Thiên Vu

Chương 1239: Đại La Vương Tọa (2)



Trần Lạc ngại ngùng nói:

- Vừa rồi ta cũng có ra tay.

- Hừ! Ai biết ngươi có phải cố ý chờ Đại La Vương Tọa ra tay thì mới hành động?

Trần Lạc câm nín, cười khổ.

Hơn mười quý công tử Vĩnh Hằng Quốc Độ Mộ Thiên Cương thấy Đại La Vương Tọa thì biến sắc mặt, đó là một loại e ngại, nhưng chỉ có thế, không lộ biểu tình sợ hãi. Đúng vậy, Mộ Thiên Cương là Nhân Vương chi tử, lại là thống lĩnh Vĩnh Hằng Quốc Độ, gã chưa từng sợ ai.

Mộ Thiên Cương đứng trên sàn tùa, hai tay chắp sau lưng, khí thế sắc bén:

- Ta tưởng là ai, thì ra là Đại La Vương Tọa.

Đại La Vương Tọa đứng trong không trung, khuôn mặt đường nét cứng rắn như đạo tước, không mấy đẹp trai nhưng cương cường. Những người sau lưng Đại La Vương Tọa cũng mang sát khí thiết huyết cứng rắn, nhìn là biết nhân vật hung hãn dám liều mạng với bất cứ ai.

- Mộ công tử, hôm nay có thể nể mặt ta không? Tạm tha cho Xích Hỏa huynh đệ đi.

- A? Thì ra Đại La Vương Tọa đến vì Xích Hỏa?

- Đúng vậy!

- Chắc hẳn Đại La Vương Tọa biết Xích Hỏa là tội phạm truy nã của Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta?

- Có nghe đồn.

- Vậy xin Đại La Vương Tọa đừng xen vào.

- Ta nợ Xích Hỏa một nhân tình, ta phải trả lại cho hắn.

- Vậy là Đại La Vương Tọa kiên quyết đối nghịch với Mộ Thiên Cương ta?

- Mộ công tử nói quá lời, ta chỉ hy vọng Mộ công tử giơ cao đánh khẽ tạm thời tha cho Xích Hỏa, hôm khác ta sẽ tới cửa cảm ơn.

- Nếu ta không tha thì sao?

- Vậy đành đắc tội.

Mộ Thiên Cương tức giận quát:

- Ngươi dám!?

Mộ Thiên Cương nhìn Đại La Vương Tọa chằm chằm, hét lên:

- Đại La Vương Tọa, ngươi công khác đối nghịch Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta sao?

- Ta không hề có ý đó, chỉ hy vọng Mộ công tử tha cho Xích Hỏa.

- Đại La Vương Tọa, ngươi kêu ta thả người ta liền thả, vậy mặt mũi của Mộ Thiên Cương ta để đi đâu? Hừ, cho ngươi biết, hôm nay Xích Hỏa phải chết!

Mộ Thiên Cương nói xong giơ tay, ánh sáng nở rộ. Mộ Thiên Cương vỗ một chưởng, Xích Hỏa mà trúng đòn thì không còn mẩu xương.

Bùm!

Đại La Vương Tọa lắc người lao tới bắt chặt cổ tay Mộ Thiên Cương. Mười hai quý công tử Vĩnh Hằng Quốc Độ, rất nhiều cao thủ trên thuyền vận dụng lực lượng.

Vù vù vù vù vù!

hơn mười nam nhân thiết huyết cùng xông lên, tay cầm vũ khí, lực lượng dâng trào bùng nổ.

Hai bên giương cung bạt kiếm.

Mộ Thiên Cương tức điên nhìn Đại La Vương Tọa chằm chằm:

- Đại La Vương Tọa, ngươi thật to gan!

Mộ Thiên Cương gằn từng chữ:

- Đại La Vương Tọa, nếu hôm nay ngươi dám mang Xích Hỏa đi tức là đối nghịch với Vĩnh Hằng Quốc Độ chúng ta, ngươi nên biết kết cuộc đối đầu Vĩnh Hằng Quốc Độ là gì.

- Mộ công tử, đắc tội.

Đại La Vương Tọa nâng Xích Hỏa lên rời khỏi thuyền to. Mộ Thiên Cương trừng Đại La Vương Tọa đi thẳng, gã tức giận nghiến răng, hai nắm tay siết chặt nhưng cuối cùng không dám tấn công. Mặc dù căn nguyên của Mộ Thiên Cương truyền thừa từ phụ thân nhưng truyền thừa dù sao chỉ là truyền thừa, không phải căn nguyên Nhân Vương thật sự. Bởi vì Mộ Thiên Cương truyền thừa căn nguyên vương tọa nên gã rõ ràng lực lượng của vương tọa khủng bố cỡ nào hơn ai hết, gã không đánh lại Đại La Vương Tọa nổi.

Mộ Thiên Cương nhìn Đại La Vương Tọa đứng trong không trung, mặt gã trắng bệch.

Mộ Thiên Cương hít sâu, nói:

- Tốt, rất tốt.

