Thiên Vu

Chương 1351: Vũ trụ hẹn gặp lại (2)



- Từ đầu ngươi đã kế hoạch hết tất cả?

- Giờ ta mới hiểu lúc trước ở bên ngoài ngươi cố ý miêu tả hình ảnh tuyệt vời sau khi vào vũ trụ cho chúng ta nghe, khiến chúng ta khao khát. Sau đó ngươi nói vào vũ trụ sẽ nhiễu loạn trật tự nên không cho chúng ta vào.

- Ban đầu ta cứ nghĩ ngươi vì tốt cho chúng ta, giờ mới biết ngươi cố ý hấp dẫn chúng ta, ngươi càng từ chối càng gợi lên lòng tò mò của chúng ta.

- Sau đó... Sau cái lần say rượu, ngươi không hề say, ngươi giả vờ say để chúng ta moi cách vào vũ trụ từm iệng ngươi.

- Lúc trước tại đây ngươi hết sức khuyên nhu chúng ta. Sau đó phát hiện ngươi bỏ bản tôn cùng chúng ta vào vũ trụ khiến ta cảm động xiết bao, áy náy biết bao. Vì điều này ta áy náy ức vạn năm, là ức vạn năm! Ngươi có biết không? Thế nhưng tất cả là do ngươi lên kế hoạch!

- Sao ngươi có thể làm vậy?

- Sao ngươi có thể vô sỉ như vậy? Tàn nhẫn như vậy? Tồi tệ như vậy?

- Ngươi còn mặt mũi không?

Trần Lạc xoay người nhìn ba nữ nhân, gãi đầu, bất đắc dĩ nói:

- Đúng là ta lừa các nàng nhưng cũng bất đắc dĩ. Lúc phát hiện căn nguyên vũ trụ sinh ra hóa thân ta liền muốn giết hắn, nhưng mấy người lan tràn tình thương của mẫu thân cứ ngăn ta lại. Rồi thì hắn lớn lên, thông qua quyền hạn không thể tiêu diệt hắn nữa, vì vậy ta nghĩ ra cách này.

- Đây là lý do cho ngươi lừa gạt chúng ta sao?

- Ngươi có biết lúc ngươi bỏ bản tôn làm chúng ta áy náy suốt đời không? Cả đời là ức vạn năm! Chúng ta lần lượt ngủ say nhiều lần vẫn không thể xóa bỏ áy náy với ngươi, cuối cùng chôn đi bản ngã của mình, nhưng kết quả vẫn không quên được. Ngươi có biết ức vạn năm nay chúng ta sống như thế nào không?

Trần Lạc trả lời:

- Đã trôi qua.

- Quá khứ? Ngươi nói thật dễ nghe, ta không qua được!

- Đó là ức vạn năm! Nỗi đau ức vạn năm đâu phải ngươi nói một câu là bỏ qua?

- Còn nhây phải không?

Trần Lạc từ khép nép đến rắn giọng:

- Đừng lặp lại ức vạn năm với ta mãi. Vừa rồi ta đã nhờ cậy Hư Vọng chi phật cho các người hoàn toàn thức tỉnh, đối với các người thì ức vạn năm chỉ là một giấc mơ. Gì mà áy náy chôn giấu bản ngã của mình, tưởng ta ngốc sao? Tại đây, khi các người quyết định khởi động lại căn nguyên vũ trụ thì ta đã lặng lẽ chôn bản ngã của các người ở đây.

- Ngươi...!

Nữ Vu, Nữ Oa, bao gồm Nữ Đế lạnh lùng quay sang nhìn nhau. Các nàng không muốn nhưng phải công nhận Trần Lạc nói đúng. Sự thật như Trần Lạc nói, vừa rồi hắn sử dụng Hư Vọng chi phật khiến các nàng hoàn toàn thức tỉnh, trải nghiệm ức vạn năm chỉ như cơn mơ.

- Nhưng... Dù là mộng thì đó là giấc mơ thật sự, là sự thật chúng ta trải qua!

- Đúng vậy!

Trần Lạc nhún vai nói:

- Vậy các người muốn sao? Lừa thì ta đã lừa, thế nào? Giết ta? Các người không giết được. Đánh ta? Các người không đánh lại.

- Ngươi...!

Nữ Oa, Nữ Vu, Nữ Đế câm nín.

