Thiên Vu

Chương 639: Quyết đấu



Trần Lạc cũng không có chút rõ ràng tình huống, Tuyết Thiên Tầm phía đối diện thấy hắn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai trói cổ tay Quế ma ma lại, thần tình lành lạnh rất là khiếp sợ, một đôi mắt đẹp híp lại, bổi vì nàng hoàn toàn không cảm ứng được chút linh tức nào trên người Trần Lạc. Tại thế giới này, phàm là Vu sư, phàm là người đã mở ra Linh Hải, trên người đều sẽ ẩn chứa linh tức, thứ đồ chơi này tuy có thể che giấu, nhưng Tuyết Thiên Tầm tu luyện bí thuật, linh thức cường đại mười phần, tự nhận là trên thế giới này không có thứ gì có thể thoát được hai mắt nàng, càng quan trọng chính là, người trước mắt này vẫn chưa có bất kỳ ẩn giấu, hơn nữa vừa nãy Tuyết Thiên Tầm dùng linh thức tra xét qua, cũng không thấy người này có Linh Hải.

Linh Thức có thể che giấu, nhưng Linh Hải thì bất luận cách nào cũng không thể che giấu được.

Tất cả những thứ này đều chứng minh, người cùng nàng Âm Dương giao hoan tại núi Cửu Tuyệt cũng không phải là Vu sư, nhưng mới rồi Quế ma ma thi triển Đại Hôn Trầm Linh quyết, không những không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với hắn, sau đó thi triển Đại Nguy Nga Thủ lại bị hắn giơ tay trói lại. Nếu chỉ như thế cũng không đủ khiến nhân vật tầm cỡ như Tuyết Thiên Tầm phải biến sắc, thứ khiến nàng khiếp sợ chính là tại thời điểm Trần Lạc động thủ, nàng cảm ứng được linh lực hung tàn trào dâng cực kỳ khổng lồ, đột nhiên bộc phát ra trong nháy mắt, khiến Đại Nguy Nga Thủ của Quế ma ma tán loạn biến mất trong nháy mắt, loại cảm giác này giống như đột nhảy xảy đến trời long đất lở.

Tuyết Thiên Tầm khiếp sợ, Quế ma ma thì ngạc nhiên sững sờ tại chỗ. Nàng sống qua mấy trăm năm, làm sao cũng không nghĩ ra được một kẻ rõ ràng là người bình thường không có linh thức, cớ gì đột nhiên bùng nổ ra linh lực khủng bố đến nhua vậy. Trong gần năm trăm năm đời tu luyện, vừa rồi Trần Lạc bộc phát ra linh lực cũng không phải mạnh mẽ nhất trong số nàng từng gặp, cũng không phải mênh mông nhất, nhưng tuyệt đối là kinh khủng nhất, hung tàn nhất.

- Tiểu tử thối thật cổ quái!

Nét mặt già nua của Quế ma ma trở nên âm u đáng sợ, gậy trong tay bỗng nhiên xoay tròn, trong lúc nhất thời quanh thân lấp lóe ánh sáng, linh lực cuồn cuộn như biển gầm muốn bộc phát. Quế ma ma bồi đắp linh tượng ba trăm năm, linh lực tích góp bốn trăm năm hùng hậu đến độ người thường khó có thể tưởng tượng, cổ tay vặn vẹo tựa như long xà. Phía đối diện, Trần Lạc phải buông tay, kinh than linh lực lão thái bà lại hung hậu như thế.

- Quái tiểu tử, lão thân ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thể tiếp được một chiêu tiểu thần thông U Minh Phong Hỏa Thủ này không.

Quế ma ma vung vẩy cánh tay, linh lực cuồn cuộn bạo phát, ánh sáng tùy ý lấp lóe, không gian mở rộng, quanh thân đầy rẫy tiếng gào khóc thảm thiết như khói lửa ngợp trời, thiên biến vạn hóa, quỷ dị như hai quân giao chiến.

Đây chính là tiểu thần thông sao? Mọi người đều biết, tu đến Đại vu sư, không những có thể thành tựu linh thể, cũng có thể tu luyện tiểu thần thông.

Thuật thần thông cường đại không phải là linh quyết có thể so sánh, mỗi một bộ thần thông đều là thiên biến vạn hóa, ẩn chứa các loại ảo diệu. Có người nói thần thông mạnh mẽ dời núi lấp biển, che kín bầu trời, không gì không làm được. Nếu như linh quyết có thể giúp cho một người có sức chiến đấu đạt đến một trăm phần trăm, thì thần thông có thể giúp người đó phát huy thực lực đạt bốn đến năm trăm phần trăm, chênh lệch trong đó có thể tưởng tượng được.