Mộ Thiên Cương rít gào:

- Đại La Vương Tọa, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi! Hôm nay ngươi cứu Xích Hỏa tương đương đào mộ cho mình, chờ chịu chết đi!

Mộ Thiên Cương nói xong vung tay ra lệnh rút lui.

Chờ khi Mộ Thiên Cương đi xa, Xích Hỏa bị thương nặng, ý thức mơ hồ đứng trong không trung suy yếu nói:

- Đa tạ... Đa tạ ơn cứu mạng của Đại La Vương Tọa, nhưng... Đại La Vương Tọa vì ta đắc tội Vĩnh Hằng Quốc Độ... Thật sự... Không đáng.

- Huynh đệ với nhau, nói gì xa lạ? Cái gì mà đáng hay không, huống chi ta dã sớm đắc tội Vĩnh Hằng Quốc Độ, không kém gì thêm việc của ngươi.

Đại La Vương Tọa mỉm cười nói:

- Hơn nữa không chỉ có ta cứu ngươi.

Đại La Vương Tọa đưa mắt nhìn chiếc Lam Uẩn Tật Phong Chu, vọt tới gầng, chắp tay nói:

- Mới rồi đa tạ tiền bối kịp ra tay bảo vệ Xích Hỏa huynh đệ của ta.

Đại La Vương Tọa đúng là khiêm tốn, đã vấn đỉnh vương tọa, trong vô tận hải có thể nói là nhân vật truyền kỳ kêu mưa gọi gió, thấy Kim lão nhưng vẫn chắp tay tôn xưng tiền bối.

- Xin đừng, lão hủ không có tư cách nhận Đại La Vương Tọa kêu tiếng tiền bối, huống chi...

Kim lão vội vàng giải thích nói:

- Huống chi người ra tay không phải lão hủ mà là vị công tử này.

Nghe nói người ra tay là công tử mặt trắng, đám người Đại La Vương Tọa rất ngạc nhiên, là lạ nhìn hắn thật kỹ, muốn nhìn thấu hắn. Càng nhìn càng khó hiểu, càng khó tin.

- Thật là anh hùng xuất thiếu niên, ghê gớm, xin thỉnh giáo tôn tính đại danh của công tử?

Thiếu niên?

Trần Lạc cảm thấy buồn cười, hắn dù gì đã một trăm tuổi còn bị người ta gọi là thiếu niên. Nhưng ngẫm lại các Hành Giả trong vô tận hải hở chút là tu hành mấy ngàn năm, vạn năm, một trăm tuổi ở trong mắt bọn họ thật đúng là như thiếu niên.

- Đại La Vương Tọa khách sáo, tiểu đệ họ Trần.

- Ra là Trần công tử, hạnh ngộ hạnh ngộ.

Tuy Trần Lạc mới vào vô tận hải, cho đến ngày nay chưa thấy qua những đại danh đỉnh đỉnh vương tọa, nhưng Đại La Vương Tọa khiêm tốn, khách sáo hơi quá. Dù gì cũng là người vấn đỉnh vương tọa, sao lại không có một chút kiêu ngạo? Còn không bằng một quý công tử Quảng Lăng thành. Hơn nữa Đại La Vương Tọa luôn nhìn Trần Lạc chằm chằm, ánh mắt khiến hắn nổi gai người. Trần Lạc thầm nghĩ có khi nào nam nhân cao to thô kệch này là thế giới thứ ba không.

Người bên cạnh nhắc nhở Đại La Vương Tọa:

- Đại ca, chỗ này không tiện ở lâu, chúng ta nên...

Đại La Vương Tọa gật đầu, lại cảm ơn Trần Lạc rồi từ biệt. Đại La Vương Tọa lưu luyến rời đi, thật sự lưu luyến, lúc đi khi xoay người ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Trần Lạc, dường như khó hiểu, lại như phân vân, ngập ngừng muốn nói lại thôi. Cuối cùng Đại La Vương Tọa lắc đầu rời đi.

Trần Lạc sờ cằm:

- Đại La Vương Tọa này có khi nào là ấy...

Trần Lạc càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.

Úy Y Nhi cũng phát hiện:

- Hay là biến thái?

- Chẳng lẽ thật sự?

- Chưa nghe nói qua.

Úy Y Nhi nghiêng đầu đầy khó hiểu:

- Nhưng ánh mắt Đại La Vương Tọa nhìn ngươi rất lạ, không lẽ vừa mắt tiểu tử mặt trắng nhà ngươi?

Úy Y Nhi nhìn Trần Lạc từ trên xuống dưới, trêu đùa:

- Nhìn kỹ thì tiểu tử mặt trắng có chút sắc, rất phù hợp khẩu vị mấy tên đồng tính.

Kim lão nạt Úy Y Nhi:

- Y Nhi, không được nói bậy, đó dù gì là Đại La Vương Tọa!

- Dù sao là sự thật, Kim lão không thấy sao? Đại La Vương Tọa nhìn tiểu tử mặt trắng rất kỳ dị.

Kim lão không trả lời, lão cũng phát hiện ánh mắt Đại La Vương Tọa nhìn Trần Lạc không đơn giản chỉ là khó hiểu, tò mò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.