- Được rồi, một vừa hai phải, đừng cắn mãi không nhả. Huống chi sai lầm này ngay từ đầu là các người làm. Nếu lúc trước các người không đầy mẫu tính ngăn cản ta bóp chết từ trong trứng nước thì đã chẳng ra cớ sự này, đúng không? Các người dám nói không phải?

Không dám.

Sau khi thức tỉnh Nữ Vu, Nữ Oa, Nữ Đế nhớ ra năm xưa căn nguyên vũ trụ diễn sinh ra sinh mệnh thứ nhất các nàng rất hưng phấn. Lúc ấy Trần Lạc cảm thấy không ổn, cho rằng căn nguyên vũ trụ sinh ra sinh mệnh sẽ ảnh hưởng cân bằng của vũ trụ, định tiêu diệt. Nữ Vu, Nữ Oa, Nữ Đế không cho Trần Lạc làm vậy, còn cẩn thận che chở sinh mệnh thứ nhất đó như con của mình. Giờ ngẫm lại nếu Trần Lạc xóa bỏ Hứa Phi ca ca diễn sinh ra sinh mệnh thì mọi chuyện không xảy ra.

Nghĩ vậy Nữ Vu, Nữ Oa, Nữ Đế không còn nhiều oán trách, dù sao sai lầm gì cũng tại các nàng gây ra. Trần Lạc vì bù đắp sai lầm đó nên hắn bất đắc dĩ lừa gạt, còn bỏ đi bản tôn.

Thinh lặng.

Hồi lâu sau Nữ Oa hỏi:

- Ngươi thật sự bỏ bản tôn?

- Thật.

- Thật sự không về được nữa?

- Thật.

- Vậy ngươi tính thế nào?

- Trọng sinh cùng với vũ trụ trọng sinh, từ nay về sau quên đi quá khứ, làm người bình thường thật sự trong vũ trụ.

- Còn chúng ta?

- Các người? Các người không bỏ bản tôn, quay về đi.

Nữ Vu, Nữ Oa, Nữ Đế đồng thanh kêu lên:

- Không đi!

- Không trở lại chứ các người định làm gì?

- Ta muốn cùng ngươi!

- Ta cũng vậy!

- Ngươi ở đây thì ta cũng ở, ngươi trọng sinh thì ta trọng sinh.

- Cùng ta?

Trần Lạc cười nói:

- Lần này vũ trụ trọng sinh là trọng sinh thật, dù chúng ta trọng sinh cũng không biết nhau.

- Nhân quả cũng sẽ trọng sinh sao?

- Nhảm, khi vũ trụ trọng sinh thì nhân quả sẽ ngưng diễn lại, khi đó nhân quả sẽ ngưng diễn hoàn toàn mới, mọi thứ trước kia biến mất sạch, không còn chút liên quan.

- Xì, lừa ai đó? Tiểu tử này nhà ngươi luôn ranh ma, làm việc cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm làm người ta không nắm chắc. Ta không tin ngươi không có cách giải quyết. Nếu ta không đoán sai thì bên trong Hư Vọng chi phật có đường lui cho ngươi.

Trần Lạc cười to bảo:

- Ô, giỏi, vẫn thông minh như vậy.

Nữ Oa tò mò hỏi:

- Bên trong có gì?

- Chờ ta trở lại thì các người sẽ biết.

- Cái gì gọi là chờ ngươi về? Ngươi định đi đâu?

- Có một số việc chưa giải quyết.

- Việc gì?

Trần Lạc không đáp. Nữ Vu, Nữ Oa, Nữ Đế đoán được chuyện Trần Lạc cần giải quyết là cái gì.

- Là tình trái đi? Nhóm Anh Tử cũng trong kế hoạch của ngươi?

- Biết ngay ngươi là đồ lăng nhăng, quả nhiên, vừa lừa chúng ta còn không quên đặt sẵn mấy mỹ nữ cho mình.

- Nghĩ bậy bạ gì vậy. Nhân quả là pháp tắc duy nhất không thay đổi trong vũ trụ, dù là ta cũng không sửa được. Sau khi luân hồi có một số việc ta không thể dự đoán được. Chờ đi, ta đi chút rồi về.

Trần Lạc trở về vô tận hải, Nhân Linh chi đô.