Thời gian Trần Lạc tu luyện Vu pháp cũng không lâu, chưa bao giờ tiếp xúc qua thần thông, cũng không biết Quế ma ma thi triển một chiêu tiểu thần thông U Minh Phong Hỏa Thủ ẩn chứa sức mạnh như thế nào, trong lòng không dám chậm trễ, lùi về sau một bước, giơ hai tay lên bỗng đẩy ra một chưởng.

Một chưởng này thuần túy là một chưởng, cũng không phải linh quyết, càng không phải thần thông. Tuy nói hiện tại hắn đã là một tên Vu sư cao cấp, nhưng hiện tại không có tu luyện qua bất kỳ linh quyết cao cấp nào, hơn nữa linh quyết trước mặt tiểu thần thông không thể nghi ngờ là trứng so với đá.

Ầm!

Khi song chưởng Trần Lạc chạm vào U Minh Phong Hảo Thủ do Quế ma ma thi triển tiểu thần thông phát sinh ra tiếng ầm vang, song chấn động mạnh mẽ lan tràn ra xung quanh, lôi kéo theo đất đá, cuốn sạch lấy bụi cát trong di tích cổ hình thành một trận bão cát cực lớn, vang lên từng trận tiếng bùm bùm giòn giã. Tiểu thần thông U Minh Phong Hỏa Thủ của Quế ma ma bị Trần Lạc dùng cường lực thuần túy đánh ra một chưởng tới vặn vẹo bắt đầu mơ hồ, mặc dù là như thế, hỏa thủ vẫn tiếp tục chộp đến. Chỉ thấy Trần Lạc quắc mắt nhìn trừng trừng, quát lên một tiếng lớn:

- Phá!

Như một tiếng sấm sét nổ vang, kích nổ tan tiểu thân thông U Minh Phong Hỏa Thủ thành mây khói.

Nhìn một màn này, Quế ma ma quả thực không dám tin vào hai mắt mình, tuy nói chính mình không có lấy ra linh tượng, cũng chỉ vận dụng sáu thành linh lực, nhưng một chiêu này cũng đủ để thuấn sát bất kỳ Vu sư cao cấp nào, ngay cả Đại Vu sư ôn dưỡng linh trượng trăm năm cũng tuyệt đối không chống đỡ được. Nhưng gã thanh niên quái dị trước mắt, không biết tu vi thế nào, chỉ thuần túy đánh ra một chưởng, sau đó là một đạo âm vực công kích thuần túy, dĩ nhiên kích nổ tiểu thần thông U Minh Phong Hỏa Thủ tan tành mây khói, nếu như không phải tự mình trải qua, Quế ma ma căn bản không thể tin được, nàng sống đã năm trăm năm, chưa bao giờ gặp phải loại tình huống cổ quái thế này.

- Bổn cung hỏi ngươi, ngươi tu ra linh tượng thế nào?

Sự khiếp sợ trong lòng Tuyết Thiên Tầm không hề thua kém Quế ma ma chút nào, hơn nữa trong lúc Trần Lạc động thủ, nàng cũng cảm ứng được linh lực Trần Lạc sử dụng là lực lượng linh tượng, chỉ là nàng không cách nào nghĩ ra cũng không thể tưởng tượng nổi, đến tột cùng là loại linh tượng gì có thể mênh mông hung tàn đến thế.

- Bổn cung? Ngươi là ai?

Trong ấn tượng của Trần Lạc chỉ có công chúa và đế phi Hoàng Thành, một trong ba đại thế lực tập quyền đại danh đỉnh đỉnh mới dùng cách xưng hô là bổn cung, nữ tử trước mắt này là ai? Đế phi? Tựa hồ quá trẻ đi, lẽ nào… Trong lòng ngẩn ra, hỏi:

- Ngươi là công chúa Hoàng Thành?

Tuyết Thiên Tầm không hề trả lời, trên dung nhan tuyệt sắc vẫn mãi một biểu cảm lành lạnh, ngôn ngữ bá đạo:

- Bổn cung hỏi lại ngươi một lần, ngươi tu ra linh tượng gì?

Trần Lạc không biết các nàng này đến tột cùng muốn làm gì, bất quá dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng khẳng định không phải chuyện tốt đẹp gì. Nhìn thoáng qua Tịch Diệt điện hư vô mờ mịt cách đó không xa, không biết phải đi vào thế nào. Hắn không nghĩ nhiều, lắc mình đi tới. Đang muốn thử xem có thể đẩy cửa đi vào, nhưng tay vừa chạm đến lại như mò trăng đáy nước, cái gì cũng không chạm vào. Hắn chửi thầm một câu, bộ dạng có vẻ lúng túng. Nhưng lúc này, hắn bỗng cảm thấy không đúng, vừa mới chuyển thân qua, chỉ cảm thấy một cỗ uy áp tinh thần mạnh mẽ như thái sơn áp đỉnh ập xuống, Trần Lạc không khỏi âm thầm cau mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.