát khỏi hai chữ nhân quả. Cho nên nếu ngươi có oán thì trách nhân quả đi, nói cách khác muốn oán thì hãy tự trách mình. Bản thân ngươi tạo ra nhân nên mới dẫn tới quả hôm nay. Đừng hỏi cô nãi nãi ngươi đã tạo nhân gì, cô nãi nãi không biết. Nhưng trong hoàn vũ đây là định luật vĩnh hằng, không ai ngoại lệ.

Trần Lạc nhìn Hư Vọng chi linh, cười nói:

- Việc đã đến nước này có oán trách cũng không làm nên chuyện gì, oán trời trách đất chẳng bằng hành động thực tế.

Oán hận?

Nói không oán là xạo.

Nhưng chỉ vẻn vẹn là oán hận, ngoài rá không có gì khác.

Huống chi Trần Lạc sớm chấp nhận tất cả, như hắn đã nói, dù có oán mấy cũng không thay đổi được điều gì, chẳng bằng chấp nhận mọi thứ.

Hư Vọng chi linh khoanh tay trước ngực ngồi trên vai Trần Lạc:

- Chàng trai, không tệ.

Hư Vọng chi linh cực kỳ nghiêm túc nói:

- Thiếu niên, đường của ngươi còn dài, tuy cô nãi nãi không muốn nhưng phải công nhận với trạng thái hiện tại của cô nãi nãi không giúp được nhiều cho ngươi. Nên đi con đường này thế nào chỉ có thể tự dựa vào chính ngươi.

Hư Vọng chi linh đột nhiên nghiêm túc nói chuyện làm Trần Lạc không thích ứng, hắn cười thản nhiên nói:

- Vốn cũng không tổng chờ vào ngươi giúp được gì.

- Xì, thiếu niên, đừng coi thường cô nãi nãi. Có một việc cô nãi nãi luôn không nói cho ngươi biết, hôm nay Bà Sa đã nói ra vài câu thì cô nãi nãi không ngại cho ngươi biết một việc.

- Có chuyện gì?

Hư Vọng chi linh nhảy lên, đứng khoanh tay, biểu tình nghiêm nghị rất có phong độ tông sư.

Một lúc sau Hư Vọng chi linh mở miệng nói:

- Hư Vọng chi thư truyền thừa rất lâu rồi, bao nhiêu lâu thì cô nãi nãi không nhớ, chắc cũng chín đời, hoặc mười đời? Thôi kệ, nói thật là trong nhiều người thừa kế, ta nhiều ít có chút ấn tượng nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì về người thừa kế thứ nhất.

người thừa kế Hư Vọng đời thứ nhất?

Lần đầu tiên Trần Lạc nghe Hư Vọng chi linh chủ động nhắc đến người thừa kế khác, còn là người thừa kế thứ nhất.

Trần Lạc tò mò hỏi:

- Không có một chút ấn tượng nào sao?

- Cũng không phải hoàn toàn không có, ta chỉ biết Hư Vọng chi thư đặt tên theo tên của hắn.

- A? Có chuyện này?

Trần Lạc không hiểu, nếu Hư Vọng chi thư tồn tại trước khi thiên địa chưa khai, vậy người thừa kế đời thứ nhất thuộc thời đại nào? Là tộc nhân Bàn Cổ hay gì khác?

Trần Lạc hỏi, Hư Vọng chi linh lắc đầu nói không nhớ gì hết. Người thừa kế Hư Vọng đời thứ nhất là người như thế nào, thuộc thời đại gì thì Hư Vọng chi linh hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ nhớ Hư Vọng chi thư đặt theo tên người thừa kế thứ nhất.

Hư Vọng chi linh đột nhiên xoay người nhìn Trần Lạc chằm chằm, nghiêm túc nói:

- Ngươi có biết trong nhiều người thừa kế tại sao ta đặc biệt không có chút ấn tượng với người thừa kế dời thứ nhất không?

- Tại sao?

- Bởi vì Hư Vọng chi thư truyền thừa từ rất lâu, qua chín, mười đời. Mỗi người thừa kế đều là đại năng thiên phú thông thiên, búng tay hủy thiên diệt địa không nói chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.