Đám người Đường Nhược Nhiễm, Mạn Đà La, Vũ Yêu, Trường Hận, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền đứng tại đây. Khi Trần Lạc xuất hiện,các nữ nhân vẻ mặt ngạc nhiên, biểu tình phức tạp.

Trần Lạc nhìn các nữ nhân, nói:

- Chuyện nên biết thì các người đã biết. Tuy ta sáng tạo vũ trụ này nhưng nhân quả là vĩnh hằng duy nhất không thay đổi trong vũ trụ, dù là ta cũng không ngoại lệ.

- Ta đến vũ trụ này, kết duyên với các người, sinh ra đủ loại ân oán không phải ta cố ý làm mà do cơ duyên tình cờ. Các người hận ta hay oán ta cũng vậy, không thể thay đổi được gì.

- Nếu các người cảm thấy ta mang lại ký ức đau khổ cho các người thì khi vũ trụ trọng sinh các người sẽ quên đi tất cả, mãi mãi không nhớ những gì chúng ta đã trải qua.

- Nếu các người... Muốn đi theo ta thì ta sẽ mang các người đi.

- Suy nghĩ kỹ đi, nghĩ xong thì đi mảnh đất hư vọng chờ ta.

Trần Lạc nói xong bỏ đi tìm Thất Dạ, Ngạo Phong, Tần Phấn.

Trong vũ trụ, dưới khung trời.

Bốn người là bằng hữu, là huynh đệ.

Bốn ly rượu, rượu ly biệt, rượu tình nghĩa.

Thất Dạ hỏi:

- Đi thật sao?

Trần Lạc gật đầu, nói:

- Không đi không được, ngay từ đầu ta đã không thuộc về vũ trụ này, ở lại sẽ ảnh hưởng mọi người.

Tần Phấn nói:

- Vậy cạn ly đi.

Ngạo Phong chúc:

- Thuận buồm xuôi gió.

Bốn người nâng ly uống cạn, uống tình nghĩa huynh đệ mấy năm gần đây.

- Ta tiễn ngươi.

- Đương nhiên, làm huynh đệ chẳng lẽ các người không tiễn ta sao?

Bốn người nhìn nhau cười, nụ cười lưu luyến.

***

Mảnh đất hư vọng.

Đám người Nữ Oa, Nữ Đế, Nữ Vu, Đường Nhược Nhiễm, Mạn Đà La, Vũ Yêu, Trường Hận, Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Mạc Khinh Sầu, Hoàng Tuyền đều có mặt.

Trần Lạc cười tủm tỉm nói:

- Ô, xem ra mọi người đều luyến tiếc ta?

Đường Nhược Nhiễm cười điên điên nói:

- A, tiểu tướng công, chúng ta... Lần lượt luân hồi với ngươi trong mơ, tuy... Rất đau lòng nhưng đã thói quen... Thói quen... Ha ha... Không xa ngươi được.

Lạc Anh tới gần ôm cổ Trần Lạc, cười nói:

- Ta yêu ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm tình yêu của ta đến cùng.

Trần Lạc nhún vai, nhưng khiến hắn khó hiểu là Mạc Khinh Sầu tựa vào lòng Nữ Đế.

Nữ Đế nhìn thấu Trần Lạc thắc mắc, lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng hiểu lầm, Khinh Sầu đi với chúng ta nhưng chỉ vì ta, không vì ngươi.

- Rồi... Rồi.

Trần Lạc không hỏi kỹ, phất tay. Hư Vọng chi phật biến thành vòng xoáy. Trần Lạc xoay người nhìn Thất Dạ, Ngạo Phong, Tần Phấn, trầm trọng nói tiếng trân trọng.

Thất Dạ, Ngạo Phong, Tần Phấn đồng thanh kêu lên:

- Trân trọng!

Trần Lạc lại nhìn vũ trụ này, nhìn phương xa có một nữ nhân đứng, một nữ nhân ai oán, là Bà Sa.

- Không đi chung sao?

- Ngươi muốn ta đi cùng ngươi?

- Ta biết nàng sẽ đến.

- Cho nên...

- Cho nên ta muốn nàng theo ta.

Trần Lạc ngoắc tay, Bà Sa bị hắn ôm vào lòng. Trần Lạc cười to cùng các mỹ nữ nhảy vào vòng xoáy.

- Ha ha ha ha ha ha! Vũ trụ, hẹn gặp lại!

Cùng với Trần Lạc từ biệt, vũ trụ trọng sinh.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.